Chương 1547. Ung dung đi về phía trước
Trong đường hầm Thần Quang, người vẫn đang tiếp tục đi về phía trước chỉ còn lại Ngọc Diệu đã thăng lên siêu cấp, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc, Thần Thú Tinh Hải, cộng thêm cả Hàn Sâm và Lục Đạo.
Bảo Nhi vẫn nằm trong lòng Hàn Sâm, nhưng khi Hàn Sâm giới thiệu đều nói Bảo Nhi là thú hồn thú cưng của hắn, chỉ cần Hàn Sâm có thể đi tiếp thì nàng hẳn cũng có thể đi tiếp cùng, nhưng bản thân Hàn Sâm lại hiểu rõ Bảo Nhi không phải là thú hồn.
Sau khi đi qua thần quang thứ mười bảy, mặc dù là Ngọc Diệu đã thăng lên siêu cấp hay Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng đều cảm thấy được áp lực cực lớn.
Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đều nhìn về phía Hàn Sâm, nhưng thoạt nhìn Hàn Sâm trông vẫn mang dáng vẻ thoải mái như cũ, khiến trong lòng bọn họ ngạc nhiên nghi ngờ, thậm chí hoài nghỉ lúc trước mình nhìn lầm, có phải tố chất thân thể Hàn Sâm đã đạt tới tiêu chuẩn Bán Thần siêu cấp hay không, bằng không làm sao có thể đi được đến tận đây.
Thật sự không tài nào tưởng tượng nổi, một thân thể còn chẳng đạt được cường độ của một sinh vật siêu cấp mà lại có thể đi tới thần quang thứ mười bảy.
Ngay cả sắc mặt Lục Đạo cũng đã hơi nghiêm lại, chắc là đã cảm nhận được một ít áp lực, mà vẻ mặt Hàn Sâm vẫn cứ ung dung như cũ, áp lực trong đường hầm Thần Quang với hắn luôn luôn rất nhỏ.
Cách thần quang thứ mười tám còn chưa đến một trăm mét, thân thể của Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đều bắt đầu run rẩy, mỗi một bước đi đều phải dùng một sự cố gắng to lớn.
Hai người thấy Hàn Sâm và Lục Đạo chưa hề có ý định dừng lại, chỉ đành cắn răng tiếp tục kiên trì đi về phía trước. Có điều tốc độ rõ ràng chậm lại, mỗi bước đi như cõng một ngọn núi.
Máu thịt xương cốt toàn thân dường như phát ra tiếng kẽo kẹt răng rắc. Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc không cam lòng gầm lên, muốn tiếp tục đi về phía trước nhưng thân thể lại không biết cố gắng mà run rẩy, không bước nổi một bước.
Ngọc Diệu cũng vậy, mắt thấy Lục Đạo và Hàn Sâm đã sắp đi tới chỗ †hần quang thứ mười tám, thế nhưng nàng cảm giác hai chân mình như thể bị dính chặt xuống mặt đất, thế nào cũng không nhấc nổi bước.
“Ta đã thăng lên siêu cấp, tại sao vẫn có chênh lệch lớn như vậy?” Lòng Ngọc Diệu tràn đầy nỗi không cam tâm, điều động sức mạnh †oàn thân muốn bước tiếp lên phía trước như Hàn Sâm và Lục Đạo.
Nhưng vừa bước một bước nữa thì chợt nghe thấy một tiếng răng rắc, cái chân còn lại nâng thân thể lại không thể chống đỡ thân thể một mình, xương đùi dưới áp lực nặng nề đã bị gãy.
Phich!
Ngọc Diệu ngã khụy dưới đất, không cam lòng nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Hàn Sâm và Lục Đạo, lại không có năng lực đứng lên tiếp tục đuổi theo.
Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc liên tục rít gào, đi từng bước về trước, mỗi một bước toàn thân đều run rẩy kịch liệt, nhưng chỉ còn cách thần quang thứ mười tám bốn mét nữa thì cả người nó run lập cập, rốt cuộc không thể di chuyển về phía trước dù chỉ một tấc.
Khoảnh khắc khi Hàn Sâm và Lục Đạo vượt qua thần quang thứ mười †ám thì chợt thấy trên người Lục Đạo tỏa ra kiếm quang như hoa nở, vào đúng lúc này hạch gen trọng hồi siêu cấp.
Nhưng việc hạch gen của Lục Đạo trọng hồi siêu cấp không có ảnh hưởng quá lớn tới tố chất thân thể của hắn. Thân thể hắn vốn là thân thể Đại Đế, bản chất không hề thay đổi so với trước khi hạch gen thăng cấp.
“Mẹ nó, lại thua rồi, cái tên kia thật sự quá mạnh, rốt cuộc sao hắn lại làm được?” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc thấy Hàn Sâm và Lục Đạo vượt qua thần quang thứ mười tám thì không khỏi nản lòng, không cố chống đỡ nữa nhưng cũng không rút lui mà ngồi tại chỗ nhìn về phía trước, muốn nhìn xem Lục Đạo và Hàn Sâm rốt cuộc ai đi xa hơn.
Người khác có thể không rõ nhưng Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc lại rất rõ ràng. Rõ ràng hạch gen bản mệnh của Hàn Sâm trước đó cũng cấp bậc với hắn, ngay cả hắn đã thăng ba cấp rồi mà hạch gen bản mệnh của Hàn Sâm vẫn chẳng có một chút động tĩnh nào.
Nếu như hắn thật sự vẫn chỉ là hạch gen Bạch Ngân, tố chất thân thể chưa đạt tới siêu cấp mà có thể đi tới mức này đúng là quá đáng sợ.
“Một nhân loại, dù cho tố chất thân thể có chỗ nào khác người thì cũng không thể nào sánh bằng Lục Đạo Đại Đế được.” Ngọc Diệu ngồi tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người phía trước.
Nàng không hy vọng Hàn Sâm đi xa hơn. Nếu Lục Đạo Đại Đế đi xa hơn nàng, nàng vẫn có thể chấp nhận, thế nhưng một nhân loại như Hàn Sâm mà trước đây nàng còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái lại có thể đi xa hơn cả nàng khiến nàng khó có thể chấp nhận được sự thật này.
“Ta thấy chưa chắc, Lục Đạo Đại Đế đã lộ vẻ nghiêm trọng rồi mà Hàn Sâm vẫn như trước, cho tới giờ chưa từng thay đổi gì, ta thấy hắn có thể đi xa hơn Lục Đạo Đại Đế.” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nói.
Trong lòng nó vẫn hy vọng Hàn Sâm có thể đi xa hơn. Nó đánh cược thua Hàn Sâm rồi, nhưng nếu Hàn Sâm có thể đi xa hơn cả Lục Đạo Đại Đế, vậy thì trong lòng nó ít nhiều sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng phải thua thì nó bại trước Hàn Sâm cũng chẳng coi là chuyện mất mặt.
Cùng là chịu thua làm đàn em, nhưng làm đàn em cho một cường giả tuyệt thế vô song đương nhiên là có thể diện hơn bao nhiêu so với làm đàn em cho một kẻ vô danh tiểu tốt rồi.
Dị sinh vật luôn luôn sùng bái cường giả từ tận trong xương tủy, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng không ngoại lệ.
Lục Đạo Đại Đế dần dần cảm thấy áp lực mà thần quang mang tới, ngay cả thân thể Đại Đế của hắn cũng bắt đầu có hơi không thể dễ dàng chống đỡ, bắp thịt trên người đều gồng cứng, mồ hôi cũng không khống chế được mà túa ra.
Nhìn thoáng qua Hàn Sâm bên cạnh, ánh mắt Lục Đạo Đại Đế không khỏi cứng lại, chỉ thấy Hàn Sâm vẫn cứ ung dung như khi mới đi vào đường hầm Thần Quang, nhìn trên người hắn ngay cả chút dấu vết của mồ hôi cũng không thấy.
“Tại sao lại như vậy? Thể chất của hắn rõ ràng còn chưa đạt tới siêu cấp, làm sao lại ung dung như vậy được?” Lục Đạo Đại Đế thầm cau mày, nhưng cũng không nghĩ ra được đáp án.
Trước đây có rất nhiều cường giả tới đường hầm Thần Quang, trong đó đủ các loại cường giả tuyệt thế với những hệ thuộc tính khác nhau, cũng có rất nhiều cường giả thăng lên siêu cấp trong đường hầm Thần Quang, thế nhưng bất kể bọn họ có bao nhiêu sức mạnh cũng đều không thể miễn dịch được với sức mạnh trong đường hầm Thần Quang.
Nếu như nói thuộc tính sức mạnh của Hàn Sâm có thể khắc chế được sức mạnh của đường hầm Thần Quang, Lục Đạo Đại Đế lại không thể nào tin nổi.
Thế nhưng trừ điều đó ra thì khó mà giải thích được tại sao Hàn Sâm có thể đi một cách dễ dàng như vậy.
“Ta không hề nhìn lầm người, quả nhiên hắn là một đối thủ khác với những kẻ khác, như vậy ta lại càng mong chờ trận chiến ấy, mau thăng lên siêu cấp đi, để ta nhìn xem rốt cuộc sức mạnh của ngươi đến trình độ nào?” Ánh mắt của Lục Đạo Đại Đế trở nên có phần nóng rực.
Nhưng Hàn Sâm không hề nhìn Lục Đạo Đại Đế. Áp lực của đường hầm Thần Quang với hắn hầu như không đáng kể, nhưng dần dần khi đến gần điểm cuối của đường hầm Thần Quang, Hàn Sâm thấp thoáng cảm giác được chỗ cuối đường kia như có thứ gì đang lay động, tựa như đang triệu hồi hắn từ nơi xa xăm.
“Chẳng lẽ ta không hề bị thần quang áp chế đúng là có nguyên nhân gì đặc biệt ư? Rốt cuộc phía cuối đường hầm Thần Quang có cái gì đây?
Tại sao chỉ duy nhất một mình ta?” Trong lòng Hàn Sâm có hàng nghìn điều thắc mắc, đồng thời cũng sinh ra lòng hiếu kỳ cực lớn, muốn nhìn
thử xem rốt cuộc cuối đường hầm có thứ gì.
Trong lúc bất tri bất giác, Hàn Sâm đã bước nhanh hơn, muốn mau chóng thấy cuối đường hầm Thần Quang rốt cuộc có cái gì.
Hết chương 1547.
2hương 1548. Bóng tối gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt
Hàn Sâm rảo bước nhanh hơn, tức thời bỏ lại Lục Đạo Đại Đế ở đằng sau. Vốn Lục Đạo Đại Đế đã bắt đầu hơi gắng sức, cước bộ chậm lại một chút, Hàn Sâm lại tăng tốc khiến khoảng cách giữa hai người càng xa.
Lục Đạo Đại Đế khẽ nhíu mày, nhưng không hề bị Hàn Sâm ảnh hưởng, vẫn dựa theo nhịp độ của mình đi về trước.
Nhưng cảnh này lọt vào trong mắt của Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc lại khiến bọn họ lộ ra vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.
Hàn Sâm có thể đi song song với Lục Đạo Đại Đế đã khiến bọn họ giật mình lắm rồi, nhưng bây giờ Hàn Sâm lại vượt qua cả Lục Đạo Đại Đế, hơn nữa còn đi nhanh hơn cả lúc trước rất nhiều.
Bọn họ nào đã từng thấy chuyện như vậy, có thế đi đến thần quang thứ mười tám đã là cường giả đỉnh cấp muôn đời khó gặp rồi, sau khi vào thần quang thứ mười tám tốc độ chẳng những không giảm mà còn tăng khiến Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nhìn trợn mắt há mồm, gần như không thể tin vào mắt của mình, tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng dụi dụi mắt, bọn họ nhận ra đúng là Hàn Sâm tăng nhanh tốc độ hơn, và còn càng lúc càng nhanh. Vốn ban đầu chỉ là đi nhưng sau đó đã biến thành chạy chậm, cứ chạy chậm một đường như thế xông về phía đường thần quang thứ mười chín.
Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đã khiếp sợ đến không nói lên lời, dưới con đường thần quang thứ mười tám mà lại chạy bộ tiến thẳng về phía trước, chuyện này ngay cả nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới.
“Không hổ danh là tồn tại có thể đánh cược thắng được bản vương, quả nhiên không giống với những kẻ khác.” Lúc này Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đã hoàn toàn không còn sự ủ rũ khi thua cược nữa, Hàn Sâm biểu hiện như thế khiến nó cảm thấy thua cuộc là chuyện đương nhiên, thậm chí còn loáng thoáng thấy hơi may mắn.
Ngọc Diệu không nói nổi một lời, nhưng môi vẫn mấp máy vẫn chưa khép lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đang chạy chậm kia.
“Sao có thể như vậy được… Chỉ là một nhân loại… Chỉ là một nhân loại…” Trong lòng Ngọc Diệu đã cực kỳ phức tạp.
Không bao lâu sau, Hàn Sâm cũng đã chạy vào trong đường thần quang thứ mười chín, tốc độ vẫn không giảm bớt chút nào, vẫn nhẹ nhàng như vậy, như thể cậu thiếu niên đang tan học về nhà.
Lục Đạo Đại Đế chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước đi đều rất nặng nề, nhưng hắn vẫn bước vào được trong con đường thần quang thứ mười chín, có điều chậm hơn Hàn Sâm rất nhiều.
Ánh mắt Lục Đạo Đại Đế kiên định, đi từng bước một về trước theo nhịp độ của mình. Mặc dù mồ hôi trên người đã túa ra ướt đẫm quần áo, nhưng không thể ngăn cản hắn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này cả người Lục Đạo Đại Đế như một thanh kiếm, một thanh kiếm không biết sợ hãi, tựa như bất kỳ gian nan hiểm trở nào cũng đều không thể ngăn cản hắn tiến về phía trước.
Thế nhưng Lục Đạo Đại Đế mới đi vào đường thần quang thứ mười chín không bao lâu, thân thể Hàn Sâm lại đột nhiên biến mất ở cuối đường hầm Thần Quang.
Đường hầm Thần Quang có mười chín ngọn thần quang rải rác trên trần đường hầm, chiếu sáng trưng khắp đường hầm. Nhưng tại điểm thần quang thứ mười chín cuối cùng lại tối om, ai cũng không thấy được phía sau nơi tăm tối đó rốt cuộc là cái gì, bởi vì cho tới bây giờ chưa có người nào có thể đi vào trong khu vực tối tắm đó.
Vậy mà hôm nay Hàn Sâm lại dễ dàng đi vào khiến đáy mắt Lục Đạo Đại Đế không khỏi lóe lên một tia sáng, bước chân đi về trước càng thêm kiên định.
“Thật sự đi đến phần cuối của đường hầm Thần Quang kìa!” Tuy rằng đã sớm đoán được là kết quả này, nhưng khi Ngọc Diệu thấy Hàn Sâm biến mất trong bóng tối ở cuối đường hầm Thần Quang thì vẫn không nhịn được chấn động linh hồn.
Di tích Thần này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, cũng không biết bao nhiêu tồn tại đáng sợ đã từng thăng lên siêu cấp ở chỗ này, thậm chí có rất nhiều dị sinh vật và dị linh thăng lên siêu cấp ở đây, sau đó đều trở thành cường giả siêu cấp độc bá một phương, trong đó đếm không hết bao nhiêu là Đại Đế và sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo.
Dù vậy cũng chưa từng có ai có thể đi tới cuối đường hầm Thần Quang, sinh linh có thể đi vào đường thần quang thứ mười tám đã coi như là đỉnh cấp trong Bán Thần rồi.
Cường giả có thể đi vào đường thần quang thứ mười chín, từ xưa đến nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay và đều là tuyệt đại thiên kiêu như Lục Đạo Đại Đế cả.
Thế nhưng dù cho những cường giả kia có xuất sắc đến mức nào, thiên phú cao đến dường nào thì cũng không ai có thể đi tới cuối đường hầm Thần Quang.
Vậy mà hôm nay, một nhân loại như Hàn Sâm lại có thể đi tới được cuối đường hầm Thần Quang, hơn nữa còn là chạy chậm đi vào, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Ngọc Diệu sẽ không đời nào tin.
Bây giờ nàng đã có thể đoán trước rằng sau khi nàng trở về kể chuyện này cho những dị linh khác nghe, chỉ sợ bọn họ sẽ không tài nào tin có chuyện như vậy.
“Rốt cuộc hắn là loại người gì? Nhân loại sẽ có tiềm lực như vậy sao?” Trong đầu Ngọc Diệu đã rối như tơ vò.
“Không hổ là đại ca của bản vương, đúng là quá mạnh, quả thật chính là người mạnh nhất từ xưa đến giờ.” Lúc này hai mắt Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc tỏa sáng, nó đã hoàn toàn không để ý nỗi nhục khi thua phải bái Hàn Sâm làm đại ca, ngay cả xưng hô cũng sửa lại.
Bây giờ Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đã bắt đầu tính toán, bái Hàn Sâm làm đại ca thì sẽ được lợi gì.
Lục Đạo Đại Đế đi về phía trước như một thanh kiếm sắc không có gì kiên cố mà không phá nổi, cước bộ và ánh mắt đều kiên định và sắc bén, như thể trên thế gian này không có thứ gì có thể ngăn cản hắn.
Một bước hai bước ba bước… Lục Đạo Đại Đế từng bước một đến gần điểm cuối đường hầm Thần Quang, đến gần bóng tối bí ẩn kia hơn, mà trong mắt hắn cũng chỉ còn lại vùng bóng tối kia.
Sau khi cảm xúc của Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc và Ngọc Diệu đều hơi bĩnh tĩnh lại thì ánh mắt họ đều rơi trên người Lục Đạo Đại Đế, muốn biết có phải Lục Đạo Đại Đế cũng có thể đi tới được cuối đường hầm Thần Quang hay không.
Khoảng cách đến vùng tối tăm kia ngày càng thu hẹp lại, bước chân của Lục Đạo Đại Đế cũng ngày càng chậm, mỗi một bước tiến lên đều trắc trở như khai thiên lập địa.
Uy thế thần quang quá mạnh mẽ, cho dù là Lục Đạo Đại Đế cũng khó mà thoát khỏi, áp lực trên người ngày càng lớn.
Răng rắc!
Nền đất đá bên dưới đường hầm Thần Quang bị thần quang chiếu rọi ngấm dần không biết bao nhiêu nghìn năm, gần như khó mà đổ vỡ lại đang nứt ra dưới chân của Lục Đạo Đại Đế.
Mỗi một bước đi của Lục Đạo Đại Đế đều để lại một dấu chân thật sâu trên nền nham thạch.
Lúc này khoảng cách giữa Lục Đạo Đại Đế và phần cuối thần quang thứ mười chín còn không đến một trăm mét, ngoại trừ Hàn Sâm ra, đây là phạm vi mà những sinh vật khác chưa từng đặt chân đến được.
Thế nhưng mục tiêu của Lục Đạo Đại Đế không chỉ là thế, hắn phải đi vào vùng tăm tối kia, hắn muốn đi xuyên qua đường hầm Thần Quang này giống Hàn Sâm.
Ánh mắt của Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc và Ngọc Diệu đều đuổi theo bước chân của Lục Đạo Đại Đế, tuy rằng không phải tự bọn họ đi nhưng trong lòng vẫn thấy hồi hộp.
Một bước hai bước ba bước… Thế tiến công trên người Lục Đạo Đại Đế ngày càng mạnh, khiến người ta cảm tưởng như hắn đã không phải một người nữa mà là một thanh tuyệt thế bảo kiếm lao về trước.
“Mau lên… Còn chưa đến mười mét nữa thôi…” Ngọc Diệu siết chặt tay.
Nhưng lúc này trên người Lục Đạo Đại Đế bắt đầu chảy máu, máu Đại Đế rỉ từ da ra khiến người ta cảm giác như thấy được một thanh kiếm thần nhuốm máu.
Mỗi một bước tiến lên của Lục Đạo Đại Đế đều có loại cảm giác máu chảy thành sông.
“Cố chịu đựng… Chỉ còn có vài bước nữa thôi…” Ngọc Diệu hy vọng Lục Đạo Đại Đế cũng có thể đi tới cuối hầm, như vậy ít nhiều gì trong lòng nàng còn có thể thấy dễ chịu hơn một chút.
Khắp người Lục Đạo Đại Đế nhuốm máu, bước đi ngày càng chậm nhưng nói chung vẫn đi tới phía trước vùng bóng tối kia.
Sáng và tối rõ ràng như hai thế giới, Lục Đạo Đại Đế cứ thế đứng trước khoảng bóng tối như bức tường mà chẳng nhìn thấy cái gì, trước mặt chỉ là một vùng tăm tối, chỉ thiếu một bước nữa thôi là hắn có thể đi vào trong đó.
Nhưng Lục Đạo Đại Đế vẫn đứng ở đó, một bước cuối cùng trì trệ mãi không thể bước ra.
“Đi vào đi chứ!” Trong lòng Ngọc Diệu hò hét.
Trong lòng Lục Đạo Đại Đế cũng đang gầm thét, kiếm quang đáng sợ lưu chuyển trên người hắn. Hắn muốn bước một bước cuối cùng này, muốn đi vào trong bóng tối, thịt nát xương tan cũng chẳng sợ.
Thế nhưng thần quang kinh khủng kia trấn áp thân thể hắn, dù cho hắn có bộc phát sức mạnh thế nào, tiêu hao thể xác mình ra sao thì hai chân cứ như bị đính chặt tại chỗ, ngay cả một tấc cũng khó mà đi được.
Lục Đạo Đại Đế rất muốn biết rốt cuộc trong bóng tối kia có cái gì, nhưng làm thế nào thân thể hắn cũng không nhúc nhích được, ngay cả ngón tay cũng không thể tiến lên một tấc.
Chỉ còn một bước nữa thôi, lại như thể gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Hết chương 1548.