Chương 1535. Tháp Thiên Mệnh
“Chẳng lẽ chính là cái lò sắt lớn đó sao?” Hai mắt Tiểu Yêu Tinh sáng lên, nhìn về phương hướng cái lò sắt lớn đã biến mất kia.
Lục Đạo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cũng không thể chắc chắn được, nó cũng không miêu tả chỉ tiết về dáng vẻ của cái lò sắt lớn, nhưng mà có thể khẳng định một chút, theo như lời của nó thì cái lò sắt lớn cũng không được kéo bởi những con cá ngựa huyền băng kia, cũng không nghe nói có băng diễm bùng cháy ở bên trong lò sắt lớn.”
“Vậy rốt cuộc có phải là cái đó hay không chứ?” Tiểu Yêu Tinh nhíu mày nói.
“Cho dù là không phải thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, năm đó có nhiều cường giả đáng gờm tới như vậy cũng không thể có được món bảo vật đó, cho dù có đúng là nó thì vốn dĩ chúng ta cũng không thể nào lấy được.” Thiên Tru nói.
“Cái này cũng đúng, chúng ta vẫn phải nghĩ cách làm thế nào để đi ra khỏi nơi này.” Hàn Sâm không hề có ý kiến gì về cái lò sắt lớn kia.”
Trước đây bọn họ còn chưa đến gần cái lò sắt lớn mà khí băng sát ở trong lò sắt lớn phát ra đã suýt chút nữa lấy mạng của bọn họ rồi, hơn nữa dù sao thì Hàn Sâm cũng cảm thấy sự tồn tại của những con cá ngựa huyền băng kia cực kỳ khủng khiếp, dường như theo lời của Thiên Tru nói, cho dù năm đó cái lò sắt ấy thật sự là bảo bối mà rất nhiều cường giả tranh đoạt, vậy thì cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể giành được vào trong tay.
Xung quanh có rất nhiều hoa, đến gần những bông hoa này thì không có mùi thơm, cũng không có các loại côn trùng hay ong mật thường xuyên lui tới, mặc dù nở rộ rất xinh đẹp nhưng thoạt nhìn lại vô cùng kỳ lạ.
Hơn nữa trên những bông hoa này hoàn toàn không có sức sống, vốn dĩ là một cảnh tượng tuyệt đẹp giống như biển hoa, nhưng lại làm cho trong lòng người ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Hàn Sâm tiến lại gần một chút, quan sát một bông hoa nhỏ màu vàng, trông có vẻ thân rễ của nó đều rất rõ ràng, không thể nào là hoa giả nhân tạo được, nhìn thế nào cũng là một bông hoa thật sự.
“Các ngươi nhìn xem đẳng kia là cái gì vậy?” Hình như Thiên Tru đã nhìn thấy gì đó, hắn chỉ vào một nơi ở trong núi rồi nói.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, chỉ thấy giữa lưng chừng của một ngọn núi băng có thể thấp thoáng thấy được một tòa tháp có kiến trúc bình thường, toàn thân cứ như thể là do màu trắng của kim loại tạo thành, lúc ở sông băng thì không rõ lắm, vừa rồi sự chú ý của bọn họ đều ở trên những bông hoa kia, không nhìn thấy ở chỗ đó còn có một tòa kiến trúc.
“Cái nơi này kỳ quái như thế, không phải chỗ đó là nơi Thần vật ở đấy chứ?” Hai mắt Tiểu Yêu Tinh sáng rực lên rồi nói.
“Rất có thể.” Thiên Tru đồng ý.
“Không phải ngươi nói ngươi biết Thần vật ở đâu sao?” Hàn Sâm chế nhạo Thiên Tru một câu, lúc trước Thiên Tru còn lấy Thần vật ra để lừa gạt hắn.
Thiên Tru không hề có chút xấu hổ nào, hắn cười nói: “Đương nhiên Thần vật đó xuất quỷ nhập thần rồi, xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì kỳ lạ”
Hàn Sâm chẳng thèm tranh cãi với hắn, quay qua quan sát tòa tháp có kiểu kiến trúc kim loại màu trắng này.
Ngọn núi băng kia cách bọn họ không xa lắm, nhìn chung ở trong này đã có thể thấy được rõ ràng hình dáng của tòa tháp kim loại màu trắng, nhưng mà bởi vì địa điểm khác nhau nên cũng chỉ có thể thấy được phía chính diện.
Hàn Sâm thấy phía trên cửa của kiến trúc kia có treo một cái biển, trên biển đó viết hai chữ cổ “Thiên Mệnh”, Hàn Sâm càng nhìn hai chữ đó lại càng cảm thấy quen thuộc, hắn phát hiện ra kết cấu với ý đồ ngòi bút của hai chữ này và tàn bia giống nhau như đúc, hơn nữa hai chữ Thiên Mệnh cũng giống như vậy.
“Chẳng lẽ chỗ này có liên quan đến tàn bia đó sao?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy kinh ngạc.
Không biết là tàn bia đã bị sinh linh gì chém mất, nó chia năm xẻ bảy nằm rải rác tại một số tầng bên trong Tí Hộ Sở, mà nó cũng đã vượt ra khỏi nhận thức thông thường của Tí Hộ Sở.
Hơn nữa tàn bia đó cực kỳ cứng rắn, ngay cả Hàn Sâm cũng khó mà có thể làm cho nó bị thương được một chút nào, vậy mà nó lại bị người †a chém thành nhiều đoạn như vậy, thêm cả cái thung lũng thời gian bí ẩn kia, tất cả đều lộ ra vẻ khó mà biết rõ được ngọn nguồn.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một tòa kiến trúc có liên quan tới khối bia đá kia như vậy khiến cho Hàn Sâm không nhịn được âm thầm tự mình suy đoán: “Nơi này là di tích Thần, chẳng lẽ là là khối bia đá kia có liên quan đến Thần của Tí Hộ Sở sao?”
“Mặc dù nơi đây có rất nhiều hoa, nhưng mà chúng ta cẩn thận một chút chắc sẽ không đụng phải bọn chúng, hay là trước tiên đến xem †òa tháp kim loại kia một chút nhỉ?” Thiên Tru đề nghị.
Mọi người cũng có vẻ đã xiêu lòng, sau khi bàn bạc một chút thì để cho Tiểu Ngân Ngân ở lại cùng với Thần Thú Tinh Hải, những người khác đều sẽ qua bên đó xem xét.
Thể lực bị tiêu hao của Thần Thú Tinh Hải còn chưa hồi phục được, sợ rằng sau khi đi qua bên kia sẽ xảy ra nguy hiểm gì đó thì nó sẽ không có sức lực để có thể đối phó được.
Thứ hai là thân hình của nó cũng quá lớn, chỗ này lại có có rất nhiều hoa, nhỡ nó đụng phải không nhỏ thì gay go rồi.
Để cho Tiểu Ngân Ngân ở lại cũng là vì sợ chỗ này có nguy hiểm gì đó, lỡ như có xảy ra chuyện cũng có thể tạm thời bảo vệ cho Thần Thú Tỉnh Hải.
Sau khi đã bàn bạc xong xuôi, mọi người cẩn thận xuyên qua cánh đồng hoa đi về phía tòa tháp kim loại màu trắng kia, có rất nhiều cánh hoa ở xung quanh, nhưng mà vẫn có một vài chỗ không có hoa, cũng coi như không quá nguy hiểm.
Không có khó khăn trắc trở quá lớn, đoàn người đã đi tới phía trước của tòa tháp kim loại màu trắng này.
Sau khi khoảng cách gần lại thì bọn họ mới phát hiện tòa tháp này vô cùng hùng vĩ, mặc dù chỉ có bảy tâng nhưng độ cao lại vượt qua cả trăm mét, chỉ một cánh cửa lớn cũng đã cao hai mươi mấy mét rồi, tấm biển ở phía trên có hai chữ Thiên Mệnh, sau khi nhìn kỹ ở khoảng cách gần thì Hàn Sâm lại càng khẳng định, hai chữ này và hai chữ Thiên Mệnh ở trên khối tàn bia đều được bắt nguồn từ nét bút của cùng một người.
Tòa tháp kim loại này có hình bát giác, ở mỗi góc của tháp đều được †reo một cái chuông kim loại, tất cả mọi người dạo quanh bốn phía của tòa tháp này một vòng, Thiên Tru không nhịn được nhíu mày nói: “Cái tháp này có vẻ hơi kỳ lạ, ngoài một tấm biển ở ngoài ra thì ngay cả một chút dấu tích điêu khắc cũng không có chứ đừng nói là tranh vẽ trên tường, trên mái hiên ở hành lang kia cũng không có nổi một hình thú trừ tà cơ bản, hơn nữa tòa tháp này và môi trường xung quanh hoàn toàn không ăn nhập với nhau, có vẻ cực kỳ mâu thuẫn, giống như vốn dĩ nó không phải được xây ở chỗ này mà đã bị người ta dời qua đây thì đúng hơn.”
Lục Đạo khẽ gật đầu: “Quả thật tòa tháp này không thuộc về nơi đây.”
“Liệu Thần vật có đang ở bên trong tháp hay không?” Tiểu Yêu Tinh hỏi.
Không có ai trả lời nàng, bởi vì mọi người cũng không biết rốt cuộc tòa tháp này có nguồn gốc như thế nào, cũng không một ai biết bên trong có cái gì, đương nhiên không thể trả lời nàng được.
“Có nên đi vào xem một chút hay không?” Thiên Tru vừa dứt lời thì hai tay đã đẩy cánh cửa của tòa tháp, vốn dĩ hắn cũng chỉ thử một lần, ai ngờ cánh cửa lớn cao hai mươi mấy mét kia vậy mà lại mở ra được trong tầm tay, bị hắn đẩy ra một khe cửa.
Thiên Tru sững sờ, ngay cả chính bản thân hắn cũng lẩm bẩm với vẻ không dám tin: “Vậy mà lại thật sự mở ra được.”
Mọi người nhìn vào bên trong tòa tháp qua khe cửa, chỉ thấy bên trong trống không, ngoại trừ một bức tượng đá ở ngoài thì cũng không còn có vật gì khác nữa.
Bức tượng đá kia cũng hơi kỳ lạ, không phải Phật không phải Tiên cũng không phải Thần, mà cũng không phải là Thượng Đế hay Thánh Mẫu gì đó, mặc dù có thân thể nhưng lại không có đầu.
Giống như là một cái thi thể không đầu đang ngồi khoanh chân ở đó, cũng không biết tượng đá này từ đầu đã không có đầu, hay là bị người nào đó phá vỡ.
Thấy bên trong không có thứ gì nguy hiểm, Thiên Tru và Lục Đạo cũng đã bước vào trước một bước.
Hàn Sâm cũng dẫn Bảo Nhi vào theo, nhưng sau khi tiến vào trong tháp thì Hàn Sâm lại hơi ngẩn ra.
Vừa rồi nhìn xuyên qua khe cửa vào bên trong chỉ có thể nhìn được hầu hết chỗ đó, hắn cảm thấy hình như là trống không, nhưng mà sau khi đi vào thì mới phát hiện ra, vậy mà ở trên vách tường bên trong tòa tháp đó lại có khắc một ít chữ, nội dung mấy chữ này khiến cho Hàn Sâm cảm thấy khá kinh ngạc.
Hết chương 1535.