Chương 1508. Sức mạnh thần bí thức tỉnh
“Ta không đi được, tin tức ta còn sống vẫn chưa được công bố ra ngoài, trước đó không muốn người khác nhìn thấy ta.” Hàn Sâm suy nghĩ một lát rồi đáp.
Vương Vũ Hàng vừa cười vừa nói: “Sợ gì, đã mười năm rồi, ngoại trừ một vài người quen ra thì người còn nhớ rõ ngươi không nhiều lắm đâu, cùng lắm thì có một số người vẫn nhớ rõ quý tộc siêu cấp đệ nhất Hàn Sâm thôi, nhưng mặt mũi thế nào thì chắc hẳn đều đã quên hết rồi.”
“Vẫn cứ cẩn thận thì hơn, chuyện của ta ngươi tạm thời giữ bí mật cho †a.” Hàn Sâm lắc đầu, không phải hắn sợ Tân Lưu Xã mà sợ gây trở ngại cho việc điều tra của Kỷ Nhược Chân.
Vương Vũ Hàng đồng ý, một mình đi tham gia buổi tụ hội của nhân loại.
Bởi vì có Linh Mị Nhi nên Hàn Sâm không bị hạn chế nữa. Hắn sử dụng truyền tống trận quay về Liên Minh.
“Anh hai, ngươi về rồi.” Mới vừa vào nhà đã thấy Hàn Nghiên vui mừng đi lên đón, kéo cánh tay Hàn Sâm.
“Mấy ngày không gặp đã lớn thành cô gái rồi.” Hàn Sâm võ võ đầu Hàn Nghiên như hồi bé.
“Đối với anh là mấy ngày nhưng với em là mười năm.” Hàn Nghiên lắc lắc tay Hàn Sâm: “Anh hai, cái phòng điều khiển chính của Tinh tộc thật sự thần kỳ như vậy à?”
“Thần kỳ cái gì, xui tận mạng thì có. Một ngày chẳng khác nào mười năm, ở bên trong thêm mấy ngày, mất toi mất trăm năm thọ mệnh.” Hàn Sâm cười nói.
“Xem ra các ngươi chẳng thay đổi chút nào cả, với chúng ta là mười năm nhưng với các ngươi chỉ mới một ngày. Nhưng trong mười năm này, ta đã đuổi kịp ngươi rồi đó, bây giờ ta cũng là Bán Thần, nói không chừng anh hai không còn là đối thủ của ta nữa đâu.” Lúc Hàn Nghiên ở trước mặt Hàn Sâm mới có thể nói năng không kiêng dè gì như vậy.
“Ha ha, anh hai ngươi mãi mãi đều là anh hai ngươi, dù có cho ngươi thêm một trăm năm ta vẫn là anh hai ngươi.” Hàn Sâm cười híp mắt nói.
“Được rồi, ai bảo ngươi là anh hai ta, ngươi siêu nhất được chưa.” Hàn Nghiên nháy mắt một cái rồi nói: “Anh hai, mấy ngày nữa ta định đi dự một buổi họp lớp, ngươi đi cùng ta được không?”
“Các ngươi họp lớp ta đi theo làm gì?” Hàn Sâm hỏi.
Hàn Nghiên bất đắc dĩ chìa tay ra bảo: “Bọn họ dặn phải mang người yêu đi cùng, ta còn chưa có người yêu, đành phải mang anh hai đi cho đủ số thôi.”
“Vậy à, cụ thể vào lúc nào?” Hàn Sâm trầm ngâm hỏi.
“Buổi tối thứ bảy, địa điểm không xa, ở ngay tinh cầu Vantis thôi, mất có ba giờ đi đường.” Hàn Nghiên đáp.
“Ngươi đợi một lát đã.” Hàn Sâm bấm số gọi Kỷ Nhược Chân rồi hàn huyên vài câu với Kỷ Nhược Chân.
Sau khi truyền tin xong, Hàn Sâm cười tủm tỉm nói: “Không thành vấn đề, anh hai đi họp lớp với ta đó.
“Thế quyết định như vậy nhé, ngoắc tay nào, không cho anh chơi xấu đâu đấy.” Hàn Nghiên kéo tay Hàn Sâm, ngoắc ngón út với ngón tay hắn rồi nói.
Hàn Sâm dở khóc dở cười: “Mấy tuổi rồi mà vẫn thích trò này.”
“Bao nhiêu tuổi thì vẫn là em gái, dù sao anh cũng không được lật lọng với ta.” Hàn Nghiên cười hì hì nói.
Kỷ Yên Nhiên và Tiểu Hoa đều ở nhà. Hàn Sâm ôm Tiểu Hoa chơi một lúc, sau đó lấy “Vật ngữ gen” ra nghiên cứu một lát. Tuy rằng hắn không có cách nào chân chính tu hành quyển công pháp này, nhưng ngày nào cũng phải chịu đau đớn một lần khiến hắn thấy rất bực mình nên muốn nghiên cứu thử xem rốt cuộc phải làm sao mới giải quyết được vấn đề này.
Sức mạnh của Hàn Sâm hoàn toàn không thể lay động được sức mạnh thần bí chảy ra từ áo giáp hắc tinh, dù cho hắn có biến thân thành thân thể Đế Linh siêu cấp cũng vô dụng.
Hàn Sâm cẩn thận nghiên cứu luồng sức mạnh này, nhưng ngay cả thuộc tính của nó là gì cũng không nhìn ra được.
Trước đây hắn từng học thuật nghiên cứu gen siêu hạch theo hệ thống Bạch Dịch Sơn, đều nghiên cứu sâu đến các kiểu thuộc tính của sức mạnh, nhưng luồng sức mạnh chảy ra từ áo giáp hắc tinh lại hoàn toàn không ăn khớp với những sức mạnh hiện hữu đã biết của hệ thống.
Nhìn đồng hồ đã sắp sửa đến lúc phát tác tiếp theo của áo giáp hắc tinh. Hàn Sâm một mình vào phòng luyện công trong nhà, chuẩn bị chịu đựng đau đớn ập đến lần nữa.
Quả nhiên như giờ quy định, sau khi đến thời gian, sức mạnh thần bí lưu chuyển liên tục trong áo giáp hắc tinh bèn chảy ra khỏi nó rồi tuần hoàn lưu chuyển trong cơ thể Hàn Sâm, mang đến đau đớn cực lớn cho cơ thể của hắn.
Mặc dù không có cách nào ngăn cản chuyện này xảy ra, nhưng Hàn Sâm không phải một người chấp nhận mọi thứ mà không hề làm gì. Trong lúc sức mạnh thần bí kia lưu chuyển trong thân thể của hắn, Hàn Sâm bắt đầu dựa theo phương pháp tu hành của “Vật ngữ gen”, hy vọng có thể khống chế luồng sức mạnh thần bí này.
Không biết là do sức mạnh của hắn quá ít, hay bởi vì lông sức mạnh thần bí không thuộc về hắn mà Hàn Sâm căn bản không có cách nào ảnh hưởng đến sự vận chuyển của nó, đương nhiên càng không có khả năng khống chế được nó.
Và như mọi khi, sau khi luồng sức mạnh thần bí kia tuần hoàn một vòng trong cơ thể Hàn Sâm thì lại trở về trong áo giáp hắc tỉnh.
Sau khi đau đớn biến mất, Hàn Sâm vận chuyển một vòng dựa theo phương thức tu luyện của “Vật ngữ gen” theo thói quen, chỉ là lần lần khiến Hàn Sâm hết sức kinh ngạc mừng rỡ.
Thân thể vẫn luôn không hề có phản ứng khi hắn tu luyện “Vật ngữ gen” lúc này lại sinh ra một chút phản ứng, tế bào cả người đều hơi nóng lên, giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Tuy rằng phản ứng này ít đến mức không đáng kể, căn bản còn không tính là nhập môn, nhưng nó thật sự có phản ứng, chứng minh rằng nhân loại có thể tu luyện quyển “Vật ngữ gen” này.
Hàn Sâm lại tiếp tục vận chuyển tuần hoàn thêm mấy vòng, xác định phản ứng có tồn tại, nhưng cũng chỉ giới hạn đến thế mà thôi. Dù cho Hàn Sâm có vận chuyển bao nhiêu lần, phản ứng vẫn cứ yếu ớt như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu tăng mạnh.
Hàn Sâm cũng không thèm để ý, vẫn vận chuyển hết lần này đến lần khác theo phương pháp tu hành trong “Vật ngữ gen”.
Lúc này ở tầng chót một tòa cao ốc trong một tinh cầu, một nam nhân tóc trắng vóc dáng cao to ngồi đầu chiếc bàn dài hội nghị, hai bên cạnh hắn lần lượt là nhân loại và Tu La ngồi.
Nếu có người thấy nhân loại và Tu La này chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ, bởi vì nhân loại này là một tồn tại lớn mạnh cấp Bán Thần, mà Tu La cũng không thua kém gì nhân loại, là Bán Thần đấu sĩ Tu La cấp bốn.
Nhiều tồn tại lớn mạnh như vậy ngồi bên nam nhân tóc trắng, nhưng ai cũng đều im như thóc, gần như không dám nhìn thẳng vào mặt của nam nhân tóc trắng, lại càng không dám chạm phải tâm mắt của hắn.
“Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao Hàn Sâm và vợ hắn cùng cả con trai hắn đều còn sống, mà năm thành viên nòng cốt của Tân Lưu Xã chúng ta vẫn chẳng biết đi đâu thế” Ánh mắt của nam nhân tóc trắng đảo qua từng khuôn mặt đám nhân loại và Tu La, hờ hững nói.
Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì, một lúc lâu sau, nữ nhân trong hoàng tộc Tu La ngồi bên tay phải nam nhân tóc trắng mới mở miệng lên tiếng: “Xã trưởng đại nhân, nếu như ngài cho phép, ta nghĩ †a có thể mang Hàn Sâm và người nhà của hắn về đấy, chúng ta có thể biết được câu trả lời từ miệng của hắn.”
“Như vậy không ổn lắm đâu, chúng ta vẫn chưa thể xác định rốt cuộc hắn có phải con cháu của Hàn Kính Chi hay không. Nếu như hắn bảo không phải mà chúng ta lại ra tay với hắn, chẳng phải sẽ vô cớ đắc tội với nhà họ Kỷ và La Hải Đường hay sao?” Một chàng trai nhân loại ngồi bên trái nam nhân tóc trắng phản bác.
“Hắn không phải thì sao? Xã trưởng đại nhân đã thức tỉnh hoàn toàn, còn phải để tâm đến nhà họ Kỷ hay La Hải Đường chắc?” Nữ nhân Tu La khinh miệt nói.
“Shafi, chuyện này giao cho ngươi, ta chỉ muốn câu trả lời, không được
để ta thất vọng nữa.” Nam nhân tóc trắng hờ hững nói.
“Vâng thưa xã trưởng đại nhân, Shafi chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng.” Nữ nhân Tu La đứng dậy hành lễ đáp.
Hết chương 1508.