Chương 1512. Sâu không lường được
Shafi dựa theo kế hoạch đã vạch ra, mang Tina cùng tiến vào khách sạn, nhưng các nàng không thấy Hàn Sâm trong đại sảnh, cũng không hề thấy Hàn Nghiên.
Y Đông Mộc cực kỳ không thích nơi như vậy nên đã bảo Hàn Sâm cùng đến phòng thi đấu của khách sạn.
“Hàn Sâm, để ta xem thử xem mười năm này ngươi có thụt lùi hay không.” Y Đông Mộc đứng trên đài thi đấu, cầm một thành dao găm chuyên để đối kháng nói với Hàn Sâm.
Hàn Sâm cũng bước lên đài thi đấu, trong tay cầm một thanh kiếm chuyên để đối kháng, cười tủm tỉm nói: “Dù có không tiến bộ nhưng cũng không đến mức thụt lùi.”
Y Đông Mộc không nói lời vô ích mà đâm dao găm tới.
Quan hệ của mấy người Hàn Nghiên, Phương Viện Viện và Triệu Danh Trạch khá tốt, lúc này cũng đều xem trận chiến ở dưới đài.
Hồng Liên Thuận có phần hào hứng nói: “Không biết đàn anh Hàn hay
Y Bán Thần, ai mạnh hơn đây.
Phương Viện Viện tràn đầy tự tin nói: “Đương nhiên Đông Mộc nhà bọn †a rồi, tuy anh trai Tiểu Nghiên rất mạnh nhưng dù sao hắn cũng lãng phí mười năm, rất nhiều thứ chắc chắn sẽ thấy gượng tay.”
Hàn Nghiên mỉm cười: “Dù gượng tay thế nào đi nữa, anh trai ta cũng sẽ không thua.”
Triệu Danh Trạch vội vàng hòa giải: “Đàn anh Hàn và Y Bán Thần đều là nhân vật truyền kỳ của Liên Minh chúng ta, bọn họ đều là Bán Thần rất có thực lực, ai thắng ai thua cũng có thể.”
Trong lúc mọi người nói chuyện, chiến đấu cũng đã nháy mắt đạt tới cao trào.
Thuật ám sát của Y Đông Mộc đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, vừa ra tay chính là chết chắc. Tuy dùng chỉ là dao găm chuyên để đối kháng, gần như không có lực sát thương gì nhưng ở trong tay Y Đông Mộc vẫn bạo phát ra uy lực không thể tin nổi như cũ.
Mọi người đang nhìn ở khoảng cách gần mà lại đều không thể thấy được Y Đông Mộc ra tay thế nào, thân thể Y Đông Mộc trong nháy mắt đâm dao găm ra giống như biến mất.
Ngay cả cường giả đã thăng cấp lên Bán Thần như Hàn Nghiên và Triệu Danh Trạch cũng không thấy được đường đi nước bước của Y Đông Mộc.Kengl
Kiếm đối kháng trong tay Hàn Sâm vung ngược ra chém về phía khoảng không sau eo, nhất thời chỉ nghe thấy một tiếng kim loại vang lên, sau đó mới nhìn thấy Y Đông Mộc và dao găm trong tay hắn xuất hiện.
Cùng gần như chỉ trong chớp mắt, Y Đông Mộc lại biến mất, đến khi kiếm trong tay Hàn Sâm vung ra lần nữa lại phát ra tiếng kim loại, thân người Y Đông Mộc mới lại hiện ra.
Bóng người Y Đông Mộc như ẩn như hiện, xuất quỷ nhập thần xung quanh Hàn Sâm như một linh hồn, nhưng dao găm của hắn vẫn luôn không thể đâm trúng Hàn Sâm, đều bị kiếm trong tay Hàn Sâm cản lại.
“Siêu quá, bọn họ đúng là giỏi thật, không biết lúc nào ta mới có thể mạnh được như bọn họ.” Hồng Liên Thuận nhìn mà sáng rực hai mắt cảm thán.
“Hàn Nghiên, anh trai ngươi quả thực rất giỏi, nhưng Đông Mộc nhà ta vẫn chiếm thượng phong.” Phương Viện Viện nói.
“Người ta bảo nữ nhân khi yêu đều bị mù, xem ra đúng là như vậy thật rồi” Hàn Nghiên cũng không cam lòng yếu thế, ngầm phản kích bảo.
“Ngươi không thấy anh ngươi đã bị Đông Mộc áp chế à? Ngay cả năng lực phản kích cũng không có, đến bây giờ vẫn chưa thể chủ động tấn công một kiếm kìa.” Phương Viện Viện bĩu môi một cái rồi nói.
Hàn Nghiên bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Triệu Danh Trạch bên cạnh: “Ta nói sợ Viện Viện không tin, Triệu Danh Ngạch, ngươi giải thích cho nàng đi.”
Triệu Danh Ngạch vẫn nhìn đối chiến trên đài, khuôn mặt hiện vẻ khiếp sợ, bị Hàn Nghiên gọi một tiếng mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt kỳ dị nói: “Ta luôn nghe cha ta nói, trong Liên Minh có vài người khiến hắn vô cùng bội phục, một trong số đó chính là đàn anh Hàn, hơn nữa thứ cha ta bội phục nhất chính là khả năng tu hành của đàn anh Hàn. Ta luôn nghe cha kể rằng khả năng tu hành của đàn anh Hàn rất mạnh, vốn trong lòng ta còn có chút không phục, nghĩ thầm sau này có cơ hội nhất định phải đọ sức với đàn anh Hàn một trận, đánh bại đàn anh Hàn cho cha xem. Nhưng hôm nay nhìn kiếm pháp của đàn anh Hàn, †a mới biết mình còn kém xa, chỉ sợ đàn anh Hàn có cho ta mười năm †a cũng không thể thắng hắn.”
Hàn Nghiên hơi bất ngờ, không ngờ rằng Triệu Thất lại nhận xét Hàn Sâm như thế, có vẻ không tin hỏi: “Giám đốc Triệu mà nhận xét anh trai ta như thế á?”
Triệu Danh Trạch cười khổ nói: “Quả thật giữa cha ta và anh ngươi có chút mâu thuẫn về mặt lợi ích, nhưng cha ta, hắn hiểu rõ nhất không phải là bạn bè người thân của mình mà lại chính là đối thủ của hắn. Thời gian hắn dùng để nghiên cứu đối thủ còn hơn nhiều sự quan tâm hắn dành cho bạn bè người thân nữa, mà đàn anh Hàn chính là một †rong những đối thủ khiến hắn bỏ công nghiên cứu nhiều nhất.”
“Ngươi nói nhiều như vậy mà vẫn chưa nói ra được vì sao đàn anh Hàn lại mạnh hơn Đông Mộc được chứ?” Phương Viện Viện không phục nói.
Triệu Danh Trạch nói tiếp: “Y Bán Thần rất mạnh, thuật ám sát có thể nói là độc nhất vô nhị, ở phương diện này có thể nói rằng hắn là Bán Thần mạnh nhất trong nhân loại.”
“Lời hay ý đẹp gì ngươi đều nói cả rồi.” Hàn Nghiên bĩu môi bảo.
Triệu Danh Trạch nhìn thoáng Phương Viện Viện một cái sau đó mới cười khổ nói: “Ta không am hiểu thuật ám sát nhưng cũng xem như là biết một ít, không dám đánh giả một cường giả như Y Bán Thần, ta chỉ nói một chút quan điểm của mình. Thuật ám sát suy cho cùng phải là giết chết trong một kích, Y Bán Thần dùng thời gian lâu như vậy đã xuất ra gần trăm kích mà vẫn không thể làm đàn anh Hàn bị thương. Điều này với người tu luyện thuật ám sát mà nói, không phải một hiện tượng tốt.”
Trên thực tế Triệu Danh Trạch nói rất uyển chuyển, thuật ám sát một kích không trúng thì trên cơ bản đã coi như thất bại.
Hàn Sâm đứng bất động tại chỗ, chỉ bằng một thanh kiếm đã chặn được mọi tấn công của Y Đông Mộc, sớm đã khiến cho Triệu Danh Trạch giật mình hết sức, chẳng qua hắn không thể nói quá thẳng ở trước mặt Phương Viện Viện được.
Mặc dù Phương Viện Viện đang trong tình yêu cuồng nhiệt, cũng cực kỳ tự tin với Y Đông Mộc, nhưng nàng không phải là một người ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Triệu Danh Trạch.
“Tiểu Nghiên, đàn anh Hàn thật sự mạnh đến thế ư? Chẳng phải hắn đã lưu lạc mười năm ở tinh hệ hoang vu hay sao?” Phương Viện Viện nghỉ ngờ nhìn về phía Hàn Nghiên hỏi.
Hàn Nghiên cười nói: “Bọn họ chỉ đang thu lại sức mạnh dùng kỹ xảo chiến đấu, hạn chế quá nhiều, nếu thật sự đánh toàn lực một trận, vậy thì sẽ khó nói.”
Phương Viện Viện nghe vậy lại vui vẻ khiến đám người Hàn Nghiên và Triệu Danh Trạch cảm thán, quả nhiên nữ nhân khi yêu chỉ số thông minh đều là số âm, tất cả mọi người đều nghe ra Hàn Nghiên chỉ đang an ủi nàng mà thôi.
“Đàn anh Hàn không hổ là niềm kiêu ngạo của trường quân đội Hắc Ưng chúng ta, đúng là mạnh quá.” Hồng Liên Thuận khen ngợi.
Y Đông Mộc tấn công không ngừng, không phải hắn không biết rằng mình đã thua, chỉ là muốn thử một lần xem rốt cuộc giới hạn của Hàn Sâm ở đâu.
Mười năm, Y Đông Mộc cảm thấy mình đã đuổi kịp Hàn Sâm, thậm chí đã vượt qua hắn. Thế nhưng hôm nay sau khi đánh một trận mới nhận ra, Hàn Sâm vẫn sâu không lường được như đại dương mênh mông như cũ.
Đang lúc hai người chiến đấu, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên từ bên ngoài, khiến phòng thi đấu chấn động một thoáng. Sau đó lại có tiếng nổ mạnh truyền đến liên tục không ngừng, như thể nhiều nơi trong khách sạn đang bị nổ bom liên hoàn.
Hết chương 1512.