Chương 1459. Người Trong Bức Tranh
Vốn dĩ Hàn Sâm còn nghĩ đương nhiên Thánh Tử của Minh tộc thì cũng là một tên Minh tộc, cùng lắm cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, hắn đã có giác ngộ để làm bảo mẫu, nhưng nhìn theo ánh mắt của nữ nhân, cái mà hắn nhìn thấy không phải là một Minh tộc, thậm chí không phải dị linh.
Nhìn theo ánh mắt của nữ nhân, Hàn Sâm nhìn thấy là một tảng đá, đại khái cao khoảng một trượng, vốn dĩ Hàn Sâm còn nghĩ rằng đó là núi giả trong hoa viên, dùng để trang trí.
Nhưng nhìn theo ánh mắt của nữ nhân, Hàn Sâm nhìn thấy phía trên tảng đá đó còn vẽ một bức tranh.
Hình ảnh trong bức tranh là một người nữ tử đang cầm ô đứng trên cầu, dưới làn mưa bụi mờ ảo, chỉ có thể thấy được bóng lưng của nữ †ử, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng lại có một loại thanh lệ thoát tục nói không nên lời.
“Ngươi nói nữ tử trong bức tranh đó chính là Thánh Tử? Vậy bản thân nàng đang ở đâu?” Hàn Sâm không dám tin vào suy nghĩ của mình, đổi một cách lý giải khác để hỏi.
Nữ nhân giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Sâm: “Giống như những gì ngươi nghĩ, người trong bức tranh đó chính là Thánh Tử, nàng là ngay trong đó.”
“Có nghĩa là bức tranh đó chính là Thánh Tử?” Hàn Sâm không dám tin dùng Động Huyền Khí Tràng nhìn quét qua cả tảng đá và bức tranh phía trên, không cảm nhận được bất kỳ sự sống nào, căn bản là một vật chết.
“Không sai.” Nữ nhân rất nghiêm túc mà gật đầu nói: “Hiện tại ngươi có thể trở lại Liên Minh để chuẩn bị một chút, mang vài tác phẩm nổi tiếng trở về để đọc cho nàng nghe, cố gắng hết sức để dạy cho nàng một số lối tư duy của nhân loại, nếu ngươi dạy không tốt, ta sẽ dùng nó để cắt đầu ngươi, nếu như ngươi dạy tốt, nó chính là của ngươi.”
Nữ nhân vừa nói, vừa lấy kéo cá sấu ra, quơ quơ ở trước mặt Hàn Sâm.
“Nhưng mà..” Hàn Sâm còn muốn nói thêm gì đó thì nữ nhân đã xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong hoa viên.
“Đệt, ngươi bị điên sao? Kêu ta dạy một bức bức tranh, nàng có thể nghe hiểu không vậy?” Hàn Sâm buồn bực hét lên một câu.
“Ai nói ta nghe không hiểu?” Đột nhiên, từ phương hướng của tảng đá truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của một nữ nhân.
Hàn Sâm nhất thời bị dọa hết hồn, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá, Động Huyền Khí Tràng nhìn quét qua, cảm thấy đó vẫn là một khối vật chết y như cũ.
“Là ngươi đang nói chuyện với ta sao?” Hàn Sâm có chút không dám †in đi tới gần tảng đá, nhìn vào nữ tử áo xanh trên bức tranh nói.
“Ở đây còn có sinh linh nào khác sao?” Giọng nói truyền đến từ trong tảng đá, nhưng Hàn Sâm lại không nhìn thấy nữ tử áo xanh trong bức tranh có thay đổi gì, vẫn như vậy là một vật chết.
Hàn Sâm lại nói thêm mấy câu, nhưng nữ tử áo xanh ở trong bức tranh lại không lên tiếng nữa.
“Này, ngươi còn ở đó không?” Hàn Sâm lại kêu thêm mấy tiếng, nhưng không nghe thấy giọng nói của nữ nhân nữa.
“Quái lạ, chẳng lẽ vừa rồi ta nghe bị ảo giác thính giác sao?” Trong lòng Hàn Sâm nghỉ ngờ, đánh giá bức tranh trên tảng đá với vẻ mặt phức tạp.
Nhưng tóm lại thì Hàn Sâm cũng đã biết, quả thật tảng đá và bức tranh này không phải là vật bình thường, nữ nhân để hắn dạy bức tranh, cũng không phải là chuyện khó có thể hiểu như vậy.
Không còn cách nào khác, hắn muốn chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể trở về Liên Minh, tìm vài quyển sách trở về đọc cho bức tranh nghe, chỉ là ngoại trừ hai câu lúc đầu, hắn không còn nghe thấy nữ tử áo xanh trong bức tranh nói chuyện nữa.
Nữ nhân không cho phép Hàn Sâm đi ra khỏi hoa viên, Hàn Sâm ngoại trừ đọc sách cho nữ tử áo xanh ở trong bức tranh nghe, thì chính là tu luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt và Động Huyền Kinh, ngưng tụ lại tinh hạch và Già Thiên Tán nhanh một chút.
Hàn Sâm không thật sự xem trọng việc dạy cho nữ tử áo xanh trong bức tranh, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện hoặc là nói chuyện phiếm chơi đùa với Bảo Nhi.
Không phải bởi vì Hàn Sâm không muốn dạy, mà là ở đây đọc sách cho một bức tranh, không có ai đáp lại hắn, loại chuyện này căn bản không cần hắn làm, nữ nhân lấy mấy quyển sách về, bất kì một dị linh nào cũng đều có thể thay thế Hàn Sâm hoàn thành, hơn nữa còn làm tốt hơn so với hắn, ít nhất bọn họ sẽ không lười biếng giống như Hàn Sâm.
Cũng may cho dù Hàn Sâm có lười biếng cỡ nào thì cũng không thấy nữ nhân kia tới tìm hắn, giống như đã lãng quên hắn, Hàn Sâm ở trong hoa viên hơn nửa tháng, ngoại trừ bức tranh trên tảng đá, thì đến cả một sinh vật sống cũng chưa từng nhìn thấy, như thể cả thế giới đều đã quên đi hắn.
“Cũng không biết Linh Mị Nhi ra sao rồi, hy vọng nàng đừng xảy ra chuyện gì, tuyệt đối đừng bị Linh Thập Tam lừa đi.” Cho dù hiện tại Hàn Sâm có lòng muốn giúp đỡ nàng, thì cũng không có năng lực đó.
Sau khi tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt và Động Huyền Kinh, Hàn Sâm thật sự nhàn rỗi không có gì làm, dù sao thì cũng không trốn thoát, nên hắn lấy Thái A Kiếm ra khoa tay múa chân một chút Tâm Kiếm Đạo của Lục Đạo.
‘Tâm Kiếm Đạo không chú trọng đến chiêu thức, cho dù học hết các bộ chiêu thức của Lục Đạo cũng vô dụng, Tâm Kiếm Đạo nhấn mạnh đến việc ý cảnh, ý niệm của cá nhân quan trọng hơn bản thân kiếm pháp.
Hàn Sâm rất thích loại kiếm pháp này, nhưng hắn luyện thì lại chưa ra hệ thống gì cả, vẫn chưa có hiệu quả quá tốt.
Hàn Sâm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ vấn đề nằm trên Lục Đạo Kiếm, Lục Đạo có thể sử dụng Tâm Kiếm Đạo, ngoại trừ quả thật bản thân hắn là một tuyệt thế thiên tài, còn có một lý do quan trọng nữa là, thiên phú của hắn và thuộc tính của hạch gen Lục Đạo Kiếm đều phù hợp với Tâm Kiếm Đạo, cho nên mới có thể khiến Tâm Kiếm Đạo phát huy ra uy lực mạnh mẽ như vậy.
Hàn Sâm không có loại thuộc tính và hạch gen Lục Đạo Kiếm này, muốn luyện ý cảnh của Tâm Kiếm Đạo đến trình độ này, quả thực là khó hơn nhiều so với Lục Đạo.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng không có ý định luyện Tâm Kiếm Đạo đến loại cảnh giới như Lục Đạo, chỉ là nhờ vào phương pháp của Tâm Kiếm Đạo để khiến bản thân nhận biết rõ hơn tín niệm của chính mình, cũng là một loại tự xét lại mình và hiểu rõ về bản thân.
Mặc dù Tâm Kiếm Đạo được học từ Lục Đạo, nhưng khi Hàn Sâm sử dụng lại hoàn toàn khác với Lục Đạo, bởi vì bọn họ vốn là hai loại người có tính cách hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói là hai loại tính cách vô cùng đối lập.
Lục Đạo là loại người tràn ngập chủ nghĩa hoàn mỹ phong cách lãng mạn, dường như thế gian không có bất kì thứ gì có thể lưu lại vết tích ở trong lòng hắn, dù là hạch gen Đại Đế, hắn cũng nói hủy thì hủy, căn bản chưa từng để ở trong lòng.
Nhưng Hàn Sâm cũng là một người đã từng chịu khổ, hắn gánh vác rất nhiều thứ, cho nên có đôi lúc sẽ không dễ dàng buông bỏ, cũng không đành lòng buông bỏ.
‘Tâm Kiếm Đạo chính là đạo duy tâm, tâm cảnh khác nhau, sử dụng kiếm pháp, ý cảnh hoàn toàn là hai việc khác nhau, cho dù chiêu thức có giống nhau, nhìn qua cũng dường như là hai loại kiếm pháp hoàn toàn khác nhau.
Lục Đạo sử dụng Tâm Đạo Kiếm, quả thật giống như thần linh làm người khác phải bái phục, hận không thể dùng thân để thử kiếm, cho dù chết dưới kiếm của hắn cũng không một lời oán thán.
Nhưng khi Tâm Đạo Kiếm đến tay Hàn Sâm lại hoàn toàn không giống như vậy, người ngoài xem kiếm pháp của Hàn Sâm, chẳng những không có suy nghĩ muốn dấn thân vào kiếm, ngược lại sẽ bị kích phát ý chí chiến đấu.
Đây là chuyện mà Hàn Sâm không thể khống chế, bởi vì tín niệm của bản thân hắn chính là như vậy, bất luận là đối mặt với khó khăn gì thì cũng tuyệt đối không bỏ cuộc, cho dù là cơ hội cực nhỏ thì cũng phải †ìm đường sống trong cái chết, tín niệm của hắn chuyển hóa thành ‘Tâm Đạo Kiếm, tự nhiên trở thành loại phong cách này.
Trừ khi Hàn Sâm thay đổi suy nghĩ của mình, nếu không cho dù hắn có thay đổi toàn bộ chiêu thức thì cũng không thay đổi được loại ý cảnh này. “Kiếm này luyện tốt đấy, nó tên là gì vậy?” Hàn Sâm đang luyện kiếm, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong tảng đá kia truyền đến, chính là giọng nói của nữ tử mà hắn đã nghe qua trước đây.
Hết chương 1459.