Chương 1489. Sức Của Hạch Gen Hồ Điệp
Hàn Sâm không nhìn khí tức khủng bố này, trực tiếp rút Thái A Kiếm ra, bổ vào U Minh Tán trong tay.
“Tất cả dừng tay.” Cố Khuynh Thành lạnh giọng quát, tuy tiếng không lớn nhưng lại ngăn chặn tiếng gầm gừ của tất cả cường giả Minh tộc chỉ trong nháy mắt, làm cả kho hạch gen lập tức yên tĩnh lại.
Thái A Kiếm trong tay Hàn Sâm cũng dừng lại, không chém tiếp.
“Để U Minh Tán lại, thả Thánh Tử ra, ta có thể đảm bảo cho ngươi còn sống.” Cố Khuynh Thành nhìn Hàn Sâm chằm chằm, chậm rãi nói.
“Mạng của ta là của chính ta, không cần bất luận kẻ nào đảm bảo thay †a. Ngươi muốn mạng của ta thì tự mình tới cầm cho chắc.” Hàn Sâm nói, sải bước đi ra ngoài kho hạch gen.
Đám người Minh tộc tính tiến lên ngăn cản, Hàn Sâm cũng không nói nhiều, rút kiếm tính định đâm vào U Minh Tán.
“Tất cả lui ra” Sắc mặt Cố Khuynh Thành lạnh lùng, quát đám dị linh Minh tộc dừng lại xong mới nói với Hàn Sâm: “Ngươi thực sự cho rằng như vậy là có thể chạy ra khỏi Tí Hộ Sở Minh Giới?”
“Có thể chạy được là tốt nhất, không ra được, có vị Thánh Tử này làm đệm lưng cho ta thì cũng không thiệt.” Hàn Sâm làm như không sợ hãi, một tay cầm kiếm một tay cầm ô tiếp tục đi về phía trước.
Đám đại lão của Minh tộc cũng không chịu lui ra, đều đứng đấy nhìn Hàn Sâm chằm chằm, trên mặt toàn là lửa giận.
Hàn Sâm cũng không lui, chỉ đi thẳng về phía trước, còn chút nữa thôi là đâm vào mấy đại lão Minh tộc này.
“Tránh ra, để hắn đi.” Cố Khuynh Thành lạnh mặt nó.
“Chủ thượng, tuy khí tức của cây dù kia rất giống U Minh Tán của Thánh Tử, nhưng nhìn nó không hề giống U Minh Tán, e là trong đó có bấy.” Một đại lão Minh tộc nói.
“Không sai, cho dù nó là U Minh Tán thật, hắn chỉ là một nhân loại, cũng không thể phá hủy U Minh Tán được. Chúng ta không thể thả hắn rời đi.” Lại một đại lão Minh tộc khác nói.
Một đám Minh tộc lại kêu gào, thế mà lại không chịu nhường đường.
Trong lòng Hàn Sâm thất kinh: “Xem ra có một việc Minh Nguyệt không gạt ta, nàng thực sự có kẻ thù trong Minh tộc, hơn nữa xem ra Thánh Tử là nàng cũng không được Minh tộc thích cho lắm, con tin này thực sự không đáng tin chút nào.”
Cố Khuynh Thành cũng chỉ lãnh đạm nói: “Không bằng cho các ngươi lên làm chủ của Tí Hộ Sở Minh Giới, cho các ngươi lên làm vị trí của ta đi?”
“Không dám” Tất cả dị linh Minh tộc giật mình, vội vàng lo sợ nói, thoạt nhiên bọn họ vẫn rất sợ Cố Khuynh Thành.
“Không dám thì còn đứng đó làm gì?” Sắc mặt Cố Khuynh Thành đã hơi âm trầm.
Đám cường giả Minh tộc bất đắc dĩ nhường đường, trong lòng Hàn Sâm âm thầm thở phào, nhưng lại không dám khinh thường chút nào, vẫn nắm chặt kiếm và ô, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều cường giả Minh tộc, Hàn Sâm chậm rãi đi ra kho hạch gen. Vừa mới bước ra cửa lớn, đột nhiên thân hình của một con dị thú trắng bóc xuất hiện bên cạnh Hàn Sâm. Nó trông giống như một con rắn trắng không vảy, miệng rắn cắn về phía đầu Hàn Sâm.
Một đám cường giả Minh tộc vui mừng. Dị thú sở hữu năng lực tàng hình, nhưng lại không thể động đậy, một khi động đậy là sức mạnh tàng hình kia sẽ biến mất. Nó vẫn luôn canh giữ ở cửa, chờ Hàn Sâm đi tới cửa chính, cách nó gần trong gang tấc rồi mới mở miệng cắn.
Đột nhiên, chỉ thấy trên người Hàn Sâm có ánh đỏ sáng lên chói lóa, một đôi cánh hồ điệp giống như hồng ngọc mở ra sau lưng hắn. Đồng thời, Thái A Kiếm trong tay cũng xuất hiện ánh đỏ như tia hồng ngoại, hắn giơ kiếm chém một cái, đầu dị thú lập tức bị chém xuống, máu tươi nở rộ như đóa hoa.
Dị linh Minh tộc vốn chuẩn bị xông lên đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, dừng bước chân đang xông lên lại. Bọn họ không tài nào ngờ được rằng Hàn Sâm lại có sức mạnh như vậy.
Dị thú là một con sinh vật Thần siêu thấp, tuy sức mạnh bản thân cơ thể nó không mạnh, thế nhưng không có trình độ siêu cấp thì hoàn toàn không thể giết chết nó. Hàn Sâm có thể dùng một kiếm chém bay đầu nó, rõ ràng sức mạnh đã đạt tới siêu cấp.
“Săn giết sinh vật Thần siêu cấp dị hình thú, nhận được thú hồn dị hình thú, hạch gen đã nghiền nát, huyết nhục không thể dùng, có thể thu thập tinh hoa gen sinh mệnh.”
Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, uy lực của hạch gen hồ điệp còn lớn hơn tưởng tượng của hắn một chút. Ánh sáng màu đỏ do nó sinh ra lại có thể giết chết sinh vật Thần siêu cấp, tuy rằng lực phòng ngự của con sinh vật Thần siêu cấp kia thuộc loại tương đối kém, nhưng cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
Hơn nữa cũng thật không ngờ, vào thời điểm này, thế mà còn lấy được một thú hồn của thần thú siêu cấp.
“Ngươi là kẻ lấy được hạch gen Thần?” Cố Khuynh Thành cũng lập tức hiểu ra, nhìn chằm chằm Hàn Sâm với ánh mắt như thiêu như đốt.
Nghe Cố Khuynh Thành nói vậy, cường giả Minh tộc cũng đều phản ứng lại, rõ ràng lúc tới Hàn Sâm còn cách siêu cấp một khoảng xa lắc xa lơ, làm sao có thể lập tức lấy được sức mạnh như vậy, lời giải thích duy nhất chính là hắn đã lấy được hạch gen Thần trong chiến trường gen, cho nên thực lực mới có thể đột nhiên tăng vọt trong thời gian ngắn.
Nhưng bọn họ lại có chút không dám tin. Trong chiến trường gen có vô số cường giả, hơn nữa Minh Nguyệt còn chuẩn bị nhiều như vậy, thế mà cuối cùng lại để cho một nhân loại như hắn đoạt được hạch gen Thần.
“Ta đang định thử uy lực của hạch gen Thần, không biết có thể chém đứt chuôi của U Minh Tán này không.” Hàn Sâm cũng không hoảng sợ, lại đi tới bên thân xác thú dị hình đã biến mất, nhặt tinh hoa gen sinh mệnh lên.
Sau đó Hàn Sâm mới tiếp tục đi ra ngoài. Trên mặt dị linh Minh tộc đều có biểu cảm phức tạp, muốn động thủ nhưng lại có chút kiêng dè, thế nhưng cũng không muốn cứ thả Hàn Sâm rời đi như vậy, rồi lại không cam lòng.
Mặc dù bọn họ không ngăn cản Hàn Sâm bước về phía trước, nhưng cũng không hoàn toàn tránh ra. Ánh mắt của một đám dị linh Minh tộc đều nhìn chăm chú Hàn Sâm, chuyển động theo Hàn Sâm, dường như đều chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Sau khi ra khỏi kho hạch gen, dị linh và dị sinh vật bên ngoài cũng đều vây quanh. Minh tộc có số lượng đông đảo, các loại dị sinh vật kinh khủng nhìn chằm chằm Hàn Sâm từ bốn phương tám hướng, chỉ cần hơi có cơ hội là chúng sẽ lập tức xông lên, xé xác Hàn Sâm thành từng mảnh nhỏ.
Thoạt nhìn thì dường như Hàn Sâm chỉ đang đi về phía trước, nhưng nhất cử nhất động của tất cả sinh vật xung quanh đều chiếu trong đầu hắn. Một khi bọn họ có dị động gì, Hàn Sâm sẽ phản ứng lại trước tiên.
Hơn nữa tiết tấu và vị trí mà Hàn Sâm đi cũng đều cố gắng tránh cho Minh tộc có cơ hội xuất thủ. Chẳng qua Minh tộc thật sự quá nhiều, Hàn Sâm cũng không thể hoàn toàn phong kín tất cả góc độ, chỉ đành xem xem bọn họ có can đảm hạ thủ hay không vậy.
Cũng may Cố Khuynh Thành vẫn luôn đi theo phía sau, có nàng ở đây, tóm lại là những dị linh Minh tộc này không dám làm càn, không ai dám một mình ra tay với Hàn Sâm.
Chẳng qua khi Hàn Sâm đi tới trước cửa lớn của Tí Hộ Sở thì những dị linh Minh tộc này không nhường đường tiếp, đứng ở đó chặn đứng của lớn của Tí Hộ Sở.
“Chủ thượng, tuyệt đối không thể thả hắn đi được, nếu để hắn cứ rời đi như vậy, mặt mũi của Minh tộc chúng ta để ở đâu? Hơn nữa cho dù thả hắn đi, sợ rằng cũng không giữ được mạng của Thánh Tử. Sau khi rời đi chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho Thánh Tử, nếu giữ hắn lại, Thánh Tử còn có chút hi vọng sống sót.” Một dị linh Minh tộc tức giận nói.
Một đám dị linh Minh tộc đều đồng loạt phụ họa, rõ ràng không chịu thả Hàn Sâm đi dễ dàng như vậy.
Hết chương 1489.