Chương 1511. Tina
Hàn Sâm và Hàn Nghiên cùng đi đến khách sạn thì thấy một nam nhân tuổi còn trẻ tiến lên đón: “Tiểu Nghiên, rốt cuộc ngươi đã tới rồi, đám Viện Viện và Hồng Liên Thuận đều đã tới rồi đấy, ở trong đợi ngươi đã lâu.”
Thấy Hàn Sâm bế Bảo Nhi ở bên cạnh, nam nhân trẻ tuổi ngẩn ra, sau đó gượng cười hỏi: “Anh này là bạn trai của Tiểu Nghiên à?”
“Đây là anh trai ta” Hàn Nghiên mỉm cười đáp.
_)
“Anh ngươi? Chẳng phải anh ngươi đã… mang.
Người đàn ông trẻ tuổi hoang
“Anh ta đâu có dễ chết như thế.” Hàn Nghiên nói rồi quay về phía Hàn Sâm giới thiệu nam nhân trẻ tuổi kia: “Đây là bạn học ở trường quân đội Hắc Ưng của ta tên là Triệu Danh Trạch, cậu hai gen Thiên Sứ tiếng †ăm lừng lẫy.
“Rất vui khi gặp ngươi.” Hàn Sâm đưa tay ra và nói.
Tuy rằng Triệu Danh Trạch đưa tay ra nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngờ vực, như không thể tin nổi hỏi: “Ngươi thật sự là Hàn Sâm?”
“Không thể giả được.” Hàn Sâm cười đáp.
“Đừng đứng ở đây nữa, đám Viện Viện lại chờ sốt ruột bây giờ.” Hàn Nghiên nói.
“Bọn họ đang ở trong đại sảnh, ta mang các ngươi vào.” Triệu Danh Trạch vội vàng dẫn đường ở đằng trước, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía Hàn Sâm.
‘Thế mà Hàn Sâm lại không chết, điều này thật sự là một tin tức vô cùng kinh người.
“Tiểu Nghiên, sao giờ ngươi mới tới thế? Ôi, không phải chứ, thậm chí ngươi có cả con rồi hả, đây là chồng ngươi à?” Sau khi vào đại sảnh, mấy nam nhân và phụ nữ thấy Hàn Nghiên thì đều đi tới, thấy Hàn Sâm và Bảo Nhi bên cạnh Hàn Nghiên thì càng kinh ngạc hô lên.
“Nói cái gì đó, đây là anh trai ta, ta không có bạn trai, vậy nên mới mang anh trai ta đi cùng.” Hàn Nghiên nói.
“Anh trai ngươi… Chẳng phải là siêu cấp quý tộc đệ nhất của Liên Minh chúng ta ư? Không phải mười năm trước hắn đã xảy ra chuyện rồi…” Phương Viện Viện chưa nói xung, nghi ngờ nhìn Hàn Sâm, những người khác cũng mang vẻ mặt tương tự.
“Đúng là xảy ra chuyện, đi lạc vào một tinh hệ hoang vu, mất mười năm mới tìm được đường trở về…” Hàn Nghiên giải thích sơ sơ một lượt.
Mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, Phương Viện Viện cười hì hì đi tới †rước mặt Hàn Sâm rồi nói: “Đàn anh, trước đây ta rất sùng bái ngươi, khi đó ngươi chính là thần tượng của mọi học sinh trong trường quân đội Hắc Ưng đó.”
Hàn Sâm cũng xuất thân từ trường quân đội Hắc Ưng, đây đều có thể coi là đàn em khóa dưới của hắn. Bàn về thân phận, cảm giác trong nháy mắt kéo gần khoảng cách, trò chuyện cũng xem như vui vẻ.
“Mười năm không gặp, không biết ngươi có lụt nghề không đây.” Đang lúc mọi người nói chuyện phiếm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói hơi lạnh lùng truyền tới.
Ánh mắt Hàn Sâm nhìn về phía giọng nói truyền đến thì thấy Y Đông Mộc ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một chén rượu, đứng dậy đi về phía Hàn Sâm.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc, không hiểu được sao lại thấy Y Đông Mộc ở đây.
Phương Viện Viện đi tới bên cạnh Y Đông Mộc kéo hắn lên rồi níu cánh tay hắn, hơi có vẻ đắc ý mà nói: “Đây là bạn trai ta Y Đông Mộc, nếu đàn anh quen biết thì ta sẽ không giới thiệu nhiều nữa.”
Triệu Danh Trạch cười bảo: “Bây giờ ai mà không biết tiếng tăm của Y Đông Mộc, hắn chính là Bán Thần còn nổi danh hơn cả Y Nghị Hội, trò giỏi hơn thầy.”
Bạn học của Hàn Nghiên đương nhiên đều biết tiếng tăm của Y Đông Mộc rất lớn, Hàn Sâm cũng cảm thấy hứng thú vô cùng. Hắn ngồi xuống bên cạnh Y Đông Mộc, cười hỏi: “Xem ra dạo này ngươi sống rất tốt, gặt hái cả người đẹp lẫn công danh ha.”
Y Đông Mộc hờ hững nói: “Điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể giao thủ với Kim Tệ, cuối cùng không thể thắng được hắn.”
Hàn Sâm hàn huyên vài câu với Y Đông Mộc. Y Đông Mộc không phải là một người thích nói chuyện, trên cơ bản trừ Hàn Sâm ra hắn rất ít khi nói chuyện với người khác, trông có vẻ càng lạnh lùng hơn trước đây.
Trong lúc đám người Hàn Sâm nói chuyện phiếm, một chiếc phi thuyền đã lặng yên hạ xuống tinh cầu Vantis.
Shafi ngụy trang một chút, sau khi đội mũ lên thì đi xuống khỏi phi thuyền. Nhưng nàng chưa kịp rời khỏi phi thuyền đã thấy một người khác đi xuống từ phi thuyền.
“Tiểu thư Tina, tại sao ngươi lại ở đây?” Shafi trợn to mắt nhìn thiếu nữ đi từ trên thuyền xuống, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ta đi theo Shafi ngươi tới đây đó.” Tina nháy mắt một cái, vẻ ranh mãnh thoáng qua.
Shafi tức khắc nở nụ cười khổ: “Tiểu thư Tina, ngươi lén chui vào phi thuyền của ta trốn ra ngoài, nếu bị xã trưởng đại nhân biết được, ta sẽ bị trách phạt.”
Nhưng Tina nháy mắt một cái rồi nói: “Không cho cha ta biết là được mà? Chẳng phải ngươi tới giết tên Hàn Sâm kia sao? Ta có thể giúp ngươi mà.”
“Tiểu thư, đây là nhiệm vụ của ta, ta có thể tự hoàn thành, người về phi thuyền trước đi đã, ta sẽ sai người đưa ngươi trở lại.” Shafi vội vàng nói.
“Dì Shafi, có phải ngươi cảm thấy năng lực của ta không bằng ngươi, không giúp được ngươi đúng không?” Dường như Tina có hơi tức giận hỏi.
“Tiểu thư, ý ta không phải thế, ngươi thừa kế gen ưu tú của xã trưởng đại nhân, năng lực hơn xa ta, nhưng Hàn Sâm chỉ là một Bán Thần nhân loại, căn bản không xứng để tồn tại cao quý như tiểu thư tự mình ra tay.” Trong lòng Sa Phỉ rất bất đắc dĩ.
Tina là con gái duy nhất của xã trưởng Tân Lưu Xã, được cưng chiều cực kỳ. Gen của nàng cũng quả thực rất mạnh, nhưng dù sao thì tuổi tác quá nhỏ, hơn nữa không có kinh nghiệm thực chiến, nếu thật sự chiến đấu với cường giả Bán Thần, nhỡ mà xảy ra sơ xuất gì, Shafi không gánh nổi trách nhiệm ấy.
Tina chỉ tùy tiện bị mất một sợi tóc thôi, e rằng xã trưởng cũng sẽ nổi trận lôi đình, nói không chừng sẽ lấy ngay cái mạng nhỏ của Shaïfi.
Tuy rằng Tina còn thiếu kinh nghiệm, nhưng lại rất thông minh, nháy mắt một cái rồi nói: “Dì Shafi à, ngươi không phải lo lắng, lần này ta đi ra ngoài còn tiện tay mượn chiến giáp gen của cha, không có bất kỳ nguy hiểm nào đâu.”
Shafi trừng mắt to hơn, thất thanh nói: “Cái gì? Ngươi trộm chiến giáp gen của xã trưởng đại nhân ư?”
“Dì Shafi à, đừng nói khó nghe vậy chứ, ta là con gái của cha, đồ của cha chính là đồ của ta, ta lấy đồ của mình dùng một chút sao có thể gọi là trộm được?” Tina nháy mắt nói.
Shafi không biết mình nên làm phản ứng gì nữa. Nhưng ngẫm lại thì vị đại tiểu thư Tina này không sợ trời không sợ đất, ngay cả xã trưởng cũng phải bó tay với nàng.
Bây giờ nàng đã lén tới đây rồi, muốn đưa nàng trở về là không thể nào. Nàng mang theo chiến giáp gen trên người trái lại an toàn hơn một chút.
Chí ít cũng không cần phải lo lắng Tina bị thương bất ngờ mà bị xã trưởng trách phạt. Với sức mạnh của chiến giáp gen, dù cho là Bán Thần đỉnh cấp cũng không thể làm tổn thương đến Tina.
“Dì Shafi ơi, chúng ta mau mau đi giết tên Bán Thần nhân loại kia đi.” Tina có phần hào hứng giục.
“Đi cũng được, nhưng tiểu thư Tina, ngươi phải hành động theo sắp xếp của ta.” ShafI nói.
Tina đồng ý một tiếng, nhưng Shafi nhìn vẻ mặt của nàng là biết, nuốn nàng nghe lời là chuyện không đời nào.
Bây giờ Shafi thấy may mà Tina trộm chiến giáp gen ra, bằng không nhỡ mà nàng bị tổn thương gì, đấy mới thực sự là rắc rối lớn.
Hết chương 1511.