Chương 1506. Lại thêm một quả hồ lô
“Chú út à, sao ngươi lại ở đây?” Hàn Sâm nhìn nam nhân nhân loại cách đó không xa rồi hỏi, thế mà nam nhân kia lại là chúa xui xẻo Vương Vũ Hàng.
Có thể gặp bạn bè ở trong Tí Hộ Sở là một chuyện khiến người ta rất vui mừng, nhưng nhìn thấy Vương Vũ Hàng lại làm Hàn Sâm thấy hơi hết hồn.
Ở đây toàn là dị linh và dị sinh vật, nếu hắn vẫn xui xẻo như hồi trước, Hàn Sâm không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu bị toàn bộ sinh vật trong Tí Hộ Sở Ám Linh truy sát tuyệt đối không phải là chuyện sung sướng gì.
“Ta bị một dị linh tên là Linh Thập Tam mang tới, sao ngươi cũng ở đây thế?” Vương Vũ Hàng hỏi.
“Linh Thập Tam mang ngươi tới ư?” Hàn Sâm khẽ giật mình, vội vàng kéo Vương Vũ Hàng đến một chỗ không ai chú ý, hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Vận may của Vương Vũ Hàng vẫn kém hệt như xưa, sau khi hắn thăng cấp lên Bán Thần đã xuống thế giới ngầm rồi bị một đám dị sinh vật truy sát, cuối cùng còn đụng phải Linh Thập Tam.
Đáng lẽ Vương Vũ Hàng còn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng ai ngờ Linh Thập Tam lại không giết hắn, còn dẫn hắn tới Tí Hộ Sở Ám Linh.
“Linh Thập Tam không thể tốt bụng như thế được, trong chuyện này chắc chắn có âm mưu gì đó, có phải hắn biết ngươi rất xui xẻo có thể kéo lấy thù hận từ dị sinh vật không?” Hàn Sâm hỏi Vương Vũ Hàng.
“Ta nghĩ chắc hắn nhắm đến đặc điểm này của ta, nhưng hắn vẫn không để ta làm gì cả, ta cũng không biết hắn muốn làm gì.” Vương Vũ Hàng nhún vai đáp, chuyện kiểu này hắn đã quen rồi.
Hàn Sâm trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Chúng ta vẫn không thể rời khỏi Tí Hộ Sở Ám Linh, tạm thời người ở lại chỗ Linh Thập Tam, chờ đến lúc rời đi ta sẽ nghĩ cách mang ngươi đi. Đúng rồi, ngươi có ký khế ước với Linh Thập Tam không?”
“Không hề, ta không biết vì sao mà hắn cũng không muốn ta ký khế ước.” Vương Vũ Hàng đáp.
“Như vậy thì tốt, ngươi ở chỗ nào? Sau đó ta sẽ nghĩ cách liên lạc với ngươi, đừng cho Linh Thập Tam biết chúng ta quen biết nhau.” Hàn Sâm cảm thấy rất có thể Linh Thập Tam mang Vương Vũ Hàng tới đây là muốn lợi dụng Vương Vũ Hàng đối phó với Linh Mị Nhi.
May mà Linh Thập Tam không biết Hàn Sâm chính là Kim Tệ, sẽ không đề phòng hắn quá mức.
Sau khi ước hẹn phương pháp gặp lại với Vương Vũ Hàng, Hàn Sâm cũng rảo bước nhanh đuổi kịp Linh Mị Nhi đi phía trước.
Ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung trên người Hắc Bạch Xà Vương và Linh Mị Nhi nên không ai chú ý đến bọn họ.
Bảo Nhi vẫn nhìn lăm lăm về hướng Thánh Đằng, Hàn Sâm sờ sờ đầu nàng nói nhỏ: “Nơi này có rất nhiều cường giả, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi đi xem quả hồ lô kia, ngươi cứ bình tĩnh đi đã.”
Bảo Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm về hướng Thánh Đằng không chớp mắt.
Linh Mị Nhi có nhà ở trong Tí Hộ Sở Ám Linh, còn mang Hàn Sâm đi gặp cha mẹ nàng.
Bởi vì huyết mạch không thuần nên cha mẹ Linh Mị Nhi vẫn cứ ở hạch gen Bảo Thạch, nhưng vì có Linh Mị Nhi nên bọn họ vẫn chiếm cứ một lâu đài cổ kiểu hoa viên rất tốt trong Tí Hộ Sở Ám Linh.
“Sao lại thu cả nhân loại vậy? Nhân loại khó thuần dưỡng nhất, thực lực vừa thấp vừa dễ phản bội.” Cha Linh Mị Nhi liếc qua Hàn Sâm theo Linh Mị Nhi tới đây, không nhịn được cau mày nói.
“Hàn Sâm tốt lắm, thực lực rất mạnh lại còn rất trung thành.” Linh Mị Nhi vội vàng biện giải cho Hàn Sâm.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, mau để Mị Nhi đi gặp Thủy Tổ đại nhân đi, sợ rằng ông cụ cũng chờ sốt ruột lắm rồi.” Mẹ Linh Mị Nhi giục.
“Đúng đúng, Mị Nhi, ngươi đi bái kiến Thủy Tổ đại nhân đi đã.” Cha Linh Mị Nhi cũng phụ họa.
“Vậy Mị Nhi đi gặp Thủy Tổ đại nhân trước nhé.” Linh Mị Nhi đã quen với việc như này từ lâu, mỗi lần nàng trở về, cha mẹ đều giục nàng đi gặp Thủy Tổ trước.
“Mị Nhị, chúng ta có thể theo ngươi cùng đi gặp Thủy Tổ không?” Hàn Sâm đi theo Linh Mị Nhi hỏi.
“Thủy Tổ đại nhân không cho phép những sinh linh khác đi vào viện của hắn, ta chỉ có thể mang các ngươi đến ngoài viện thôi, các ngươi đành ở đó chờ ta vậy.” Linh Mị Nhi áy náy nói.
“Cũng được, để bọn ta chờ ngươi ở ngoài đi.” Hàn Sâm cũng không nghĩ có thể trực tiếp nhìn thấy hồ lô trên Thánh Đằng, có thể đến gần đấy thì may ra Bảo Nhi có thể cảm ứng được gì đó.
Dưới sự chỉ dẫn của Hắc Bạch Xà Vương, Linh Mị Nhi mang Hàn Sâm đi tới vị trí trung tâm của Tí Hộ Sở Ám Linh.
Tại khu vực trung tâm của lâu đài cổ bằng đá còn có một mảng dây leo quấn quanh tạo thành một vườn cây cảnh lớn, những dây leo đan vào một chỗ tạo thành một tường vây cao hơn mười mét, khiến người †a không tài nào nhìn thấy bên trong có gì.
Có một con rùa kim tiền nằm trước cửa vườn cây, thoạt nhìn trông có vẻ như đang ngủ.
Sau khi Hắc Bạch Xà Vương và Linh Mị Nhi đến gần, con rùa già kia mở mắt liếc bọn họ một cái, rồi tùy ý nhắm mắt lại giống như thờ ơ với mọi thứ.
.”
“Ngươi cứ chờ ta ở đây đã.” Linh Mị Nhi nhìn con rùa già một cái rồi nói với Hàn Sâm.
Hàn Sâm biết con rùa già là dị sinh vật trông coi vườn dây leo, từ khí tức đáng sợ trên người nó có thể cảm giác được chắc nó là sinh vật Thần siêu cấp.
Hàn Sâm đang định đồng ý thì lại nghe thấy một giọng nói già nua phát ra từ trong vườn dây leo: “Để cho người bạn nhỏ nhân loại của ngươi vào cùng đi.”
Hàn Sâm thầm giật mình, hắn từng nghe Linh Mị Nhi nói, dù cho là thành viên nòng cốt trong Ám Linh tộc cũng không được phép tiến vào vườn dây leo, bây giờ người đang nói chuyện kia bảo hắn đi vào, không thể nghi ngờ chính là Thủy Tổ của Ám Linh tộc.
Hắn chủ động để Hàn Sâm đi vào, Hàn Sâm không biết thế này nghĩa là gì, nhưng bây giờ muốn rút lui là chuyện không thể, chỉ có thể kiên trì đi theo Linh Mị Nhi cùng vào trong vườn dây leo.
Hắc Bạch Xà Vương trườn vào vườn dây leo, Hàn Sâm và Linh Mị Nhi cũng theo nó đi vào, không ngờ toàn bộ khu vườn lại vô cùng trống trải.
Ngoại trừ bức tường được tạo thành từ dây leo ra thì không còn vật gì khác, liếc mắt một lượt là có thể thấy khóm dây leo khổng lồ như trụ trời kia.
Dưới khóm dây leo khổng lồ có một dị linh tuấn mỹ đang ngồi. Đáng lẽ Hàn Sâm tưởng rằng Thủy Tổ của Ám Linh tộc phải là một ông lão rất rất rất già, dù sao sinh mệnh của dị linh có dài thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng có thể sẽ có một vài dấu hiệu của tuổi già.
Nhưng sau khi nhìn thấy hắn rồi, Hàn Sâm biết rằng suy nghĩ của mình thật sự quá mức hạn chế, quan niệm nhân loại quá nặng.
Thủy Tổ Ám Linh không chỉ không hề già mà còn rất tuấn mỹ. Nếu không phải nhìn thấy hắn trong vườn dây leo, nói hắn là anh trai của Linh Mị Nhi thì chắc chắn Hàn Sâm cũng chẳng có chút hoài nghi nào. “Mị Nhi bái kiến Thủy Tổ đại nhân.” Linh Mị Nhi bước nhanh tới trước mặt Thủy Tổ hành lễ.
“Mị Nhi ngày càng hiểu chuyện.” Thủy Tổ Ám Linh cười xoa đầu Linh Mị Nhi, sau đó ánh mắt hắn rơi vào trên người Hàn Sâm, từ tốn nói một câu: “Ngươi chính là nhân loại vẫn luôn giúp đỡ Mị Nhi à?”
“Đấy là chuyện ta nên làm.” Hàn Sâm khẽ hành lễ rồi đáp.
Nhưng ánh mắt của Bảo Nhi lại không hề nhìn Thủy Tổ Ám Linh mà nhìn chằm chằm vào Thánh Đằng bên cạnh Thủy Tổ Ám Linh.
Ở vị trí gần phần gốc của Thánh Đằng to lớn chìa ra một dây leo xanh non chỉ dài có ba mét, bên trên mọc một quả hồ lô màu lục lớn chừng bằng bàn tay.
Hết chương 1506.