Chương 1494. Con Cua Hung Ác
Con cua lớn ve vẩy cái chân của nó, nhưng cái chân và càng của nó không thể vươn ra sau, làm cách nào cũng không thể chạm vào Hàn Sâm và Bảo Nhi.
Vòng vòng một hồi, con cua lớn cũng đã từ bỏ ý định giết Hàn Sâm, bò lại con đường khi nãy đến.
Hoa văn chữ “bá” màu vàng trên lưng con cua biến mất, Hàn Sâm phục hồi lại hình người, ôm Bảo Nhi ngồi trên lưng con cua, nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Mặc dù bây giờ con cua lớn không còn chú ý tới hắn nữa, nhưng một khi hắn rời khỏi lưng nó thì không nói chắc được, cho nên Hàn Sâm cũng không dám nhảy khỏi lưng nó.
Con cua lớn cứ thế tiến vào trong hang, Hàn Sâm nhìn nó thì cảm thấy trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, phương hướng nó đi tới không phải là vị trí của vỏ Sò Vương, cũng không biết rốt cuộc là nó đang đi đâu.
Không lâu sau, Hàn Sâm nghe thấy vài tiếng ầm ầm, khi nghe kỹ lại thì sắc mặt bỗng dưng biến đổi, rõ ràng đây là tiếng nước chảy.
“Không phải con cua lớn này muốn lặn xuống nước dìm chết chúng ta đó chứ?” Hàn Sâm nhíu mày, tuy hắn có thể tự do hít thở dưới nước, nhưng cũng không thể cứ ở mãi dưới nước được, hơn nữa cũng không biết Bảo Nhi có thể thở dưới nước hay không.
Quả nhiên, không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một con sông ngầm đang chảy xiết, con cua lớn bò thẳng xuống nước sông, nhanh chóng chìm xuống dưới.
Hàn Sâm và Bảo Nhi cũng chìm vào cùng với con cua lớn, may thay, Hàn Sâm có thể hít thở trong nước, không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn nhìn sang Bảo Nhi, thấy cô bé cũng không có chuyện gì, còn đang vui vẻ nghịch nước nữa chứ, lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm hơn.
Sông ngầm sâu hơn Hàn Sâm tưởng tượng rất nhiều, Kim Văn Bá Giải khổng lồ đó rơi xuống sông, dễ dàng chìm xuống dưới.
Con cua xuôi theo dòng sông ngầm bơi xuống, Hàn Sâm đang ngồi trên lưng ôm Bảo Nhi nhìn xung quanh, thỉnh thoảng phát hiện một vài sinh vật kỳ lạ dưới nước, chúng cũng không dám lại gần con cua lớn, con nào con nấy nhanh chóng bơi đi thật xa.
Con cua lớn bò dưới đáy sông hơn một giờ, Hàn Sâm cảm thấy chắc nó đã quên mất mình và Bảo Nhi rồi, thế là lặng lẽ bơi khỏi lưng nó.
Nhưng Hàn Sâm vừa rời khỏi lưng thì lập tức bị cái càng cua kẹp lại, Hàn Sâm vội vàng biến thân thành thú dị hình, tránh được cái càng rồi quay trở lại cái mai của nó.
Xem ra con cua lớn này khá là thù dai, vẫn luôn chú ý đến Hàn Sâm, đang tìm cơ hội để giết hắn.
Hắn bất lực ngồi trên mai cua rồi nghĩ cách khác, Bảo Nhi thì rất là vui vẻ, bàn tay nhỏ bé vỗ tới võ lui trong nước, xem ra cô bé rất thích nghịch nước.
Con cua lớn vẫn không có ý định dừng lại, nổi lên theo dòng nước, một lần đi đã mất tận mấy ngày, con sông ngầm này không biết rốt cuộc dài bao nhiêu, giống như vĩnh viễn không thể đến được điểm cuối vậy.
Nhưng mà, hễ là những nơi có động huyệt, đều có thể nhìn thấy Thánh Đằng bò trên đỉnh động, Thánh Đằng thực sự rất đáng sợ, chống đỡ cả thế giới ngầm này.
“Dây gai này còn lớn hơn nhiều so với Thánh Đằng đã nuôi dưỡng Bảo
Nhi lúc đầu, không biết trong hồ lô mà nó nuôi dưỡng có thứ gì, không
phải là sinh vật giống như Bảo Nhi đó chứ?” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách trốn thoát, cứ để con cua lớn này men theo dòng sông ngầm là được, lại hai ngày trôi qua, phát hiện vùng nước phía trước đột nhiên mở rộng, hơn nữa còn sâu hơn.
Nó gần giống như đại dương, không nhìn thấy bờ đâu cả.
Con cua lớn chui vào vùng nước ngầm rộng lớn này tiếp tục lặn xuống, nơi này sâu hơn sông ngầm rất nhiều, bơi về trước không bao lâu thì đã đạt tới độ sâu mấy trăm mét.
Một số dị sinh vật dưới nước bơi xung quanh, dường như chúng không quá sợ hãi con cua lớn này, con cua lớn giơ cái càng ra, kẹp chặt một số dị sinh vật rồi bỏ vào trong miệng ăn.
Hàn Sâm thì chống đỡ chiếc ô Già Thiên Tán, chặn dòng nước bên ngoài, đồng thời lấy ra một ít thức ăn và nước uống từ trong Tuyệt Tình Bình, rồi ăn cùng Bảo Nhi.
Bơi được một đoạn, chợt thấy xa xa có những mảng ánh điện màu lam nhấp nháy dưới đáy nước, giống như có sấm chớp mưa bảo dưới nước vậy, nhưng lại không nghe thấy tiếng động.
Con cua lớn bò về phía lôi điện màu lam đó, không biết nó muốn làm gì.
Lôi điện màu lam lập lòe, chỉ đến khi con cua lớn tiến lại gân, Hàn Sâm mới nhìn rõ được đó vốn chẳng phải là sấm chớp gì cả, mà là một con cá chình điện vô cùng to lớn, giống như kim cương.
Trong người con cá chình điện thỉnh thoảng lại phát ra lôi điện màu lam, trông giống như sấm chớp, vừa đẹp đẽ lại vừa kỳ dị.
“Không phải con cá chình điện này là bạn của con cua lớn đó chứ? Con cua lớn muốn cá chình điện giúp nó ăn chúng ta sao?” Vẻ mặt của Hàn Sâm có chút khó coi.
Vừa nhìn con cá chình điện thì đã biết nó đáng sợ đến nhường nào, nếu nó thật sự có quan hệ với cá chình điện, lần này coi như lành ít dữ nhiều, vốn dĩ chỉ cần đối phó với một mình con cua lớn, bây giờ lại thêm một con cá chình đáng sợ, cơ hội sống sót lại càng sụt giảm rồi.
“Bảo Nhi, ngươi có thể hút con cua lớn và cá chình điện này vào trong hồ lô không?” Hàn Sâm hỏi Bảo Nhi, nếu có thể, Hàn Sâm quyết định hi sinh cái tôn nghiêm của người cha già này để Bảo Nhi nhanh chóng †hu phục mấy con yêu nghiệt.
Bảo Nhi lắc đầu nói: “Bọn chúng rất mạnh, bây giờ hồ lô không thể hút vào được.”
Hàn Sâm cảm thấy chán đời, đúng là dựa núi núi đổ dựa sông sông cạn.
Cá chình điện cũng phát hiện con cua lớn đến gần nó, nhất thời trở nên cảnh giác, nhìn chăm chăm con cua lớn, luồng điện màu lam trong cơ thể trong suốt giống như kim cương của nó lại càng chao động mạnh hơn, giống như đang cảnh cáo con cua lớn không được lại gần nó.
Hàn Sâm vui mừng khôn xiết: “Hóa ra bọn chúng không cùng một bọn, vậy thì tốt quá rồi.”
Nhưng sau khi nghĩ lại, sắc mặt Hàn Sâm lại có chút khó coi, tuy rằng bọn chúng không phải cùng bọn, nhưng con cua lớn chủ động đi chọc giận nó, nếu cá chình điện phóng lôi điện tấn công con cua lớn, thì Hàn Sâm và Bảo Nhi ngồi trên lưng con cua sẽ là người đầu tiên gặp họa.
Nhưng lực phòng ngự của lớp vỏ của con cua mạnh như thế, chịu mấy †ia điện này có là gì, sợ là nó còn có chủ ý muốn lợi dụng cá chình điện để hạ gục Hàn Sâm trên lưng nó.
Quả nhiên, con cua lớn vung càng khiêu khích con cá chình điện, con cá chình điện lập tức phẫn nộ, lôi điện màu lam trong người nó đột nhiên bùng lên, cả người đều bị luồng điện màu lam ấy bao trùm, giống như một con rồng điện.
Bùm!
Lôi điện màu lam từ trong người con cá chình bắn ra, trực tiếp bao phủ lấy con cua lớn.
Con cua lớn không hề né tránh, cứ trơ trơ chịu sự gột rửa của lôi điện, ngâm mình trong luồng điện đó, con cua lớn giống như đang tắm vậy, căn bản chẳng có chút dấu hiệu bị thương nào, còn hưng phấn thổi bong bóng nữa.
Hàn Sâm đang khóc thầm kêu khổ, sau khi lôi điện rơi xuống, Già Thiên Tán bỗng chốc chịu sự tấn công dữ dội, sắp không thể chịu được nữa.
“Con cua chết tiệt, ngươi đúng là ác độc mà, muốn dùng điện giật chết bọn ta sao, không có dễ như thế đâu.” Hàn Sâm nghiến răng nhìn xung quanh, cố gắng tìm cơ hội chạy trốn.
Hết chương 1494.