Chương 1451. Dế Mèn Đầu Đỏ
“Chít chít… Chít chít…”
Rất nhanh, Hàn Sâm đã nhìn thấy nơi sâu thẳm của hang động xuất hiện những tia sáng màu đỏ, hơn nữa còn nhanh chóng tiến gần đến chỗ họ.
Đợi đến khi Hàn Sâm nhìn thấy rõ thì hắn mới hít vào một hơi lạnh, đấy đâu phải tia sáng đỏ gì chứ, đó chính là một con dế mèn lớn đầu đỏ.
Anh bạn dế mèn dài hơn một mét, thân thể như sắt, cánh có kim văn, sáu cái chân và giống như lưỡi liềm, bốn cái chân trước khá nhỏ, hai cái chân sau thì vừa to vừa khỏe, phần đầu và đuôi đều có hai cái râu như roi bằng thép, chỉ có trên đỉnh đầu là có một vùng đỏ như máu vẫn đang phát sáng như một viên hồng ngọc.
Giữa rung động của đôi cánh kim văn kia, nó phát ra tiếng kêu chít chít kì quái, cứ như đâm thủng màng nhĩ của người ta.
Sức mạnh chân sau của nó rất đáng kinh ngạc, nhảy một cái một cái ra rất xa, cứ như dịch chuyển tức thời, trong tức khắc đã đuổi kịp đám người Hàn Sâm, xem ra nó rất tức giận.
“Chết rồi, là sinh vật Thần siêu cấp, chạy mau.” Hàn Sâm bế Bảo Nhi lên rồi chạy đi, không hề quan tâm đến Linh Mị Nhi.
Không phải là hắn bỏ lại Linh Mị Nhi một mình không quan tâm, mà là Hắc Bạch Xà Vương đang ở ngay gần đó, cho dù Linh Mị Nhi có không trốn được thì Hắc Bạch Xà Vương chắc cũng sẽ đi cứu nàng, còn nếu hắn và Bảo Nhi không chạy được thì chỉ có đường chết, Hắc Bạch Xà Vương cũng không thể cứu họ.
Linh Mị Nhi cũng bạt mạng chạy tới lối ra, nhưng tốc độ của nàng chậm hơn Hàn Sâm rất nhiều, chưa gì đã sắp bị dế mèn đầu đỏ đuổi kịp.
Hàn Sâm nghe thấy bên ngoài có tiếng sinh vật khổng lồ va vào đá, thế là hắn lập tức biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lối ra của hang động chỉ có thể đủ cho một người đi qua, Hắc Bạch Xà Vương quá lớn nên không thể đi vào được, muốn đi vào thì phải phá tan cái hang này.
Đợi nó phá tan cái hang xông vào thì cái mạng nhỏ của Linh Mị Nhi đã không còn từ sớm rồi.
Nhìn thấy dế mèn đầu đỏ đã đuổi đến sau lưng của Linh Mị Nhi, bên trong cái miệng mở to ra như ác quỷ toàn là những chiếc răng như lưỡi răng cưa, bị nó cắn một phát thì sợ rằng có là thanh sắt cũng sẽ bị cắn nát.
Hàn Sâm đành phải quay người nhảy lên, nhào qua đầu của Linh Mị Nhi, dùng một chưởng đập vào lưng nàng, dùng sức mạnh khéo léo đẩy nàng ra, nhanh chóng xông về phía trước, để nàng tránh khỏi đòn †ấn công của dế mèn đầu đỏ.
Hàn Sâm nhìn rõ ràng từng cái răng ở trên dưới của dế mèn đầu đỏ đang nghiến chặt, phát ra âm thanh hệt như máy ép thủy lực.
Ngay khi lướt qua đỉnh đầu của dế mèn đầu đỏ đó, Hàn Sâm lại giáng tiếp một chưởng nữa, chỉ là lần này không phải đẩy Linh Mị Nhi mà là đập phải lưng của dế mèn đầu đỏ.
Một chưởng này của Hàn Sâm đã tập hợp hết sức mạnh của Chích Thủ Giả Thiên, đập mạnh vào lưng của dế mèn đầu đỏ, nhưng cứ như đập lên một thanh sắt, chỉ làm các mắt xích trật tự của nó rung lên một chút.
Hàn Sâm đáp xuống một nơi cách mười mấy dặm sau lưng dế mèn đầu đỏ, còn dế mèn đầu đỏ nhận được một chưởng của Hàn Sâm, tuy rằng không bị thương nhưng cũng đã dừng lại, dần dần quay người lại, nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
“Đến đuổi ta này, cái đồ côn trùng ngu ngốc nhà ngươi.” Hàn Sâm giơ ngón tay giữa với con dế mèn đầu đỏ, sau đó quay người bỏ chạy, cơ thể còn có lại cái bóng, chạy sâu vào trong hang động.
Chít chít!
Dế mèn đầu đỏ rít lên một tiếng giận dữ, đuổi theo Hàn Sâm bằng những lần nhảy như dịch chuyển tức thời.
Linh Mị Nhi nhìn dế mèn đầu đỏ đang đuổi Hàn Sâm ở phía xa, trên mặt lộ ra biểu cảm phức tạp, như có chút cảm động lại như có cảm giác gì không thể nói rõ.
Hàn Sâm chạy bạt mạng, nhưng tốc độ của dế mèn đầu đỏ thật sự quá nhanh, hai lần nhảy lên xuống đã đến sau lưng của Hàn Sâm.
Hàn Sâm hết cách chỉ đành triệu hồi ra từng cây nấm bom vứt về phía dế mèn đầu đỏ đằng sau lưng, nhưng những cây nấm bom hắn lấy được đều là cấp thông thường, sau khi nổ trên người dế mèn đầu đỏ thì hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì đến nó.
“Bảo Nhi, đưa những cây nấm bom ngươi vừa hái được cho ta.” Hàn Sâm vừa chạy vừa nói.
Bảo Nhi nghe lời đưa hết tất cả thú hồn cho Hàn Sâm, Hàn Sâm vừa nhìn đã bị dọa sợ, tất cả có mười một cây nấm bom, trong đó có mười cây đều là thú hồn Thần Huyết, còn có một cây là thú hồn Thần siêu cấp.
Hàn Sâm không thể tưởng tượng nổi thú hồn Thần siêu cấp, cấp Bán Thần lại đến tay như vậy, đồng thời cũng than thở rằng hắn đang bực tức hơn ai hết, thú hồn mà hắn kiếm nửa ngày đều là thông thường, nhưng thú hồn của Bảo Nhi thấp nhất cũng đã là thú hồn Thần Huyết, còn có cả thú hồn Thần siêu cấp.
Bây giờ không còn chỗ cho Hàn Sâm thở dài nữa, con dế mèn đầu đỏ sau lưng đã ngoác to cái mồm để chuẩn bị cắn, nó đã sắp chạm đến lưng của Hàn Sâm rồi.
Hàn Sâm trở tay ném một cây nấm bom cấp Thần Huyết vào cái miệng rộng của dế mèn đầu đỏ, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, dế mèn đầu đỏ bị thổi bay đi trong luồng khí trắng.
Hàn Sâm cũng bị sóng xung kích đánh cho bay đi rất xa, va vào vách núi mới dừng lại được.
“Quả nhiên sức mạnh của thú hồn chỉ dùng được một lần này lớn hơn hẳn những thú hồn cùng loại, sức mạnh này vụ nổ này sắp đuổi kịp được sức mạnh của sinh vật Thần siêu cấp rồi.” Hàn Sâm bò dậy từ dưới đất, hơi kinh ngạc nói.
Nhưng hắn vui mừng chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy dế mèn đầu đỏ xông ra từ trong luồng khí trắng và bụi bặm, nấm bom ở trong mồm nó phát nổ nhưng có vẻ như không hề tổn thương đến nó, đến một vết máu cũng không thấy đâu, tốc độ của nó cũng không hề giảm đi một chút nào.
Hàn Sâm chỉ có thể tiếp tục trốn vào trong, hang động ở bên trong bắt đầu trở nên phức tạp, nhờ sự giúp đỡ của địa hình phức tạp này, trái lại lại giúp Hàn Sâm có vốn để đối phó với dế mèn đầu đỏ, chứ không chỉ bàn về vấn đề tốc độ, hắn căn bản không phải đối thủ của dế mèn đầu đỏ.
Kể cả như vậy, dế mèn đầu đỏ vẫn có thể theo sát hắn không tha, còn mấy lần suýt thì cắn phải Hàn Sâm, nhưng mỗi lần Hàn Sâm gặp phải nguy hiểm đều vứt một cây nấm bom cấp Thần Huyết ra, nếu nổ trên người của dế mèn đầu đỏ thì cũng tạm thời có thể làm nó thụt lùi lại.
Nhưng số lượng nấm bom có hạn, chạy hơn một tiếng rồi, nấm bom cũng sắp dùng hết rồi, chỉ còn lại một cây nấm bom siêu cấp không nỡ dùng đến.
Hang động trước mặt đột nhiên mở rộng ra, rất nhiều thông đạo đều dừng lại ở đây để dẫn vào hang động lớn dưới lòng đất.
Hàn Sâm xông vào trong hang động, trực tiếp bay lên, dần lại gần những cây Thánh Đằng đang leo đầy trong động.
Dế mèn đầu đỏ xông ra từ trong thông đạo, nó trực tiếp giang đôi cánh bay về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm bay thẳng lên trên đỉnh mỏm đá của hang động, dế mèn đầu đỏ cũng hung dữ xông đến theo.
Nó vô cùng hung hãn, ánh mắt như muốn nuốt chửng Hàn Sâm trên không trung, nhưng Hàn Sâm lại giống như một con chim, vẽ một vòng cung trong không trung và thoát khỏi sự tấn công của dế mèn màu đỏ.
Ầm!
Cơ thể của con dế mèn đầu đỏ bất ngờ va vào phía trên của đỉnh mỏm đá, Thánh Đằng đã leo đầy đỉnh mỏm đá ấy lập tức sống dậy giống như những con rắn, cuốn chặt lấy cơ thể của con dế mèn màu đỏ.
Hàn Sâm thì đã lùi sang một bên, chưa thực sự gặp phải những Thánh Đằng đó, hắn không chắc rằng mình có thể giống như Bảo Nhi, không
bị những Thánh Đằng đó tấn công, có thể không đụng vào thì tốt nhất
không nên đụng vào.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía dế mèn đầu đỏ, chỉ thấy nó đang kêu ré lên, cơ thể vùng vẫy trong Thánh Đằng, nhưng lại không thể thoát ra từ trong Thánh Đằng.
“Thánh Đằng này lợi hại quá, đến cả sức mạnh của sinh vật Thần siêu cấp cũng không thể thoát ra được.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm kinh ngạc.
Hết chương 1451.