Chương 1538. Đường hâm Thần Quang
Bởi vì không lấy được bảo vật ở bên trong nên cả đám người Lục Đạo và Thiên Tru đều chuẩn bị rời khỏi chỗ này, Tiểu Yêu Tinh cũng cực kỳ không cam lòng mà cùng rời khỏi.
Để đề phòng việc lại lạc đường thêm lần nữa, lần này Hàn Sâm sẽ để cho Thần Thú Tinh Hải quay trở lại dựa theo con đường lúc trước, trước tiên quay về nơi không có những bông hoa này đã rồi nói sau.
Thần Thú Tỉnh Hải đưa bọn họ xuyên qua sông băng và núi non, đi thẳng dọc theo con đường lúc đến đây quay về, quay lại nơi bọn họ đã gặp phải những Thần Thi Trùng kia ở cách đó không xa một lần nữa, cũng may là bọn họ không phát hiện thấy bóng dáng của Thần Thi Trùng, không biết có phải bọn chúng đã lui về trong lớp băng rồi hay không.
“Khụ khụ, nơi này đã an toàn rồi, ta cũng nên đi thôi, sau này dựa vào cơ duyên của tất cả chúng ta, ai có thể lấy được Thần vật thì chính là do vận may của chính bản thân mình rồi.” Thiên Tru vội vàng đi mất.
Nhìn thấy Thiên Tru rời đi như vậy làm cho trong lòng Hàn Sâm vô cùng nghỉ ngờ, Thiên Tru thực sự có thể luyện được môn bí thuật kia.
Nhưng mà thử ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng đó lắm, cho dù hắn có thể tu luyện thành công môn bí kỹ kia, nhưng mà không có năng lực xuyên qua vật chất của Thần Thú Tinh Hải thì còn muốn quay trở lại toàn tháp kim loại màu trắng đó cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dù sao Thần Thú Tinh Hải cũng trực tiếp xuyên thẳng qua, cũng không biết đã xuyên qua giữa bao nhiêu sông băng núi lớn, nếu như tự mình tới đó thì cũng khó mà nói được phải vượt qua bao nhiêu con đường, hơn nữa còn rất có thể còn không tìm được vị trí của tòa tháp kim loại màu trắng đó.
Lục Đạo cũng từ biệt rời đi, bọn họ đều là những kẻ độc lai độc vãng, không hề thích có người đồng hành cùng với mình, hơn nữa bọn họ cũng không muốn chia sẻ bảo vật với người khác.
Hàn Sâm để cho Thần Thú Tinh Hải nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian ngắn, khôi phục thể lực đã bị tiêu hao, sau đó mới mang theo bọn chúng lên đường lần nữa, tiến lên phía trước tới khu vực có đường hầm Thần Quang ở đó.
Di tích Thần có rất nhiều địa điểm kỳ lạ, nhưng mà sinh vật lại có rất ít, trừ Thần Thi Trùng và đám cá ngựa băng kia ra thì thậm chí bọn họ còn không gặp phải vật sống gì dọc đường đi tới.
“Ở chỗ phía trước đó có một ngọn núi đá, chúng ta không đi nhầm đâu, nơi đó chắc chắn phải là vị trí của đường hầm Thần Quang không còn gì phải nghi ngờ.” Tiểu Yêu Tinh bay ở phía trên cùng đột nhiên hào hứng kêu lên.
Hàn Sâm ngồi trên lưng của Tiểu Tinh, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt, quả nhiên thấy ở giữa những dòng sông băng xuất hiện liên tiếp một vài ngọn núi đá màu nâu xanh, rất giống với vị trí của đường hầm Thần Quang.
Thần Thú Tỉnh Hải vung chân ra chạy về hướng núi đá, còn chưa kịp nhích tới gần núi đá thì đã nhìn thấy bóng dáng sinh vật ở bên kia núi đá, hơn nữa số lượng còn không hề ít chút nào.
Hàn Sâm cẩn thận quan sát, bỗng nhiên ánh mắt đông cứng lại, bởi vì trong số những bóng dáng đó, hắn thấy được một nữ nhân hệt như thiên sứ, còn có cả một con chó hoang nữa.
Ngoại trừ bọn họ ra, Hàn Sâm còn nhìn thấy được Ngọc Diệu và Ngọc Huyễn, cho dù là Thần Nữ hay Ngọc Diệu, bên cạnh bọn họ đều có không ít kẻ đồng hành, có vẻ như là thuộc hạ bảo vệ bọn họ tiến vào trong di tích Thần.
Điều càng làm cho Hàn Sâm bất ngờ hơn chính là, ngoại trừ hai người Thần Nữ và Ngọc Diệu ra, hắn còn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, đó chính là Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc mà hắn đã gặp rất nhiều lần ở trong kho hạch gen.
Mặ dù thực lực của bản thân nó cũng không được tính là quá mạnh, nhưng mà nó còn dẫn theo rất nhiều dị sinh vật khủng khiếp bên mình, mỗi một kẻ trong bọn chúng đều là tồn tại ở cấp Bảo Thạch, sức mạnh †oàn thân cũng không hề thua kém hai người Thần Nữ và Ngọc Diệu.
Thời điểm Hàn Sâm nhìn thấy bọn họ, tất cả bọn họ cũng thấy được Hàn Sâm, trên mặt mỗi người là biểu cảm khác nhau.
Ngọc Diệu và Thần Nữ đều khẽ nhíu mày, không ngờ rằng Hàn Sâm lại có thể xuất hiện ở đây, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc thì không coi trọng Hàn Sâm lắm, vốn dĩ nó không biết con người này chính là chủ nhân của Tinh Hạch.
“Ngươi tới đây làm gì?” Ngọc Huyễn liếc mắt nhìn Hàn Sâm một cái rồi hỏi.
Hắn vẫn luôn tưởng rằng linh hồn của Hàn Sâm đã bị tổn thương, cho dù đã tốt lên rồi thì sau này cũng không tiến vào không gian được, thế nên cũng để tâm tới Hàn Sâm lắm.
“Tới đây rồi thì đương nhiên là để xông vào đường hầm Thần Quang chứ sao, nếu không ta tới cái chỗ quái quỷ này làm gì chứ?” Hàn Sâm híp mắt lại nói, ánh mắt cũng đang quan sát một số sinh linh ở bên cạnh Ngọc Diệu và Thần Nữ.
Bên cạnh các nàng có mấy chục dị linh cấp Bảo Thạch hoặc là dị sinh vật đi theo, Hàn Sâm đang tính toán dựa vào năng lực của mình có thể giết chết được Thần Nữ và con chó hoang kia, còn có cả Ngọc Diệu, Ngọc Huyễn dưới sự bảo vệ đó hay không.
Thần Nữ và con chó hoang kia là mục tiêu quan trọng nhất của Hàn Sâm, bọn họ là dị sinh vật, đã giết thì sẽ chết, không thể nào sống lại được nữa.
Ngọc Diệu và Ngọc Huyễn đều là dị linh, bây giờ giết bọn họ thì bọn họ vẫn có thể sống lại được, nhưng mà nếu như có khả năng thì tốt nhất là giết hết bọn họ một lần trước đã, coi như là thu lại được một chút lợi tức.
Ánh mắt của Hàn Sâm quét lên trên người một vài sinh linh ở phía sau Thần Nữ, thời điểm ánh mắt quét qua khuôn mặt của một người thì lại khẽ sửng sốt.
“Tại sao nàng lại ở đây?” Thế mà Hàn Sâm lại thấy được Nữ Hoàng Hoàng Phủ Tĩnh ở trong phe của Thần Nữ.
Sau khi hắn quay trở lại Liên Minh thì nghe nói Hoàng Phủ Tĩnh đã thăng cấp lên Bán Thần, nhưng mà vẫn không quay về Liên Minh, không biết có phải đã gặp phải chuyện gì bất trắc bên trong Tí Hộ Sở thứ tư hay không.
Không ngờ thế mà Nữ Hoàng lại đến Tí Hộ Sở Thần Vực, còn đi theo Thần Nữ tới di tích Thần.
Đương nhiên Nữ Hoàng cũng nhận ra Hàn Sâm, nhưng mà trên gương mặt nàng lại không có chút thay đổi nào, có lẽ là không muốn nhận thân với Hàn Sâm ở dưới tình huống như thế này, tránh tạo thành phiền phức không cần thiết cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm không biết liệu có phải Nữ Hoàng bị trói buộc bởi mấy thứ kiểu như khế ước hay không, hắn cũng không vội vã nhận thân với nàng, tránh để cho Thần Nữ và con chó hoang kia lợi dụng Nữ Hoàng để uy hiếp hắn.
Điều càng làm cho Hàn Sâm không ngờ tới hơn chính là, lúc mà hắn nhìn về phía đám người Ngọc Diệu kia, vậy mà lại thấy được một người quen, cái tên Đường Chân Lưu lại cũng đang đứng trong đám dị linh ở phía sau Ngọc Diệu.
Đường Chân Lưu cũng giống với Nữ Hoàng, kiềm chế không để lộ ra vẻ hoảng hốt, rõ ràng là trong lòng cũng đang có điều gì đó kiêng dè.
Ngọc Huyễn bị Hàn Sâm châm chọc một câu, đột nhiên gương mặt vô cùng u ám, nhìn Hàn Sâm lạnh lùng nói: “Đường hầm Thần Quang là nơi ngươi muốn vào là có thể vào được hay sao? Bây giờ đường hầm Thần Quang đã thuộc quyền sở hữu của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại bọn ta, muốn đi vào cũng được, trước tiên nộp ra một hạch gen Bảo Thạch đã”
Hàn Sâm còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đã kêu lên: “gì mà đường hầm Thần Quang thuộc sở hữu của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại các ngươi chứ, chỗ này là của Sư Vương Sơn bọn ta mới đúng.”
“Ngươi nói lời ngớ ngẩn gì thế hả? Thần Vực bọn ta mới là chủ nhân của đường hầm Thần Quang, không thấy chúng ta đều có chữ Thần làm tên lót đấy sao? Các ngươi đang tấu hài đấy hả?” Con chó hoang ở bên cạnh Thần Nữ kêu lên.
Lúc này Hàn Sâm mới biết tại sao nhiều người bọn họ lại giằng co nhau ở đây, cũng không một ai đi vào trong đường hầm Thần Quang, hóa ra là cả ba nhà đều mơ tưởng chiếm đoạt nơi này để thu phí qua đường.
Bên trong những dãy núi ở xung quanh còn có thể thấy được một số dị sinh vật và sinh linh rải rác đứng vây xem ba phe không thuộc về bọn họ, cũng không khác lắm với tình hình của Hàn Sâm, đều là một mình tiến vào di tích Thần, tối đa cũng chỉ có hai ba sinh vật cùng đi vào với nhau mà thôi.
“Các ngươi độc đoán quá nhỉ? Muốn chiếm lấy đường hầm Thần Quang, không sợ sẽ chọc giận dị linh và dị sinh vật trong thiên hạ sao?” Một dị linh đi một mình cũng không vào được đường hầm Thần Quang với với vẻ hơi giận dữ.
“Ngươi không phục sao? Không phục thì có thể tới thử uy lực Sư Tâm Ấn của bản vương này, có thể ngăn chặn được một ấn của bản vương thì bản vương sẽ lập tức phân xử để cho ngươi đi vào.” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc hoàn toàn không có chỗ nào cần phải lo lắng, trực tiếp triệu hồi ra một hạch gen Sư Tâm Ấn.
Thấy được hạch gen Sư Tâm Ấn kia thì Hàn Sâm khẽ nhíu mày, rõ ràng cái hạch gen đó không phải là hạch gen bản mệnh của Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc, sức mạnh ở phía trên vô cùng khủng khiếp, hiển nhiên là đã đạt đến hạch gen siêu cấp.
Hàn Sâm lập tức hiểu ra, mặc dù cường giả có hạch gen bản mệnh đã đạt đến siêu cấp cũng không thể vào được, nhưng mà bọn họ lại có thể mang theo hạch gen không phải bản mệnh đi vào trong đó.
Xem ra không những chỉ có Tiểu Sư Tử Chiếu Ngọc, mà chắc chắn trên người Thần Nữ và Ngọc Diệu cũng sẽ có hạch gen siêu cấp.
Hết chương 1538.