Chương 1493. Kim Văn Bá Giải
Năm Đế Linh vây đánh Hàn Sâm cũng rất gấp gáp, dưới sự giúp đỡ của hạch gen hồ điệp, tốc độ và sức mạnh của Hàn Sâm cũng không yếu hơn bọn họ, cùng với sự kỳ dị cực độ của thân pháp, năm người bọn họ vây quanh một mình Hàn Sâm, nhưng lại có một loại cảm giác bị người của mình gây trở ngại, có chút không phát huy ra được.
Nhiều khi có cơ hội đánh Hàn Sâm trọng thương, đều phát hiện vị trí mà mình ra tay lại bị người của mình chặn mất, không kịp thời phát ra một đòn chí mạng.
Bùm!
Chỉ thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, U Minh Lư trực tiếp bị nổ tung thành từng mảnh, Đế Linh nắm giữ chiếc lư phun ra một ngụm máu tươi rồi bị nổ bay ra ngoài.
Con cua lớn lao ra từ ngọn lửa xanh tản mạn khắp nơi, càng cua nhanh như chớp kẹp lấy Đế Linh đã bị thương nặng cắt thành hai nửa.
“Cuối cùng cũng ra rồi!” Trong lòng Hàn Sâm vui mừng khôn xiết.
Sắc mặt của năm Minh tộc thay đổi rõ rệt, chưa kịp phản ứng thì con cua lớn đã lao tới, chỉ thấy trên lưng nó có một chữ ánh kim lấp lánh.
Hàn Sâm cũng rất ngạc nhiên, khi quan sát kỹ hơn, trên bề mặt lớp vỏ có màu tím đen như huyền thiết xuất hiện một ký tự cổ được tạo thành †ừ những kim văn, Hàn Sâm cũng có nghiên cứu rất nhiều về văn tự cổ, lập tức nhận ra chữ “bá” cổ này.
“Cái kim văn cổ tự đó là thứ gì? Chẳng lẽ là hạch gen của con cua lớn đó?” Hàn Sâm đang suy nghĩ, nhưng lại thấy con cua lớn đã hướng về một Đế Linh.
Trong tay Đế Linh cầm hạch gen trường kiếm, giao chiến với cái càng của con cua lớn đó.
Rắc rắc!
Va chạm một hồi, hạch gen trường kiếm của Đế Linh đã trực tiếp vỡ †an, Đế Linh đó nôn ra máu rồi bay lùi lại, nhưng lại bị cái càng trông giống như ảo ảnh của con cua kẹp lấy, cắt hắn làm hai đoạn.
Con cua lớn với kim văn chữ “bá” sáng chói trên người đúng là ngang ngược bá đạo, hạch gen của những Đế Linh đó vừa va vào vỏ giáp hoặc cái càng của nó thì lập tức vỡ ra, có chút dọa người.
Hàn Sâm không dám nhìn nữa, con cua này thật sự quá đáng sợ, ngay cả hạch gen siêu cấp cũng có thể vỡ nát, dường như có thể chắc chắn, nó chính là sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo.
Hắn xoay người cõng theo Bảo Nhi bỏ chạy, những Đế Linh đó cũng đang chạy, nhưng chớp mắt đã bị con cua lớn giết chết hết bốn người, cũng chỉ có hai người là chạy được xa nhất.
Ai ngờ con cua lớn đó không có đuổi theo hai Đế Linh kia, mà là đuổi theo Hàn Sâm.
“Đệt, ngươi không đuổi theo bọn họ, đuổi theo ta làm cái gì chứ?” Hàn Sâm lập tức bực bội quát.
Vốn dĩ hắn còn đang tưởng sẽ được ngồi ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ lại chẳng nghĩ được cách nào có lợi, chỉ muốn mau chóng bỏ chạy mà thôi.
Nhưng tốc độ của con cua lớn lại nhanh hơn những Đế Linh kia, chân nó búng lên hòn đá, nhanh chóng kéo gần khoảng cách với Hàn Sâm.
Hàn Sâm đột nhiên phát hiện ra hắn đã thoát khỏi mấy tên Đế Linh Minh tộc đó, nhưng bây giờ lại rước phải một phiền phức lớn hơn.
“Cha… cố lên…” Bảo Nhi vẫn cổ vũ cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm thầm khóc trong lòng, vừa chạy vừa nói: “Ngươi đúng là con gái yêu của cha.”
Một người một cua thi chạy với nhau ở thế giới ngầm, hiển nhiên Hàn Sâm chạy không lại con cua, hắn mượn thạch đạo phức tạp ở thế giới ngầm mới miễn cưỡng không bị con cua đuổi kịp.
Hàn Sâm xuyên qua những cái hang nhỏ kia, vốn là muốn mượn địa thế để ngăn cản con cua lớn đó, nào ngờ con cua lớn trực tiếp tông vào tảng đá, tảng đá dày mấy mét giống như keo giấy ở trước mặt nó vậy, căn bản chẳng có tác dụng gì.
Hàn Sâm cứ chạy cứ chạy, chợt nhận ra trước mặt là ngõ cụt, hang đá bị bức tường đá bịt kín.
Hàn Sâm nghiến răng, Thái A Kiếm chém về phía bức tường đá, muốn học theo con cua lớn, chẻ nứt bức tường đá đó ra, tiến vào trong hang động phía sau.
Nhờ có sức mạnh của hạch gen Thần giúp đỡ, Hàn Sâm chém ra một đạo kiếm quang màu đỏ, ngay lập tức cắt một vết nứt sâu vài mét trên bức tường đá.
Nhưng điều khiến Hàn Sâm chán nản là bên trong vẫn còn một tảng đá, dày đến đâu cũng không biết.
Lúc này Hàn Sâm cũng đã lao tới vách đá, nhìn thấy con cua phía sau tông vỡ tảng đá trong huyệt động, hang động vốn dĩ chỉ có hai mét đã mở rộng lên gấp hai lần, nó lao nhanh tới trong đống đổ nát, cách Hàn Sâm không tới hai mươi mét.
Hàn Sâm nghiến răng, lại chém một nhát vào vách đá, còn nhắm chuẩn vào vết kiếm khi nấy, một kiếm này lại khiến vết nứt mở rộng thêm vài mét, nhưng mà bên trong vẫn là một lớp đất đá.
“Đệt, phía trong không phải còn đặc ruột hơn đất chứ?” Hàn Sâm cảm thấy rất bất lực, mà con cua lúc này cũng đã lao đến trước mặt hắn, cái càng to lớn của nó đang vung tới, dường như muốn chiếm hết cả thông đạo này, khiến cho Hàn Sâm không có cơ hội tránh né.
“Liều thôi!” Hàn Sâm không khỏi nghiến răng, triệu hoán thú hồn.
Thú hồn đó giống một con rắn không vảy, cơ thể rất mỏng manh và kỳ dị, chính là thú hồn siêu cấp mà lần trước, cũng là con thú có hình dáng kỳ lạ mà Hàn Sâm thu hoạch được sau khi giết chết.
Thú hồn thú siêu cấp dị hình: Dung hợp biến thân.
Sau khi thú dị hình và Hàn Sâm dung hợp, Hàn Sâm lập tức biến thành một con bạch xà không vẩy, nhưng mà xem ra càng giống một con lươn trắng hơn.
Hạch gen hồ điệp được Hàn Sâm thu thập đã hóa thành cơ thể của thú dị hình, uốn éo trong động một hồi, bỗng chốc biến thành một thứ mỏng giống như tờ giấy, dán lên mép tường chui qua từ bên cạnh cái càng của con cua lớn.
Sức mạnh phòng ngự của thú dị hình rất kém, sức mạnh của nó trong sinh vật Thần siêu cấp cũng không coi là mạnh, nhưng thân thể của nó có thể tự do biến đổi hình dạng khác nhau, vô cùng thuận lợi.
Hắn quấn quanh Bảo Nhi cùng né cái càng của con cua lớn, thân hình của thú dị hình kéo dài ra, muốn chui qua từ khe đá mà con cua lớn làm nứt ra.
Đáng tiếc, con cua lớn không phải là nhân vật dễ đối phó, những chiếc móng vuốt như một con dao sắc nhọn đâm thẳng về phía Hàn Sâm khiến Hàn Sâm không thể không đổi hướng, trườn sang phía bên kia như một con rắn, đồng thời cũng mất đi cơ hội xông ra ngoài.
Càng và móng của con cua lớn đồng loạt di chuyển, liên tục tấn công Hàn Sâm đang bị mắc kẹt trong hang động, Hàn Sâm lợi dụng cơ thể của thú dị hình thi thoảng biến mỏng hoặc biến ngắn hơn, tránh đòn †ấn công của con cua lớn hết lần này đến lần khác.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, không né được nữa thì chính là nộp mạng, vẫn phải nghĩ cách xông ra ngoài mới được.
Hàn Sâm liếc nhìn con cua lớn, nghiến răng trườn về phía dưới bụng của con cua, cơ thể của nó chặn ở cửa ra, dưới bụng chỉ có một khe hở.
Tuy nhiên, bụng cua lớn cũng là nơi nó có sức tấn công mạnh nhất, chân của nó cũng có thể tấn công đến đó, Hàn Sâm chỉ cần trườn qua, mấy chiếc chân như dao nhọn đâm tới, không chỉ chặn đường đi của Hàn Sâm, ngay cả đường lui của hắn cũng đồng thời bị chặn đứng
Hàn Sâm nghiến răng, cơ thể nảy lên như một con rắn, đồng thời biến đổi trở nên mảnh hơn, giống như một tờ giấy dán lên phần bụng của con cua.
Con cua lớn này rất là thông minh, cái bụng của nó đè xuống lớp đá bên dưới, như muốn dùng bụng của mình mà đè chết Hàn Sâm và Bảo Nhi.
Thân hình mảnh mai như rắn trườn động khắp người con cua lớn, khi bụng con cua lớn va vào tảng đá, hắn đã đưa Bảo Nhi trườn lên mai của con cua, dán lên phía trên chữ “bá” đó.
Hết chương 1493.