Chương 1460. Không Thật Sự Biết
“Ngươi hiểu kiếm à?” Hàn Sâm nhìn về phía nữ tử áo xanh trên bức tranh.
“Nhìn kiếm pháp của ngươi rồi tự nhiên sẽ hiểu.” Giọng nói nhẹ nhàng lại truyền ra từ tảng đá.
“Nếu ngươi thích học, ta có thể dạy cho ngươi.” Con ngươi Hàn Sâm đảo một vòng, rồi nhìn nữ tử trong bức tranh nói.
“Học xong rồi.” Nữ tử trong tranh đáp.
“Ngươi chỉ nhìn thôi đã biết ư?” Hàn Sâm có phần không tin nhìn nữ tử trong tranh nói.
Nữ tử trong tranh không nói gì nữa nhưng Hàn Sâm lại kinh ngạc nhận ra nữ tử đồ xanh trong bức tranh đá cử động.
Vách đá như biến thành một thứ hệt như màn hình tỉ vi, trong một mảng mưa bụi, nữ tử đồ xanh cụp ô lại rồi dùng ô thay kiếm múa Tâm Kiếm Đạo mà Hàn Sâm đã luyện khi nãy.
Hàn Sâm trợn mắt há mồm nhìn, không ngờ nữ tử trong bức tranh lại biểu diễn được Tâm Kiếm Đạo hắn luyện không sai một li, bất kể là kiếm pháp hay ý cảnh đều giống y đúc với Hàn Sâm luyện, quả thật là đã học hết.
“Ngươi chỉ đang sao chép lại thôi chứ không phải thật sự học được.” Sau khi Hàn Sâm xem nữ tử đồ xanh trong tranh luyện xong một bộ ‘Tâm Kiếm thì không thấy ngạc nhiên nữa.
Cái cao siêu chân chính của Tâm Kiếm Đạo chính là tín niệm và ý cảnh, nữ tử trong tranh hoàn toàn mô phỏng theo kiếm pháp của hắn, thoạt nhìn thì có vẻ như đã học được.
Nhưng nữ tử trong tranh không phải Hàn Sâm, tư tưởng và sự hiểu biết của nàng và Hàn Sâm hoàn toàn khác nhau, nhưng lại chỉ nhìn một lần đã có thể làm ra kiếm pháp giống Hàn Sâm y như đúc, điều này chứng †ỏ rằng không phải nàng tự lĩnh ngộ Tâm Kiếm Đạo mà có thêm một năng lực đặc biệt nào đó, trực tiếp mô phỏng lại quá khứ Tâm Kiếm Đạo của Hàn Sâm.
“Thế thì khác chỗ nào à?” Nữ tử trong tranh hờ hững hỏi.
Hàn Sâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao chép được đồ vật nào đi nữa thì đó cũng không phải của chính ngươi, điều quan trọng của đạo †âm là cái tâm bản ngã của bản thân, đến cả bản ngã của bản thân ngươi còn không có thì dù ngươi có học được kiếm pháp này, có thể thi triển ra sức mạnh của kiếm pháp thì đó cũng không được tính là đã học hết toàn bộ kiếm pháp.”
“Thế như nào mới là học hết?” Nữ tử trong tranh hỏi.
“Nếu ngươi có thể dùng tín niệm của mình để biểu đạt ra ý cảnh kiếm pháp thì coi như là đã luyện thành.” Hàn Sâm đáp.
Nữ tử trong tranh không nói gì nữa, Hàn Sâm đợi một lúc lại hỏi thêm vài câu, nhưng nàng vẫn không trả lời, như thể tảng đá và bức tranh vốn luôn là vật chết.
“Chẳng lẽ chỉ có võ học cao cường mới có thể khiến nữ tử trong tranh hứng thú?” Hàn Sâm thầm suy nghĩ.
Đang lúc trầm ngâm, đột nhiên có một bóng người đi vào trong hoa viên.
Hàn Sâm thầm giật mình, tới nơi này hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên hắn thấy có dị linh dám đi vào. Vốn hắn tưởng là nữ nhân kia, nhưng khi nhìn lên lại không giống, nhìn kỹ thì thấy là một dị linh mặc áo choàng màu xám, không nhìn rõ hình dáng, chỉ dựa vào vóc người thì chắc là một dị linh nữ.
“Ngươi chính là Đại Tế Sư mới à?” Nữ dị linh nhìn Hàn Sâm, đôi mắt lộ ra khỏi áo choàng mang vẻ sắc bén.
“Đúng vậy.” Hàn Sâm thuận miệng đáp.
“Ngươi có bản lĩnh gì mà có thể ngồi vào chức Đại Tế Sư?” Nữ dị linh hỏi tiếp.
“Ta cũng đâu muốn ngồi, nhưng chủ thượng các ngươi bắt ta lên ngồi, †a không thể không ngồi.” Hàn Sâm từng trải nhiều nên vừa nghe là biết nữ dị linh này rất bất mãn với việc hắn trở thành Đại Tế Sư, chắc là đến kiếm chuyện.
“Ba tháng, nếu như trong vòng ba tháng ngươi không thể làm Thánh Tử sống lại nói một câu, Quỷ Nguyệt ta chắc chắn sẽ thay thế ngươi trở thành Đại Tế Sư, cho dù là chủ thượng cũng không thể ngăn cản ta” Nữ dị linh khẳng định một câu chắc nịch, sau đó xoay người đi ngay, dường như đang nói cho Hàn Sâm hoặc như đang nói cho chính nàng nghe.
Hàn Sâm nhìn bóng lưng Quỷ Nguyệt, chớp mắt một cái rồi hỏi: “Khiến bức tranh này nói khó lắm à?”
“Từ sáu ngàn năm trước sau đời Đại Tế Sư Quỷ Kiếm thì không còn ai có thể khiến Thánh Tử cất lời lại, Đại Tế Sư kế tiếp có thể làm Thánh Tử sống lại nhất định là Quỷ Nguyệt ta.” Nói rồi Quỷ Nguyệt xoay người đi khỏi hoa viên, Hàn Sâm muốn nói tiếp cũng chẳng kịp.
“Chỉ là nói một câu mà thôi, làm gì khó khăn đến mức thế chứ? Tuy rằng nữ tử trong bức tranh kia không thích nói nhưng cũng đâu đến mức sáu nghìn năm không nói câu nào đi? Chẳng phải hôm ta tới nàng đã nói hai câu rồi à” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng Hàn Sâm cũng không cố ý luyện thêm võ kỹ khác cho nữ tử trong tranh xem, thứ nhất là hắn sợ võ kỹ của mình bị học lén, thứ hai là hắn hiểu được điều ấy không cần thiết.
Nếu như ba tháng sau Quỷ Nguyệt thật sự có thể thay thế hắn trở thành Đại Tế Sư, vậy chẳng phải quá tốt rồi còn gì, vừa hay cho hắn cơ hội thoát thân.
Bởi vì thật sự không yên tâm về Linh Mị Nhi nên Hàn Sâm dùng ý niệm nói với Sát Na Nữ Đế, bảo nàng đi xuống thế giới ngầm tìm Linh Mị Nhi, ở cạnh Linh Mị Nhi giúp nàng một tay.
Tuy thực lực của Sát Na Nữ Đế vẫn chưa quá ổn, cũng mới ngưng kết được hạch gen Thanh Đồng như Hàn Sâm, nhưng so về độ âm hiểm và xảo trá của Sát Na Nữ Đế thì Linh Mị Nhi không sánh bằng. Có nàng ở cạnh, dù gặp phải chuyện gì Sát Na Nữ Đế hẳn có thể nghĩ cách giải quyết cho Linh Mị Nhi.
Linh Mị Nhi có Hắc Bạch Xà Vương bảo vệ, cái thiếu hụt thật ra không phải sức mạnh mà là một bộ não trí tuệ.
Qua một ngày, Sát Na Nữ Đế dùng ý niệm trả lời Hàn Sâm, bảo rằng nàng đã tìm được Linh Mị Nhi, hơn nữa đã lấy được tín nhiệm của Linh Mị Nhi, tạm thời ở lại Tí Hộ Sở Diện Cụ.
Lúc đầu ở trong hoa viên, Bảo Nhi còn tò mò với nơi này, nhưng sau khi ở đây vài ngày, Bảo Nhi có hơi không chịu nổi, Hàn Sâm đành phải đưa nàng về Liên Minh, đúng lúc Kỷ Yên Nhiên đang định dẫn Tiểu Hoa đi nghỉ phép, vậy nên Hàn Sâm không quay về Tí Hộ Sở nữa mà dẫn theo Bảo Nhị, Linh và Kỷ Yên Nhiên cùng đi nghỉ phép.
Tiểu Hoa đã chập chững biết đi, nhưng hắn là một đứa bé khá yên lặng nên vẫn ngoan ngoãn ngồi chơi với Bảo Nhi dưới đệm hơi dưới tàng cây.
Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên và Linh cũng ngồi dưới tàng cây vừa nói chuyện phiếm vừa ăn đồ ăn vặt và ngắm những cánh hoa bay xuống như bông tuyết.
Mùa này trên Vũ Hoa Tỉnh hằng năm chính là thời gian cây vũ hoa nở hoa, hấp dẫn rất nhiều khách du lịch đến đây nghỉ phép, ngắm cảnh đẹp hoa rơi.
Hàn Sâm nghe nói danh tiếng của Vũ Hoa Tinh đã lâu, nhưng cho đến hôm nay mới tận mắt được thấy, quả thật có một vẻ đẹp đặc biệt.
‘Tâm trạng mấy người họ rất tốt, Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên trò chuyện về một vài chuyện cũ hồi còn ở trong trường quân đội thì đột nhiên thấy một nam nhân mặc âu phục đi tới.
Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên không khỏi nhìn về phía nam nhân kia. Khách du lịch rất đông, nhưng ai cũng đều mặc đồ bình thường và chọn một gốc vũ hoa ngắm hoa rơi dưới tàng cây, không ai quấy rầy ai.
Nhưng nam nhân này vẫn đi về phía tàng cây của bọn họ, hiển nhiên là đến tìm họ.
“Chào ngươi, kẻ hèn này tên Vương Cố Khải, làm việc cho Bán Thần Thu Minh, Thu Minh đại nhân sắp sửa tới đây ngắm hoa, đây là vị trí hắn thích nhất, nếu có thể mong ngươi ra cái giá, ta muốn mua vị trí này.” Giọng nói của nam nhân dường như rất lễ phép nhưng lại ngầm có vẻ cường thế.
Hết chương 1460.