Chương 1536. Đông Hoàng đã tới đây chơi
Chữ viết trên tường tháp đều là chữ cổ của nhân loại, điểm này Hàn Sâm cũng đã lười nghĩ nhiều, nhưng mà nội dung chữ viết ở trên tường tháp này lại mơ hồ có liên quan một chút đến huyết khí, điều ấy khiến cho Hàn Sâm có vẻ hơi kinh ngạc.
Mặc dù những chữ viết này đều không phải là phần chính của “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, cũng không thuộc về bí quyết cửa ải của Mệnh Môn. Nhưng mà khi xem xét kỹ lưỡng thì hắn phát hiện ra rằng, ghi chép ở phía trên này lại là một loại bí pháp sử dụng phối hợp “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, có thể kích thích năng lực huyết mạch của thân thể, khiến cho cơ thể bước vào một loại trạng thái giống như Tu La.
Người chưa từng học “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” nhìn thấy đoạn chữ viết này chỉ có thể có cảm thấy không đầu không cuối vô cùng kỳ quái, thế nhưng Hàn Sâm và Thiên Tru đã liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy được sự khiếp sợ ở trong mắt nhau.
“Chẳng lẽ chỗ này có liên quan gì đó đến Nhân Đế, người sáng lập ra Huyết Mệnh Giáo sao?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm tự suy đoán, nhưng mà ánh mắt lại nhanh chóng nhớ kỹ những chữ viết kia.
Tiểu Yêu Tinh lượn vài vòng trong tầng thứ nhất, trừ cái tượng thần không đầu và những chữ viết kia thì ngoài ra không phát hiện thêm được cái gì, cũng khá không kiên nhẫn bay về phía tầng thứ hai.
Nàng đi dọc theo mép tường trên cầu thang lên tầng thứ hai rồi, phát hiện tầng thứ hai cũng trống rỗng, không có bất cứ thứ gì cả, ngay cả tượng đá hay chữ viết cũng không có, như thể đã từng bị một tên trộm cực kỳ chuyên nghiệp dọn dẹp sạch sẽ.
“Sao lại không có cái gì chứ? Chẳng lẽ trước khi chúng ta tới thì đã có người từng đến chỗ này, trộm đồ tốt đi rồi hay sao?” Nàng không hài lòng đi lên tầng thứ ba.
Tất cả mọi người cũng theo nàng đi lên tầng thứ ba, kết quả cũng giống như tầng thứ hai, cũng trống rỗng chẳng có cái gì cả.
“Nhìn thoáng qua thì hình như có người đã tới đây trước chúng ta một bước, có lẽ ban đầu ở nơi này có thứ gì đó, chỉ có điều đều đã bị người †a mang đi mất.” Lục Đạo quan sát xung quanh rồi nói.
“Đã như vậy thì cũng chứng minh nơi này không có Thần vật, nếu như Thần vật đã bị người ta cướp mất thì có lẽ di tích Thần này cũng đã mất đi lực trường đặc biệt từ lâu rồi, sẽ không có chuyện tồn tại cho tới hôm nay.” Thiên Tru nói.
Tiểu Yêu Tinh bỗng nhiên tỏ vẻ hơi thất vọng, vốn dĩ nàng vẫn còn nghĩ nơi này có khả năng sẽ cất giấu Thần vật, nhưng mà ai ngờ chẳng những không có Thần vật, mà ngay cả đồ vật bên trong cũng đã sớm bị người ta lấy sạch đi.
“Tới cũng đã tới rồi, lên trên đỉnh nhìn một cái đi.” Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhi tiếp tục đi lên trên.
“Đúng, nói không chừng người tới đây lúc trước cũng chưa mang được hết đồ vật đi, có khi vẫn còn để lại một vài thứ gì đó.” Trong lòng Tiểu Yêu Tinh vẫn còn chứa một phần vạn hy vọng.
Đi lên từng tầng một, kết quả là trống rỗng chẳng có bất cứ một thứ gì cả, còn sạch sẽ hơn cả khi mời một công ty chuyển nhà.
Sau khi Tiểu Yêu Tinh đã trải qua sự thất vọng hết lần này tới lần khác, đến sau cùng đã hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng nào nữa, mọi người cùng nhau đi lên tầng thứ bảy cuối cùng.
Nhưng mà sau khi bước vào tầng thứ bảy, tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra, tiếp theo đó là vui mừng khôn xiết, vậy mà tầng thứ bảy này lại không hề trống rỗng, chẳng những không hề trống rỗng mà còn còn bày ra rất nhiều thứ.
Chỉ thấy ở bên trong tầng thứ bảy có bảy cái thạch đài hình tròn, trên mỗi thạch đài đều được đặt lên một vật.
Kiếm, lá chắn, đỉnh, trượng và một hạt giống, còn có một chiếc găng †ay và một cái bình hoa, nhìn qua thì hình như tất cả mọi thứ đều không thể so sánh với những vật tầm thường được.
Gần như là cùng một lúc, bọn họ còn phát hiện ra một số chữ khắc ở trên đài, nhưng mà những chữ khắc kia đều không phải có ở trên thạch đài từ ban đầu, méo mó, vừa nhìn cũng đã biết là bị người ta khắc lên sau đó.
“Đông Hoàng đã tới đây chơi!”
Từng chữ được khắc trên bảy cái đài, dấu chấm than cũng chiếm lấy một cái đài trong đó.
Hàn Sâm nhìn mọi người đều đang hơi sững sờ, rõ ràng cái tên Đông Hoàng này đã tới đây trước bọn họ một bước, nhưng mà để lại chữ viết như thế này thì thật sự trông hơi quê mùa, không khác gì những du khách thích để lại gì đó để làm kỷ niệm của bản thân mình.
Tiểu Yêu Tinh không có tâm trạng đi xem những chữ đó, nàng vô cùng hào hứng bay thẳng về phía những bảo bối kia, có vẻ như đang muốn chiếm làm của riêng/
Hàn Sâm đã nắm được cánh của Tiểu Yêu Tinh, nhấc nàng quay trở lại.
Tiểu Yêu Tinh tức giận nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Hàn Sâm buông nàng ra thản nhiên nói: “Cái tên Đông Hoàng này đã làm cho cả ở phía dưới đều trống không, chỉ để lại những thứ kia không hề động tới, ngươi không cảm thấy hơi kỳ lạ hay sao?”
Tiểu Yêu Tinh vừa mới từ thất vọng chuyển sang vui mừng, đầu óc hơi phấn khích quá mức, sau khi Hàn Sâm nói như thế thì nàng cũng cảm thấy có vấn đề lớn, ánh mắt đánh giá những thứ trên đài tròn kia, nhưng không bay qua đó nữa.
“Có hai loại khả năng, một loại là cái tên Đông Hoàng kia có lòng tốt để lại những thứ này cho người phía sau, loại khả năng này vô cùng nhỏ, có khả năng nhất chính là hắn không cầm những thứ này đi được, thế nên chỉ có thể để lại.” Thiên Tru nói.
Lục Đạo nhìn thạch đài nói: “Những thạch đài cực kỳ có vấn đề, phía trên có dao động nào đó rất kỳ lạ, mặc dù cực kỳ yếu ớt nhưng tuyệt đối không thể sai được.”
Thiên Tru lấy một viên đá ra từ trong túi áo, cũng không biết hắn đã nhặt được ở chỗ nào. Nó một viên đá vô cùng bình thường, hắn ném nó về phía đỉnh đồng trên thạch đài kia.
Bụp!
Viên đá còn chưa chạm vào đỉnh đồng, chỉ mới nhích tới gần thạch đài mà đã lập tức thấy được không gian ở trên thạch đài méo mó, thoáng cái viên đá kia đã bị hút vào trong không gian méo mó rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Thời điểm nhìn lại vào phía trên thạch đài thì không gian méo mó ở đó đã khôi phục lại, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
“Màn chắn vòng xoáy không gian!” Lục Đạo và Thiên Tru đồng thời nhíu.
Vẻ mặt Hàn Sâm cũng đông cứng lại, vậy mà có thể sử dụng sức mạnh không gian ở bên trên một cái thạch đài nho nhỏ như vậy, thực lực mạnh mẽ của chủ nhân tòa tháp kim loại này đã không thể nào tưởng tượng được nữa.
Cái này không phải chỉ đơn thuần là đánh ra một không gian méo mó đơn giản như vậy, muốn tạo thành màn chắn không gian vòng xoáy Vĩnh viễn thì không biết còn phải cao siêu hơn biết bao nhiêu lần sự am hiểu về U Linh Trảm của Hàn Sâm.
“Vậy mà trong thiên hạ lại có cường giả như vậy, không biết rốt cuộc hắn là ai, chẳng lẽ hắn thật sự là Thần của Tí Hộ Sở thứ năm sao?” Ánh mắt của Lục Đạo gắt gao nhìn chằm chăm vào thạch đài, lẩm bẩm giống như tự nói một mình.
Ngay cả một Đại Đế như Lục Đạo cũng cảm thấy năng lực của chủ nhân thạch đài cũng không thuộc về Tí Hộ Sở thứ tư, có thể tưởng tượng ra được chủ nhân của thạch đài đáng sợ như thế nào.
“Đã có sức mạnh khủng khiếp như vậy che chở, không chừng bên trong những thứ này thật sự là Thần vật, hơn nữa còn có đến bảy cái, mỗi người chúng ta chia nhau một cái vậy là cũng đủ rồi.” Tiểu Yêu Tỉnh lại mừng rỡ nói.
Đương nhiên mọi người đến nơi này thì đều sẽ mơ tưởng về đồ vật ở bên trong, vấn đề là phải làm như thế nào mới có thể phá bỏ được màn chắn vòng xoáy không gian, lấy được những thứ bên trong đó.
Tất cả mọi người đều yên lặng trong chốc lát, ngay cả Lục Đạo và Thiên Tru cũng không nói gì, ánh mắt đang nhìn những thứ ở trên thạch đài im lặng suy nghĩ, đương nhiên bọn họ cũng không thể lập tức nghĩ ra cách gì phá bỏ được màn chắn vòng xoáy không gian được.
Tiểu Yêu Tinh bay tới bay lui xung quanh thạch đài, cũng không dám nhích tới gần, trong số tất cả mọi người thì có thể coi sức mạnh của nàng là yếu nhất, ngay cả Lục Đạo và Thiên Tru cũng không nhúc nhích thì nàng lại càng không dám động đậy.
“Ta có một cách, có thể thử xem” Sau khi do dự trong chốc lát, Lục Đạo đột nhiên lên tiếng.
Hết chương 1536.