Chương 1534. Lò sắt vượt ngang trời
“Ở đây có vấn đề gì sao?” Hàn Sâm cau mày quan sát bốn phía, cũng không phát hiện ra thay đổi gì cả.
Vẻ mặt Thiên Tru nghiêm nghị nói: “Không phải là có vấn đề, mà là rất có vấn đề. Trước đây ta đã từng đến khu vực này, hoa ở đây rất đáng sợ, tốt nhất các ngươi đừng chạm vào chúng.”
“Quả thật những bông hoa này có hơi kỳ lạ, chúng nở r rất đẹp, nhưng không có dấu hiệu của sự sống.” Lục Đạo cũng quan sát những đóa hoa đủ mọi màu sắc rồi nói.
“Nếu như chạm vào bọn chúng thì sao?” Hàn Sâm hỏi.
Thiên Tru cười hì hì: “Trước đây ta không cẩn thận đụng vào một đóa hoa màu đỏ, thế là không thể không bỏ ngón tay ấy đi, coi như mới bảo vệ được mạng sống, nếu như ngươi có hứng thú thì có thể thử một chút xem.”
Hàn Sâm nhìn bàn tay của Thiên Tru thì phát hiện nó vẫn hoàn hảo, có lẽ là đã mọc lại, cũng không biết điều hắn nói là thật hay giả.
Có điều ngay cả Thiên Tru cũng nói như thế, Hàn Sâm cũng không dám chạm vào những đóa hoa kia.
“Cách tốt nhất bây giờ là bảo sủng vật của ngươi, không, là Tiểu Tỉnh, bảo nó đưa chúng ta rời khỏi đây, cơ thể của nó sẽ không đụng vào vật chất, những bông hoa này không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với nó.” Thiên Tru lại nói.
Hàn Sâm gật gật đầu, bây giờ cũng chỉ còn có cách này thôi, tuy rằng hoa ở xung quanh không nhiều, nhưng cơ thể của Tiểu Tinh vô cùng to lớn, nếu như đi qua bình thường, có thể sẽ đụng phải một chút.
Mọi người lại ngồi trên lưng Thần Thú Tỉnh Hải, Hàn Sâm liếc mắt đánh giá xung quanh, hỏi Thiên Tru: “Ngươi đã từng tới nơi này, bây giờ bọn ta phải đi bên nào mới có thể ra ngoài?”
“Ta chỉ mới đến khu vực này, nhưng chưa từng đến đây, ngươi hỏi ta bây giờ đi bên nào, ta cũng không biết.” Thiên Tru dang hai tay nói.
Lục Đạo cũng không nói chuyện, rõ ràng hắn không biết đây là chỗ nào.
Lục Đạo là Đại Đế trời sinh, trước đây hắn không vào được chỗ này, đây cũng là lần đầu tiên hắn đi vào.
“Vậy chỉ có thể thử vận may thôi.” Hàn Sâm chỉ bừa vào một hướng, bảo Thần Thú Tinh Hải đưa họ đi lên phía trước.
Giữa ánh sao mờ ảo, Thần Thú Tinh Hải xuyên qua sông băng và những đóa hoa, những thứ đó không thể chạm đến bọn họ, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm gì hết.
Nhưng đi mãi đi mãi, đám người Hàn Sâm cũng cảm thấy không thoải mái, khi xuyên qua sông băng thì có thể nhìn thấy những đóa hoa xung quanh cũng ngày càng nhiều.
“Ta nói người anh em này, ngươi chọn sai hướng đi rồi, sao những đóa hoa ngày càng nhiều thế, bây giờ chúng ta đi vào sâu hơn rồi.” Thiên Tru nói.
“Đã nói là dựa vào vận may rồi mà, nếu không được thì ngươi chọn hướng khác đi.” Hàn Sâm xòe hai tay ra nói.
“Đi hướng bên này.” Thiên Tru nghĩ nghĩ rồi chỉ một hướng.
Hàn Sâm bảo Thần Thú Tinh Hải đi theo hướng Thiên Tru chỉ, nhưng chưa đi được bao lâu, đám người Hàn Sâm phát hiện những bông hoa ở xung quanh trở nên nhiều hơn, thậm chí họ còn có thể nhìn thấy cả những cánh đồng hoa.
“Mau quay đầu lại, không thể đi tiếp được nữa, hoa ở đây ngày càng nhiều rồi.” Tiểu Yêu Tinh vội vã nói.
Nhưng trong lúc này, ánh sao trên cơ thể Thần Thú Tinh Hải tối trở lại, thân thể dần dần trở nên chân thực.
Hàn Sâm vội vàng kiểm tra thân thể của Thần Thú Tinh Hải, phát hiện khí tức của nó yếu đi nhiều rồi, có vẻ xuyên qua như vậy sẽ tiêu hao khí tức của nó rất nghiêm trọng, nó sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hàn Sâm chỉ có thể bảo Thần Thú Tinh Hải tìm một chỗ không có hoa gần đây rồi dừng lại.
“Không xong rồi, bây giờ muốn quay về cũng khá phiền phức đấy.” Thiên Tru quan sát xung quanh, bốn phía ngoại trừ một khoảng nhỏ như sân bóng rổ là chỗ bọn họ dừng chân không có hoa ra, khắp nơi xung quanh đó đều đã trở thành cánh đồng hoa.
Trừ khi bọn họ có thể bay lên bầu trời, nếu không thì khó lòng mà không đụng phải những bông hoa kia đó.
Đám người Hàn Sâm thì còn được, nhưng dáng người của Thần Thú Tinh Hải to lớn như vậy, nếu không có sự bảo vệ của năng lực xuyên qua kia thì chắc chắn nó sẽ đụng phải mấy bông hoa.
Còn việc bay ra khỏi đó thì cũng không phải là không thể, có điều nhìn những đám mây kỳ lạ trên bầu trời, bọn họ chỉ đành ném ý nghĩ này ra sau đầu.
Dựa theo tin tức Tiểu Yêu Tinh thăm dò được, ở bên trong di tích của Thần không được bay quá cao, tuyệt đối không được vượt qua đỉnh núi sông băng, nếu không trong đám mây sẽ hạ xuống sức mạnh kinh khủng, trước đây có rất nhiều sinh vật đi vào di tích của Thần đã chết dưới sức mạnh kinh khủng trong những đám mây ấy.
Hàn Sâm và mấy người bọn họ đang bàn xem tiếp theo phải làm thế nào, bỗng nhiên thấy phía xa trong bầu trời xuất hiện vài bóng dáng, không bao lâu sau thì nhìn thấy mười mấy con cá ngựa khổng lồ như được đúc từ huyền băng bay ngang qua từ bầu trời, sau lưng bọn chúng còn kéo theo một cái lò sắt lớn đen ngòm, ngọn lửa băng bắn ra xung quanh từ lỗ thông gió của lò sắt trông vô cùng quỷ dị.
“Đó là thứ gì vậy?” Thiên Tru chưa từng thấy cá ngựa huyền băng, cau mày hỏi.
Lục Đạo cũng chăm chú nhìn cá ngựa huyền băng trên bầu trời, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tuy rằng Hàn Sâm đã từng nhìn thấy chúng một lần, nhưng không biết rốt cuộc bọn nó là cái gì.
Khác với lần trước nhìn thấy bọn nó, lần này chỉ có những con cá ngựa huyền băng này xuất hiện chứ không hề có những con cá ngựa băng bình thường, không biết bọn nó đã xảy ra chuyện gì, hay là vẫn đang ở lại trong rừng cây đóng băng.
“Chúng nó có thể bay ở trên không trung thì chẳng có lý nào mà chúng †a lại không làm như thế được cả, chi bằng chúng ta thử bay ra ngoài xem” Thiên Tru nhìn những con cá ngựa huyền băng kia nói.
Hàn Sâm lại không lạc quan như thế, hắn lắc đầu nói: “Ngươi có thể thử xem, còn bọn ta sẽ ở đây đợi Tiểu Tinh hồi phục, sau đó quay về bằng đường cũ.”
Mặc dù Thiên Tru hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chủ yếu là bởi vì năng lực bay của hắn rất kém, thậm chí còn không thể tính là bay, gọi là nhảy cao thì hợp lý hơn một chút.
Mười một con cá ngựa huyền băng kéo theo lò sắt lớn đi xa rất nhanh, nhưng Lục Đạo vẫn nhìn chằm chằm hướng mà tụi nó biến mất rồi cau mày không nói gì, giống như là đang nghĩ đến cái gì đó.
“Lục Đạo, ngươi nhận ra những con cá ngựa huyền băng và lò sắt đó không?” Hàn Sâm không phải kẻ mù, đương nhiên là nhìn thấy dường như Lục Đạo đang nghĩ đến thứ gì đó, thế là bèn mở miệng hỏi.
Lục Đạo trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngươi từng nghe nói tới điều này chưa, ở Tí Hộ Sở thứ tư từng xảy ra đại chiến một lần, đại chiến lần đó ảnh hưởng rất rộng, trong đó có rất nhiều cường giả khủng bố tham gia, cuối cùng số lượng cường giả cấp Đại Đế và sinh vật Thần cuồng bạo ngã xuống không tài nào đếm xuể được.”
“Ta đã từng nghe nói đến rồi, ta còn nghe nói sau này cường giả siêu cấp may mắn sống sót được đã ký Bách Tộc Minh Ước gì gì đó, có phải là lần đại chiến đó không?” Hàn Sâm hỏi.
Lục Đạo gật đầu nói: “Chính là lần đại chiến đó, lúc xảy ra trận đại chiến đó thì ta còn chưa ra đời, ta không nhớ rõ chỉ tiết về trận đại chiến đó lắm, có điều ta từng nghe một sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo từng tham gia chận đại chiến đó nói rằng, sở dĩ có trận đại chiến ấy, hình như là do tranh giành một bảo vật, nhưng phần lớn sinh linh chưa từng thấy bảo vật đó, chỉ là nó còn sẽ dính dáng đến cả đồng tộc hoặc là bạn bè.”
Tất cả mọi người đều không nói gì, đợi Lục Đạo nói tiếp, bọn họ biết Lục Đạo sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc đến trận đại chiến lần đó.
Lục Đạo dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo mà ta quen biết kia, nó cũng xem như là một trong số ít những sinh linh từng nhìn thấy bảo vật đó, nghe nó nói, bảo vật ấy là một cái lò sắt toàn thân đen như mực.”
Trong lòng mọi người bỗng dưng lộp bộp, không khỏi thầm nghĩ: “Không phải là cái lò sắt lớn lúc nãy sao?”
Hết chương 1534.