Chương 1485. Chiến đấu với Minh Nguyệt
Sức mạnh của vòng xoáy đó quá lớn, Hàn Sâm cố gắng dùng hết sức mà cũng không thể ngăn được cơ thể mình bị kéo về phía U Minh Tán, lập tức sắp bị hút vào bên trong U Minh Tán.
Dị linh và dị sinh vật đang theo dõi trận chiến kia nhìn thấy Hàn Sâm cũng không thể chống cự lại sức mạnh kỳ dị của U Minh Tán, ai nấy đều có chút thầm tiếc nuối, cường giả kiếm đạo cứ vậy mà ngã xuống.
Nhưng thấy giây phút Hàn Sâm sắp bị hút vào bên trong U Minh Tán, chỉ thấy hình bóng của Hàn Sâm đột nhiên như đã dịch chuyển đi mất †iêu trong chớp mắt, không còn nhìn thấy nữa.
Mọi người đều cho rằng hắn bị hút vào trong ô rồi, nhưng lại phát hiện ra bóng người của Hàn Sâm đã xuất hiện bên cạnh người Minh Nguyệt, chém một kiếm về phía yết hầu của Minh Nguyệt.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, sao hắn trốn thoát ra khỏi đó được?” “Không thấy gì hết!”
Mọi người đều không tài nào thấy rõ Hàn Sâm đã làm gì để thoát khỏi U Minh Tán, ngay cả bản thân Minh Nguyệt cũng hơi ngỡ ngàng, nàng cũng không nhìn rõ rốt cuộc Hàn Sâm làm thế nào mà thoát ra ngoài được.
Minh Nguyệt nghiến răng, U Minh Tán trong tay xoay chuyển, đồng thời cơ thể cũng lùi về phía sau, U Minh Tán lại nhắm về phía Hàn Sâm một lần nữa, muốn hút lấy hắn vào trong ô một lần nữa.
Nhưng hình bóng của Hàn Sâm lại đến cạnh Minh Nguyệt, bề mặt của U Minh Tán không có cách nào đối phó với hắn.
Lần này mọi người đều nhìn thấy rất rõ, không gian và thời gian bên ngoài cơ thể Hàn Sâm méo mó, hắn thật sự như dịch chuyển đến bên cạnh Minh Nguyệt, sức mạnh của U Minh Tán lại không thể níu giữ hắn lại.
“Đó là sức mạnh của thời gian và không gian sao? Lẽ nào Thiên Kiếm lại là thuộc tính song hệ của không gian và thời gian hiếm thấy ư?” Có dị linh hiểu biết lập tức nhận ra sức mạnh mà Hàn Sâm sử dụng, cảm thấy rất kinh ngạc.
Bất kể thuộc tính thời gian và không gian nào đều vô cùng hiếm thấy, quả thật nếu có thể dùng sức mạnh song hệ thì đó là việc hiếm thấy †rong những chuyện hiếm thấy, tỉ lệ thấy được thấp hơn cả việc trúng vé số nữa.
Trong lịch sử của Tí Hộ Sở thứ tư cũng chỉ xuất hiện vài dị linh, dị sinh vật sở hữu song thuộc tính thời gian và không gian, số lượng đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà tất cả đều là những kẻ mạnh trong kẻ mạnh.
Nhưng Hàn Sâm không phải là thiên phú song hệ, thiên phú thời gian và không gian của hắn đều chỉ bắt nguồn từ gen dị linh của Tí Hộ Sở thứ ba mà ra.
Mặc dù còn kém hơn người có thiên phú thời gian và không gian chân chính, nhưng khi toàn lực sử dụng U Linh Trảm, Hàn Sâm vẫn có thể tức khắc hoàn thành dịch chuyển tức thời trong không gian thời gian.
Loại dịch chuyển tức thời trong khoảng cách ngắn này, khoảng cách xa nhất có thể thực hiện là một mét, còn chẳng bằng người có thiên phú không gian đơn hệ, nhưng đối với U Minh Tán lại vô cùng hữu dụng.
Chỉ dựa vào việc dịch chuyển thời không của U Linh Trảm thì không đủ để hoàn toàn thoát ra khỏi lực hút của U Minh Tán, xét cho cùng thì thiên phú vượt thời gian và không gian của Hàn Sâm cũng không tốt lắm, cơ thể cũng chưa đạt đến siêu cấp, U Linh Trảm không thể đối đầu trực diện với U Minh Tán được.
Nhưng thông qua quan sát của Hàn Sâm, lực hút của U Minh Tán chỉ †ồn tại ở bề mặt của U Minh Tán, hơn nữa ở vị trí càng gần trung tâm của ô, loại lực hút này lại càng mạnh.
Mỗi khi Minh Nguyệt hút đối thủ vào U Minh Tán thì đều dùng vị trí †rung tâm của U Minh Tán nhắm về phía quân địch.
Hàn Sâm vừa mới vì kiểm chứng ý nghĩ đó, khi Minh Nguyệt dùng U Minh Tán nhắm về phía hắn, hắn bèn nghiêng người, chỉ để vị trí ở viền mặt ô nhắm về phía hắn.
Mặc dù còn cảm nhận được lực hút mạnh mẽ, nhưng vì có năng lực thời không của U Linh Trảm nên Hàn Sâm thành công thoát khỏi lực hút của U Minh Tán.
Nếu cứ như vậy thì Hàn Sâm có niềm tin ngay tức khắc, chỉ cần U Minh Tán không hút tất cả mọi thứ một cách không phân biệt gì cả, với Hàn Sâm mà nói thì không phải là không có biện pháp để đối phó.
Theo góc nhìn của Hàn Sâm, Minh Nguyệt cũng chẳng phải là phiên bản mạnh hơn của Tu Di.
Chẳng qua phạm vi kiếm đao của Tu Di rất nhỏ, cũng không có năng lực công kích từ xa, bởi vậy né tránh tương đối dễ dàng. Mà U Minh Tán của Minh Nguyệt có lực hút từ xa nhất định, phạm vi khá lớn, ứng phó với nó cũng chỉ phiền phức hơn chút mà thôi.
Hàn Sâm hoàn toàn không sợ phiền phức khi đang chiến đấu, vì vậy hắn có đủ kiên nhẫn, không ngừng chuyển động thay đổi vị trí, tránh để vị trí trung tâm của U Minh Tán hướng về hắn.
Minh Nguyệt cũng nhìn ra được năng lực dịch chuyển không gian của Hàn Sâm không mạnh, nàng cố sức vung U Minh Tán, muốn hướng vị trí trung tâm của mặt ô về phía Hàn Sâm. Chỉ cẩn có thể nhắm vị trí trung tâm của mặt ô vào hắn thì có thể lợi dụng sức mạnh lớn nhất của U Minh Tán, cưỡng chế kéo Hàn Sâm vào trên trong U Minh Tán.
Nhưng đột nhiên Minh Nguyệt phát hiện ra nàng đã phạm phải một sai lầm, nàng không nên để Hàn Sâm lại gần nàng. Bây giờ Hàn Sâm đang ở bên cạnh nàng, không ngừng di chuyển vị trí, giữa nhưng bước chân di chuyển ấy, thỉnh thoảng hắn xuất hiện ở bên cạnh và phía sau Minh Nguyệt. Mặc dù Minh Nguyệt có thể đạt tới tốc độ như Hàn Sâm, nhưng lại hoàn toàn không thể phán đoán được chính xác vị trí bước tiếp theo của Hàn Sâm, cho nên nàng không có cách nào khiến vị trí †rung tâm của mặt ô nhắm đúng hướng của Hàn Sâm được.
Lực hút ở vị trí viền bị thân pháp kỳ dị của Hàn Sâm thoát ra, thật sự khó mà hút được hắn vào trong ô.
Trên mặt đám dị linh đang quan sát trận chiến kia đều lộ rõ biểu cảm cổ quái, hình ảnh bọn nhìn thấy bây giờ hệt như cảnh một đứa bé tay cầm cây giáo múa may loạn xạ, nhưng hoàn toàn không đánh trúng người lớn bước xung quanh nàng.
Điều này khiến bọn họ đều sinh ra một ảo giác, giống như một người lớn đang nô đùa với một đứa trẻ vậy.
Đương nhiên bọn họ hiểu rất rõ chắc chắn đó không phải là chơi đùa, bất kể một bước sai sót nào của Hàn Sâm đều sẽ đẩy hắn tới cái chết.
Nhưng không biết vì sao bọn họ lại toàn cảm thấy không cần lo lắng cho Hàn Sâm một chút nào, cứ như Hàn Sâm không thể có sai sót nào vậy.
Trong lòng Minh Nguyệt bắt đầu hơi nôn nóng, mãi mà nàng không thể dùng vị trí trung tâm của U Minh Tán để nhắm về phía Hàn Sâm được, mà trái lại bản thân còn bị kiếm của Hàn Sâm ép đến mức không thể không rút lui, trông có vẻ sắp phải lùi tới mép của đấu trường rồi.
Đột nhiên trong lòng Minh Nguyệt khẽ động, không đợi Hàn Sâm ép tới lần nữa, nàng tự mình quay ngược lại xông về phía bức tường ở mép đấu trường.
Hàn Sâm có thể đối đầu được là do hắn dựa vào thân pháp thần bí khó đoán, chuyển động qua lại xung quanh người nàng khiến nàng phán đoán hoàn toàn không chuẩn xác, từ đầu đến cuối không thể dùng vị trí tâm ô ngắm về Hàn Sâm.
Nhưng chỉ cần nàng quay lưng vào tường thì sẽ khiến Hàn Sâm không thể nào sử dụng phương pháp này để tránh U Minh Tán được nữa, từ đó nàng có thể dễ dàng đánh bại Hàn Sâm.
Dị linh và dị sinh vật đang quan sát trận chiến cũng đều nhìn ra ý đồ của nàng, ai nấy không khỏi hơi lo lắng cho Hàn Sâm, nếu như Minh Nguyệt bước tới sát tường thì Hàn Sâm sẽ không còn cách nào để đối kháng với nàng được nữa.
Minh Nguyệt chỉ còn cách bức tường của đấu trường không đến mười mét, một khi nàng lao tới đó thì khả năng Hàn Sâm thua là chín phần mười. Nhưng với Minh Nguyệt mà nói, khoảng cách mười mét ấy giống như xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, nàng chỉ cần dốc sức lao lên, hai bước là có thể đạt tới.
Nhưng đối với Minh Nguyệt mà nói, việc “dốc sức lao lên” đơn giản như vậy lại giống như một nhiệm vụ không thể hoàn thành vậy.
Động Huyền Kinh và U Linh Trảm được Hàn Sam dùng đến cực hạn, trong khi cơ thể di chuyển, từng kiếm một đâm về phía vị trí kỳ lạ, trông có vẻ giống như đâm về phía khoảng không, vốn dĩ không thể chạm tới Minh Nguyệt, nhưng theo nhưng bước di chuyển của Hàn Sâm, còn có vị trí dịch chuyển của bản thân Minh Nguyệt, làm cho cảnh như kiếm đâm vào khoảng không đó biến thành đâm vào chỗ hiểm của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nhìn thấy bức tường ở ngay phía trước, nhưng lại cảm thấy trước mặt như có vô số chướng ngại và đoạn đường ngoằn ngoèo, nàng phải uyển chuyển di chuyển mới có thể tiếp tục bước về phía trước, nếu không sẽ hệt như đụng phải chướng ngại vật rồi xảy ra †ai nạn thảm khốc vậy.
Đương nhiên những chướng ngại đó là Hàn Sâm và thanh kiếm ở trong †ay hắn. Minh Nguyệt dùng hết sức nắm chặt U Minh Tán trong tay, nhưng nàng phát hiện ra rằng không những không thể làm tổn hại đến Hàn Sâm, trái lại bản thân bị Hàn Sâm ép như là con rối trong tay hắn vậy, không những không thể dựa vào gần bức tường, ngược lại khoảng cách với bức tường càng ngày càng xa.
“Kiếm pháp này thật sự quá thần kỳ!” Xích Tiêu Long không nhịn nổi mà thốt lên lời khen ngợi.
Hết chương 1485.