Chương 1507. Nhân Đế
Hàn Sâm đã nhìn thấy quả hồ lô màu lục kia từ lâu rồi, nhưng hắn không dám nhìn nhiều để tránh bị Thủy Tổ Ám Linh nhìn ra đầu mối.
Nhưng xem ra quả hồ lô kia không quá giống với những quả trước đây của Bảo Nhi, cảm giác cũng hơi khang khác. Hàn Sâm không nói rõ được rốt cuộc khác chỗ nào, chỉ là cảm thấy như vậy.
“Năm ấy ta và Nhân Đế cũng có chút giao tình, được Nhân Đế giúp đỡ một chút, bây giờ hắn ở đâu? Tại sao Nhân tộc các ngươi lại lưu lạc đến tận đây?” Lời của Thủy Tổ Ám Linh khiến Hàn Sâm giật mình.
Hàn Sâm cũng biết có lẽ Nhân Đế mà Thủy Tổ Ám Linh nhắc đến chính là vị Huyết Mệnh Giáo chủ thành Thần kia.
“Bọn ta cũng không rõ chuyện của Thủy Tổ lắm, nhân loại bọn ta chưa từng thấy Thủy Tổ bao giờ, ngay cả sự tích về Thủy Tổ cũng biết rất ít” Hàn Sâm lắc đầu đáp.
Dường như Thủy Tổ Ám Linh không nghỉ ngờ lời nói của Hàn Sâm, gật đầu nói: “Năm ấy các tộc đều kể lại rằng Nhân Đế đã thành Thần, bây giờ xem ra chuyện không phải như vậy. Nếu Nhân Đế thật sự thành Thần, Nhân tộc các ngươi cũng sẽ không bị rơi xuống hạ tầng, còn phải thăng cấp từng tầng từ hạ tầng đi lên. Xem ra Nhân Đế đã thật sự bỏ mình, bằng không thì chỉ cần có được chút xíu huyết mạch của hắn thôi đã có thể trở thành Đại Đế, không đến mức lưu lạc xuống hạ tầng.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Sâm nghe thấy những sinh linh khác đàm luận về nhân loại và Thủy Tổ của nhân loại, trong lòng chỉ mong hắn nói thêm một ít để có thể biết nhiều hơn chút nữa về chuyện của Thủy Tổ của nhân loại.
Chỉ vỏn vẹn mấy câu vừa nãy đã làm Hàn Sâm biết được rất nhiều câu trả lời. Sự tích về Thủy Tổ nhân loại vẫn còn tồn tại trong Tí Hộ Sở, cũng không bị sinh sinh trong Tí Hộ Sở lãng quên như A Tu La.
“Quả nhiên nhân loại chúng ta có phần khác với Tu La tộc.” Hàn Sâm thầm ngHĩ.
Đáng tiếc Thủy Tổ Ám Linh không có ý định nói tiếp chuyện này, trái lại nói với Hàn Sâm: “Ngươi chăm sóc Mị Nhi tốt lắm, tất nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi, cái này thưởng cho ngươi, coi như là phần thưởng cho mấy năm nay ngươi phái dị linh bảo vệ Linh Mị Nhi.”
Nói rồi Thủy Tổ Ám Linh triệu hồi ra một hạch gen rồi để nó lơ lửng trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm thấy cái hạch gen mang vẻ cổ kính, bên trên lóe lên ấn ký cấp Bảo Thạch. Tuy rằng không biết nó có lợi ích gì, nhưng vẫn cứ nhận lấy trước đã, hắn cảm ơn Thủy Tổ Ám Linh.
Đồng thời trong lòng Hàn Sâm cũng hiểu, Thủy Tổ Ám Linh không chỉ thưởng cho hắn mà còn đang cảnh cáo hắn. Hai câu ban nãy thoạt nhìn có vẻ rất tùy ý, nhưng lại dường như đang bảo Hàn Sâm rằng nhất cử nhất động của hắn đều bị Thủy Tổ Ám Linh nắm trong lòng bàn tay, ngay cả chuyện hắn không vào Tí Hộ Sở mà chỉ phái dị linh theo Mị Nhi cũng rõ như lòng bàn tay.
“Sau khi Mị Nhi thăng cấp lên siêu cấp thì đương nhiên còn có thể ban nhiều phần thưởng hơn, chẳng qua hạch gen siêu cấp cũng chẳng đáng là bao, ngươi tự giải quyết cho tốt đi” Thủy Tổ Ám Linh nói xong thì phất phất tay bảo Hắc Bạch Xà Vương mang Hàn Sâm ra khỏi vườn dây leo.
Sau khi Hàn Sâm rời khỏi vườn, trên người đã vã hết mồ hôi lạnh. E rằng Thủy Tổ Ám Linh không hề yếu hơn Cố Khuynh Thành, nếu Thủy Tổ Ám Linh có sát ý với hắn, hôm nay hắn muốn ra khỏi vườn dây leo này cũng khó.
“Cha ơi, ta muốn quả hồ lô kia.” Bảo Nhi tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc nói.
Hàn Sâm vội vàng bịt cái miệng nhỏ của Bảo Nhi lại, nhìn xung quanh một lượt, sau đó mở Động Huyền Khí Tràng che giấu phân tử rồi mới hỏi: “Bảo Nhi, ngươi biết quả hồ lô kia là cái gì à2”
Bảo Nhi lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta cảm thấy nó rất quan trọng với mình.”
“Bây giờ sợ rằng hơi khó khăn, có Thủy Tổ Ám Linh coi chừng quả hồ lô kia, chúng ta không hề có cơ hội ra tay.” Hàn Sâm tự biết thực lực mình kém hơn Thủy Tổ Ám Linh rất nhiều. Những cường giả cấp Thủy Tổ kiểu vậy, e là thực lực còn mạnh hơn Đại Đế rất nhiều.
Thấy mặt Bảo Nhi hiện vẻ chán nản, Hàn Sâm lại thấy có phần không đành lòng, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bảo Nhi, ngươi biết bao giờ quả hồ lô kia chín không?”
“Chắc là bốn năm năm nữa sẽ chín.” Bảo Nhi hiện vẻ tha thiết nhìn Hàn Sâm và nói.
“May mà vẫn còn dư dả thời gian, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách tiếp là được.” Hàn Sâm an ủi Bảo Nhi.
Nhưng hắn cũng biết, muốn chỉ trong mấy năm phát triển đến mức có thể đối kháng với Ám Linh tộc thì trên cơ bản là điều không thể.
Song cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, chí ít trong mắt Hàn Sâm, Cố Khuynh Thành có năng lực đánh một trận với Thủy Tổ Ám Linh, nếu có thể mượn sức của Cố Khuynh Thành thì chưa chắc là không có cơ hội cướp lấy quả hồ lô màu lục kia.
Vả lại còn có mấy năm nữa, nói không chừng đến khi ấy Hàn Sâm đã đạt được trình độ cấp Thủy Tổ rồi ấy chứ.
Ở lại Tí Hộ Sở Ám Linh hai ngày, rốt cuộc Hàn Sâm tìm được một cơ hội hẹn địa điểm gặp mặt với Vương Vũ Hàng.
Hàn Sâm đi vào một cái hẻm nhỏ vắng vẻ trong Tí Hộ Sở Ám Linh, chợt nghe thấy từ góc tối âm u trong hẻm truyền ra giọng nói của một nam nhân: “Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ.”
Hàn Sâm vội vã tiếp lời ám hiệu: “Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình”
“Đồng chí, rốt cuộc ngươi đã tới rồi, ta chờ khổ quá đi.” Vương Vũ Hàng chạy ra khỏi góc tối, kích động cầm tay Hàn Sâm.
“Vì thắng lợi cách mạng, chắc chắn phải nhẫn nhịn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý đột ngột hy sinh.” Hàn Sâm hiện vẻ chính trực nói.
Vương Vũ Hàng bỏ ngay tay Hàn Sâm ra: “Mẹ nhà ngươi, ngươi mới hi sinh ấy, ta còn sống được mấy trăm năm nữa, còn cả hàng ngàn mỹ nữ chờ ta theo đuổi, ta không thèm hy sinh đâu.”
“Chàng trai trẻ, lẽ nào ngươi cực khổ tu hành thăng cấp lên Bán Thần chỉ vì mấy nữ nhân kia sao? Ngươi phải có lý tưởng cao thượng hơn chứ.” Hàn Sâm ra vẻ đau xót, hận sắt không thể thành thép.
“Bằng không ngươi nghĩ ta cực khổ tu hành vì cái gì? Không vì mỹ nữ mà vì ngươi chắc?” Vương Vũ Hàng bĩu môi nói.
Hàn Sâm bất đắc dĩ nhún vai: “Ngươi vẫn cứ vì nữ nhân đi thì hơn. Được rồi, Linh Thập Tam có phản ứng gì không?”
Vương Vũ Hàng gật đầu nói: “Có, hắn bảo ta tìm cơ hội tiếp cận một nữ nhân bên Ám Linh tộc tên là Linh Mị Nhi, sau đó theo nàng rời khỏi Tí Hộ Sở Ám Linh.”
“Quả nhiên tên Linh Thập Tam không có ý tốt mà, hắn muốn ngươi đi theo Linh Mị Nhi sau đó mượn sức mạnh xui xẻo của ngươi hấp dẫn dị sinh vật đối phó với Linh Mị Nhi.” Hàn Sâm đã hoài nghỉ từ lâu, nghe Vương Vũ Hàng nói vậy là hiểu ngay lập tức.
“Vậy ta nên làm gì bây giờ?” Vương Vũ Hàng hỏi.
“Hắn bảo ngươi đi theo thì ngươi cứ theo là được, có ta ở đây, không phải sợ.” Hàn Sâm đang nghĩ nên mang Vương Vũ Hàng đi thế nào, bây giờ Linh Thập Tam lại chủ động đưa Hoàng Vũ Hàng lại đây, đúng là bớt bao nhiên rắc rối cho Hàn Sâm.
Vương Vũ Hàng hết sức vui mừng, hắn thật sự sợ Hàn Sâm sẽ để hắn tiếp tục ở lại chỗ Linh Thập Tam.
“Linh Thập Tam đúng là ngây thơ, hắn hoàn toàn chẳng biết gì về sức mạnh chân chính cả, cũng quá coi thường chú út, thật sự cho rằng chú út chỉ đơn giản là xui xẻo như vậy thôi à?” Trong lòng Hàn Sâm thầm cười khẩy.
Vương Vũ Hàng thương lượng tiếp một lúc với Hàn Sâm, sau đó mới một mình đi về.
Linh Thập Tam đã sắp xếp cơ hội xong từ lâu, Hàn Sâm lại chân thành nhận lấy, cho nên Vương Vũ Hàng rất thuận lợi đã tới cạnh Linh Mị Nhi, chỉ còn chờ quay về Tí Hộ Sở Diện Cụ cùng đám Hàn Sâm.
“Được rồi, trong Tí Hộ Sở Ám Linh còn có những Bán Thần khác nữa, ta đã liên lạc được với bọn họ, dự định sẽ tụ họp một lát, ngươi có muốn đi cùng không?” Vương Vũ Hàng hỏi Hàn Sâm.
“Ngươi cũng nắm bắt tin tức nhanh quá nhỉ?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Vương Vũ Hàng.
“He he, dù gì bây giờ ta cũng là em trai của nguyên thủ mà, này ít nhiều đám Bán Thần cũng sẽ nể mặt ta.” Vương Vũ Hàng khẽ cười đáp.
Hết chương 1507.