Chương 1454. Vụ Nổ Lớn
Tinh Đản lao tới tựa như sao băng điên cuồng, trong chốc lát đã nảy lên phía trên nấm bom.
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi bổ nhào lên phía trên thịt mềm, dùng Già Thiên Tán bảo vệ thân thể rồi cố gắng hết sức lăn về bên cạnh vỏ sò, hắn cũng không mong nấm bom nổ ngay lập tức, bởi vì khoảng cách thực sự quá gần, nếu như nấm bom nổ tung ở khoảng cách này, e rằng ngay cả hắn và Già Thiên Tán đều cùng bị phá hủy, chắc chắn sức mạnh của nấm bom siêu cấp vô cùng kinh khủng.
Đùng!
Tinh Đản va vào phía trên nấm bom, nấm bom cũng không nổ tung ngay lập tức mà bị bắn bay lên, hơn nữa còn bay về phía viên trân châu huyết sắc kia.
Hàn Sâm bỗng chốc vui mừng khôn xiết, hắn vẫn cược đúng, nấm bom rơi vào phía trên thịt mềm nhưng không hề phát nổ, nó bị ảnh hưởng bởi sức mạnh Tỉnh Đản rồi trở nên mềm hơn, không bị va đến nổ tung, đây mới chính là điều mà Hàn Sâm muốn.
Hắn tận mắt thấy nấm bom va vào trên viên trân châu huyết sắc, nhưng nó đã bị Tinh Đản làm cho mềm đi, lần này cũng không nổ tung hệt như trước đó.
Nhưng sau khi Tỉnh Đản nảy qua nảy lại trong vỏ sò mấy lần, nó vừa vặn bắn trở lại trên mặt nấm bom.
Nấm bom bị Tinh Đản đánh trúng hai lần, lập tức tiêu tan đặc tính mềm yếu, sau đó lại va vào trên viên trân châu huyết sắc.
Hàn Sâm không dám nhìn nữa, ôm Bảo Nhi nằm úp sát vào trên thịt mềm, liều mạng muốn co người lại để mình và Bảo Nhi bớt bị ảnh hưởng bởi xung kích của bom nổ.Aml
Một làn sóng xung kích mạnh mẽ làm nổ tung lớp thịt mềm và vỏ sò, biến thành một đám mây hình nấm khổng lồ bay lên.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy cơ thể hệt như đang ở trong sóng biển rồi bị hất bay lên, sau đó tựa như bị xe lửa va vào, Già Thiên Tán ngăn cản hơn phân nửa sức mạnh đã rách. Hàn Sâm chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực đảo lộn, hắn điên cuồng phun máu tươi lên không trung.
Đùng!
Cũng không biết va vào trên vật gì, Hàn Sâm chỉ cảm thấy va đến mức hoa mắt choáng váng đầu óc, xương cốt toàn thân rã rời đau không chịu nổi, dường như trong đầu có còn âm thanh gì đó vang lên.
Nhưng hắn nào có thể bận tâm nhiều như vậy, chỉ liều mạng ôm Bảo Nhi, hi vọng thân thể của mình có thể ngăn cản một phần thương tổn.
Qua một lúc lâu, Hàn Sâm mới cảm giác đầu óc khá hơn một chút, †rước mắt vẫn choáng váng như cũ, trong lỗ tai thì ong ong vang rền, toàn thân đau đớn như bị xé rách.
Nhưng Hàn Sâm biết rõ một điều là hắn vẫn chưa chết, nếu không cũng sẽ không đau đớn như vậy, đồng thời Hàn Sâm cũng biết rõ hắn bị thương rất nặng.
“Cha… cha… Ngươi không sao chứ…” Qua một lúc lâu, Hàn Sâm nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong tiếng ù tai ong ong.
Hắn khó khăn mở mắt ra, từ khe mắt mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ Bảo Nhi ở trước mặt hắn lo lắng gọi.
“Cha… không sao… Khụ khụ…” Hàn Sâm khó khăn mở miệng nói, vừa mới nói hai chữ, máu từ bên trong miệng trào ra ngoài khiến hắn bị sặc ho khan không ngừng. Hắn càng ho, trong lồng ngực càng đau dữ dội.
Nhưng đau đớn này cũng làm cho Hàn Sâm lại tỉnh táo một chút, thính lực thị lực cùng và các loại giác quan khác cũng dần dần trở lại trên người hắn.
Quần áo trên người Bảo Nhi bị máu nhuộm đỏ, cũng không biết là của Hàn Sâm hay là của chính nàng, làm Hàn Sâm vô cùng đau lòng.
Hắn muốn ngưng tụ sức mạnh để sử dụng Động Huyền Khí Tràng, nhưng lại phát hiện máu toàn thân yếu đến nỗi không thể ngưng tụ được sức lực.
Hàn Sâm nhìn thử thân thể của chính mình, giờ đây mới phát hiện toàn thân đâu đâu cũng có vết thương, không biết gãy mất bao nhiêu cái xương, cánh tay và chân đều vặn vẹo, không chết đúng là mạng lớn.
Tinh Đản và Già Thiên Tán đều bị phá hủy trong vụ nổ kinh khủng kia, cũng vì vậy khiến hắn vết thương chồng chất vết thương, phần bên trong cơ thể cũng bị thương nặng.
Sức mạnh của vụ nổ lớn hơn so với tưởng tượng của Hàn Sâm, xem ra không chỉ có sức mạnh của nấm bom, sau khi viên trân châu huyết sắc bị nấm bom làm cho nổ, nó cũng phát nổ, hai nguồn sức mạnh giao nhau, mới sinh ra sức mạnh kinh khủng như vậy.
Bây giờ thậm chí Hàn Sâm không còn sức để đứng dậy, hai mắt sưng đến mức chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một kẽ hở, máu chảy vào trong khiến cho tầm mắt của Hàn Sâm như nhuộm một tầng máu.
Hắn khó khăn nhìn xung quanh, đầu xoay qua xoay lại, cổ hắn đau đến mức hắn không thể kiềm chế được mà rên rỉ, giống như xương gáy cũng bị gãy, may mà hắn là Bán Thần, thân thể vô cùng mạnh mẽ, đổi thành người bình thường thì đã chết từ lâu rồi.
“Cha, ngươi không sao chứ?” Bảo Nhi ngồi xổm bên cạnh Hàn Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thương xót.
“Ta… không sao… ngươi có bị thương không…” Hàn Sâm nói hai câu rồi lại không nhịn được ho khan một tiếng, máu tươi từ trong miệng bắn ra ngoài, trong lồng ngực khó chịu như lửa đốt.
“Bảo Nhi không bị thương.” Bảo Nhi lắc đầu liên tục, đưa cái miệng nhỏ lại gần vết thương trên người Hàn Sâm, nhẹ nhàng thổi rồi nói: “Mẹ nói thổi thổi một lúc là sẽ hết đau.”
“Cha đỡ nhiều rồi.” Hàn Sâm thấy Bảo Nhi thật sự không có chuyện gì, trong lòng cũng an tâm không ít, vết thương của hắn cũng không lấy nổi mạng của hắn, miễn là không có kẻ thù nào khác là được.
Ánh mắt Hàn Sâm dò xét xung quanh, thấy mình nằm trên thạch bích hình cung, mà nhìn kỹ lại là trong vách vỏ sò cách đó không xa là một vùng hỗn độn, khắp nơi đều là thịt mềm nát vụn, còn có ánh sáng chiếu xuống từ phía trên.
Hàn Sâm đưa mắt nhìn lên trên, phát hiện phía trên vỏ sò khổng lồ bị nổ tung có một lỗ thủng lớn có kích thước một hai trăm mét, ánh sáng kia chiếu vào từ phía trên cái lỗ thủng đó.
Không còn nghi ngờ nào nữa, Sò Đá Vương đã xong đời, chết đến không thể chết nữa, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng con dế mèn đầu đỏ kia, trong vụ nổ kinh khủng như vậy, e rằng cũng xong đời rồi.
Hàn Sâm thở phào một hơi, may mắn không còn kẻ thù nào nữa, bằng không với thân thể hiện tại đã không còn sức lực tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Hắn chậm rãi vận chuyển khí tức rồi ngưng tụ sức lực lại từng chút một, chữa trị cơ thể bị thương, may là tuy vết thương nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần cho hắn thời gian là hắn có thể bình phục.
Một lát sau, thất giác của Hàn Sâm đã khôi phục không ít, ánh mắt nhìn ra bên ngoài lỗ thủng lớn trên vỏ sò.
Tuy rằng bên ngoài có ánh sáng, nhưng khác với những gì Hàn Sâm nghĩ, thứ ánh sáng ấy không phải ánh sáng mặt trời, bên ngoài vẫn là thế giới ngầm, có thể nhìn thấy phía trên vẫn là đỉnh vòm đá, nhưng bên ngoài có ánh sáng chiếu vào trong hang động. Ánh sáng kia phát ra màu lam nhạt, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, cũng không biết là do thứ gì phát ra.
Đây cũng không phải là hang động lớn khi Hàn Sâm đến, mà là một hang động khác phía sau cơ thể Sò Đá Vương, nó lớn hơn hang động khi hắn đến.
“Hi vọng bên ngoài không có kẻ thù.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm cười khổ, bây giờ hắn đã không còn sức mà chiến đấu nữa rồi.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua hồn hải của mình, muốn triệu hồi Độc Giác Mã ra, để Độc Giác Mã chở hắn rời khỏi nơi này trước đã rồi tính sau.
Nhưng ở trong hồn hải, Hàn Sâm nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lại.
“Dế mèn đầu đỏ… Ta thật sự có được thú hồn của con dế mèn đầu đỏ đó sao?” Hàn Sâm nhìn thấy bóng dáng kia, trong lòng lập tức vui mừng.
Hàn Sâm cũng không rõ rốt cuộc vụ nổ vừa nấy đã xảy ra chuyện gì, dù sao cũng là hai lượt cùng nổ tung, bây giờ nhìn thấy thú hồn của dế mèn đầu đỏ, hắn đột nhiên hiểu được, quy tắc của Tí Hộ Sở cho rằng hắn đã giết Sò Đá Vương và con dế mèn đầu đỏ kia.
Vừa rồi ở trong vụ nổ, dường như hắn nghe được âm thanh nhắc nhở săn giết, nhưng lúc đó hắn cũng không nghe rõ rốt cuộc là sao. “Không ngờ rằng còn có thể kiếm được thú hồn Thần siêu cấp cơ đấy, không biết nó là loại gì?” Ánh mắt Hàn Sâm nhìn về phía thú hồn dế mèn đầu đỏ.
Hết chương 1454.