Chương 1490. Minh Tộc Nội Loạn
“Ta nói tránh ra, các ngươi không nghe thấy sao?” Cố Khuynh Thành mặt trầm như nước.
Ai nấy của Minh tộc đều mặc áo choàng, cho nên không thể nhìn ra được biểu cảm của họ, nhưng bọn họ cũng chỉ cúi đầu không dám phản bác Cố Khuynh Thành, tuy nhiên lại không có ý lùi lại, đứng đấy không nhúc nhích giống như một đám u linh, ngăn Hàn Sâm ở bên trong cửa lớn của Tí Hộ Sở.
“Xem ra nội bộ Tí Hộ Sở Minh tộc vô cùng phức tạp, thoạt nhìn thì chủ của Tí Hộ Sở là Cố Khuynh Thành cũng không thể hoàn toàn định đoạt. Nhìn thì Minh Nguyệt cũng không được hoan nghênh trong Minh tộc, con tin này của ta cũng không hữu dụng lắm” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy tư.
“Cố Khuynh Thành, nếu ngươi là chủ của Tí Hộ Sở thì nên suy nghĩ cho Minh tộc của ta. Nếu để một nhân loại như hắn dễ dàng ra khỏi Tí Hộ Sở Minh tộc của ta, về sau Minh tộc chúng ta làm gì còn chỗ đứng trong Tí Hộ Sở thứ tư?” Một giọng nói truyền đến từ trong Tí Hộ Sở, đông đảo dị linh và dị sinh vật đều tránh ra một con đường.
Chỉ thấy một dị linh tay cầm gậy gỗ màu đen, người khoác áo choàng màu xám tro chậm rãi đi tới. Rất nhiều dị linh Minh tộc nhìn thấy hắn đều vội vàng cung kính hành lễ kêu lên: “Đại Tế Sư!
“Tại sao lại có một Đại Tế Sư tới đây? Rốt cuộc Minh tộc có bao nhiêu Đại Tế Sư vậy?” Hàn Sâm nhìn dị linh, khẽ nhíu mày. Thế mà hắn lại không thể cảm giác được chút sinh cơ nào ở trên người dị linh này, giống như đó chính là một người chết vậy.
Cố Khuynh Thành thấy dị linh cũng hơi nhíu mày: “Đại Tế Sư, đây là chuyện của ta, không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.”
Đại Tế Sư cười lạnh, nói: “Quỷ Thánh ta năm đó đi theo Minh Vương đại nhân tung hoành Tí Hộ Sở thứ tư không biết bao nhiêu năm trời, trải qua vô số đại chiến, làm Tế Sư qua mấy đời Thánh Tử, Minh tộc chính là mạng của ta, với ta mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn Minh tộc và Tí Hộ Sở Minh Giới. Mặc dù ngươi là chủ của Tí Hộ Sở Minh Giới, nhưng nếu ngươi làm ra chuyện khiến Minh tộc ta hổ thẹn, cho dù chết ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Theo ý của ngươi, phải như thế nào mới có thể không làm Minh tộc hổ thẹn?” Cố Khuynh Thành nhìn Quỷ Thánh nói.
“Minh tộc chưa bao giờ bị người uy hiếp, đương nhiên nhân loại hèn mọn này phải chết.” Đại Tế Sư hờ hững nói.
“Ngươi muốn Minh Nguyệt chết như vậy ư?” Cố Khuynh Thành khinh thường bĩu môi nói.
Đại Tế Sư đáp trả không chút kiêng dè: “Là Thánh Tử của Minh tộc ta, đương nhiên phải giành lấy vinh quang vì Minh tộc ta. Mặc dù không thể vì Minh tộc ta lấy được vinh quang thì cũng không thể bởi vì nó mà khiến Minh tộc ta hổ thẹn. Có thể cứu được thì đương nhiên phải cứu, không cứu được, chết vì Minh tộc ta, đó cũng là một loại vinh quang.”
“Nếu ta nhất định phải thả hắn đi thì sao?” Cố Khuynh Thành lạnh lùng nhìn Đại Tế Sư hỏi.
“Trừ khi ta chết, bằng không hắn tuyệt đối không ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới được.” Đại Tế Sư nói không chút nhân nhượng.
Cố Khuynh Thành liếc Đại Tế Sư Quỷ Thánh một cái, sau đó thản nhiên nói với Hàn Sâm: “Bây giờ ngươi đi ngay đi, để ta xem xem có ai dám ngăn cản ngươi.”
Hàn Sâm biết đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi, rõ ràng con tin Minh Nguyệt này hữu dụng với Cố Khuynh Thành. Nghe Cố Khuynh Thành nói vậy, Hàn Sâm lập tức đi nhanh về phía cửa thành.
Nhưng những dị linh Minh tộc chặn ở cửa thành lại không hề có ý muốn nhường đường, thoạt nhìn bọn họ đều đứng bên phía Đại Tế Sư.
Mắt thấy Hàn Sâm đã sắp đi tới trước mặt những Minh tộc này mà bọn họ vẫn không có ý thoái nhượng, nếu Hàn Sâm đi thêm nữa, vậy cũng chỉ có thể rút kiếm đánh một trận.
Không đợi Hàn Sâm rút kiếm, chỉ thấy một ánh kiếm vô cùng bá đạo chém tới dường như khai thiên tích địa, trong chớp mắt đã chém ra một con đường trước mặt Hàn Sâm. Những dị linh Minh tộc đứng ngăn trước mặt Hàn Sâm lập tức bị giết không biết bao nhiêu người.
Trong lòng Hàn Sâm khiếp sợ, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong tay Cố Khuynh Thanh rút ra một thanh cổ kiếm bích lục, bước tới giống như tiên tử, ánh kiếm bá đạo đến từ dưới kiếm của nàng.
“Cố Khuynh Thành, ngươi cũng dám giết Minh tộc ta, ngươi thật sự cho rằng Minh tộc bọn ta không sợ ngươi chắc?” Đại Tế Sư lập tức
giận dữ, gậy gỗ trong tay đập lên mặt đất, sức mạnh U Minh lập tức t†uôn ra như nước hoàng tuyền cuồn cuộn.
“Không phải các ngươi không sợ một năm hai năm rồi sao, bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì không?” Cố Khuynh Thành hờ hững nói.
“Được được được, Cố Khuynh Thành, hôm nay để cho ngươi xem cốt khí của Minh tộc bọn ta! Giết nhân loại kia, ngày hôm nay tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào rời khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới ta.” Gậy gỗ trong tay Đại Tế Sư chỉ một cái, nhất thời toàn bộ Tí Hộ Sở Minh Giới đều bị khói bụi bao phủ, giống như lâm vào trong hư vô.
Hàn Sâm lập tức hiểu được, Đại Tế Sư mới là dị linh nắm trong tay Tí Hộ Sở Minh Giới chân chính. Chắc hẳn đá linh hồn bên trong tượng thần dị linh thuộc về hắn.
Nhận được mệnh lệnh của Đại Tế Sư, trong mắt những dị linh Minh tộc này lập tức lóe lên ánh sáng kinh khủng, trên người khói bụi mãnh liệt, từng người đều giống như một quỷ mị đến từ quỷ vực U Minh.
Mặc dù Minh tộc đã không có thủy tổ, chẳng qua dị linh cấp Đế thì lại không ít, hạch gen đạt tới siêu cấp thì có hơn hai mươi người, cấp Bảo Thạch thì càng nhiều không kể xiết.
Lúc này cùng nhau bộc phát sức mạnh, cảnh tượng ấy kinh khủng đến khó có thể hình dung, ngay cả trong lòng Hàn Sâm cũng có chút bất an.
Dựa vào hạch gen hồ điệp, muốn hắn chiến đấu với một Đế Linh thì không khó, nhưng đồng thời đối mặt với nhiều Đế Linh như vậy, nếu muốn xông ra ngoài thì sẽ không dễ dàng như vậy.
Thu hồi U Minh Tán đã không còn tác dụng, Hàn Sâm một tay cầm Thái A Kiếm, tay kia thì triệu hồi Già Thiên Tán. Lúc hắn đang chuẩn bị muốn đại chiến một trận thì đột nhiên thấy một ánh kiếm lại chém tới lần nữa từ hướng Cố Khuynh Thành. Ánh kiếm kia như trời xanh vạn dặm, chém thẳng lên cửa thành.
Cửa thành cực đại và kể cả sương mù xám xịt bên ngoài bị ánh kiếm mạnh mẽ bổ ra. Toàn bộ cửa thành đều bị chia ra làm hai, lộ ra một lối đi nối thẳng hướng ra ngoại giới.
“Xông ra mau.” Cố Khuynh Thành lạnh giọng quát.
Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, Hàn Sâm vẫn hiểu nàng đang nói với mình. Không nói nhiều, hai cánh hồ điệp sau lưng rung lên, ánh đỏ dập dờn xuất hiện, chớp mắt đã chạy ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới, bay ra ngoài dọc theo sương mù xám xịt.
“Cố Khuynh Thành, ngươi khinh người quá đáng!” Đại Tế Sư vô cùng phẫn nộ, trên người bộc phát ra khí tức kinh khủng, quơ gậy gỗ đập về phía Cố Khuynh Thành.
Có một bộ phận Đế Linh Minh tộc cường đại thì chạy ra khỏi Tí Hộ Sở, đuổi theo hướng Hàn Sâm bay đi.
Hàn Sâm không dám dừng lại, dùng hết sức đập hai cánh hồ điệp phối hợp với bí kỹ Phượng Hoàng Phi Thiên để bỏ chạy, chẳng qua thế mà tốc độ những Đế Linh này cũng không chậm hơn hắn, trong chốc lát cũng không thoát khỏi họ được.
Bên trong Tí Hộ Sở Minh Giới ở phía sau thì vang lên từng tiếng nổ lớn ầm ầm giống như long trời lở đất. Hầu hết cường giả Minh tộc và Đại Tế Sư Quỷ Thánh kia đều bị nàng giữ lại trong Tí Hộ Sở.
“Nữ nhân kia lợi hại thật, rốt cuộc là nàng có lai lịch gì đây? Là nhân loại thật sao?” Hàn Sâm thầm hoảng sợ, một nhân loại mà có thể đạt tới trình độ này, chỉ sợ ngay cả Thánh Đồ của Huyết Mệnh Giáo cũng không hơn được, thậm chí có thể ngay cả Thánh Đồ này cũng không bằng Cố Khuynh Thành.
Hàn Sâm không rảnh nghĩ nhiều, dốc sức bỏ chạy về phía xa. Mặc dù đang ở trong thời điểm gấp gáp nhưng Hàn Sâm vẫn chọn lọc mà lao về hướng của thế giới ngầm.
Cố Khuynh Thành đã từng xuất hiện ở thế giới ngầm, chẳng qua hẳn là nàng không phải người của Minh tộc. Một Minh tộc chân chính có đến †ám, chín phần mười vẫn phải tuân thủ Bách Tộc Minh Ước mới đúng. Cho dù như bọn họ không tuân thủ, chờ đến khi bọn họ xông vào thế giới ngầm rồi, Ám Linh tộc cũng sẽ dạy cho bọn họ cách tuân thủ quy tắc.
Tổng cộng có sáu dị linh đuổi theo Hàn Sâm, đều là cường giả cấp Đế Linh đã ngưng tụ ra hạch gen siêu cấp.
Hết chương 1490.