Chương 1554. Người đá không đầu
Không biết là lúc nào, ngọn lửa băng trong lò sắt lớn lại bùng cháy trở lại.
Mười một con cá ngựa huyền băng miệng như chiếc kèn, phun ra luồng khí băng sát hệt như nước suối, trực tiếp phun mạnh về phía tháp kim loại trắng.
“Đậu mé, lũ cá ngựa huyền băng chắc không dữ tợn như vậy chứ? Cho dù các ngươi hận ta bắt mất cá ngựa băng nhỏ, vậy cũng không đến mức làm bọn ta và cá ngựa băng nhỏ chết cóng cùng nhau chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà, bọn ngươi còn hung dữ hơn cả hổ nữa!” Hàn Sâm buồn bực thầm nghĩ, trong lòng đang suy tính xem phải làm thế nào để sống được.
Luồng khí băng sát đã trùm lên trên tháp kim loại trắng, bao phủ toàn bộ tháp kim loại, bây giờ cho dù dùng năng lực xuyên tinh hải của Tiểu Tinh Tinh rút khỏi tháp kim loại từ phía sau thì sợ rằng vẫn sẽ bị sức mạnh khủng khiếp của băng sát đóng băng lại.
Dưới luồng khí băng sát, sông băng xung quanh lại đều bị đông lại rồi nứt vỡ ra, đỉnh núi trực tiếp sụp đổ, tháp kim loại trắng cũng sụp xuống theo sự sụp đổ của đỉnh núi.
Dưới luồng khí băng sát, những bông hoa tử vong đáng sợ đó đều bị đông lại kết thành hoa băng, từng bông một vỡ tung thành vụn, mặt sông băng cũng rạn nứt hệt như ngày tận thế sắp đến vậy.
Quả thật sức mạnh của mười một con cá ngựa huyền băng quá đáng sợ, thậm chí chỉ thấy mỗi luồng sức mạnh kia thôi mà đã có khả năng chúng ta sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo.
“Cái đậu mè, còn muốn lấy mạng của ta… không đúng… luồng khí băng sát đáng sợ như vậy, sao ta không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào thế?” Hàn Sâm thầm cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện bản thân không cảm thấy chút nào luồng khí lạnh nào.
Luồng khí băng sát đáng sợ làm sông băng trên đỉnh núi đều đông cứng lại, nhưng Hàn Sâm lại không cảm thấy lạnh một chút nào, giống như luồng khí băng sát đáng sợ ở ngoài đó trước giờ chưa từng tồn tại.
“Lẽ nào là lạnh quá nên ta bị đông cứng đến ngớ ngẩn rồi sao, đã không còn cảm giác gì nữa, cũng không cảm nhận được cái lạnh chăng?” Hàn Sâm tự véo mình một cái, tức thời kêu lên một tiếng “ối” đau đớn, da thịt của hắn vẫn còn trắng trẻo nõn nà như vậy, không có dấu vết bị tê cóng.
“Chuyện này sao vậy? Lẽ nào tháp kim loại trắng này chống lại được luồng khí băng sát mà lũ cá ngựa huyền băng kia phun ra sao?” Trong lúc Hàn Sâm vẫn đang ngạc nhiên nghỉ ngờ lại nghĩ ra một vấn đề mới.
Ban đầu tháp kim loại trắng nằm trên núi băng, mà núi băng ấy đã bị luồng khí băng sát của mười con cá ngựa phun cho đông cứng lại rồi nứt ra và sụp đổ, tháp kim loại trắng cũng rơi sụp xuống theo, nhưng cho đến bây giờ, bọn họ không hề cảm thấy trong tháp có sự rung chuyển.
Hàn Sâm lập tức bước đến bên cạnh cửa sổ tháp nhìn ra bên ngoài, ngay lúc nhìn thấy đã khiến hắn mở to mắt kinh ngạc.
Tháp kim loại trắng không hề rơi xuống dưới sự sụp đổ của ngọn núi mà treo lơ lửng giữa không trung, chính xác mà nói là được một bàn tay nâng lên giữa không trung.
Đó là một bàn tay đá to lớn, tháp kim loại trắng vô cùng to lớn được bàn tay đó nâng lên, nhưng cũng không thể hoàn toàn chiếm hết bàn †ay đó, giống như một món đồ chơi được nâng gọn gàng trên lòng bàn tay.
Hàn Sâm theo bàn tay đá nhìn ra xa, bất chợt ánh mắt đông cứng lại, chỉ thấy bàn tay đó nối liền với một người đá to lớn vô cùng, hơn nữa người đá đó không có đầu.
Người đá một tay nâng tháp kim loại trắng ngồi ở sông băng ấy giống hệt với người đá không đầu mà Hàn Sâm và những người khác nhìn thấy ở tầng một tháp kim loại trắng.
Chẳng qua lúc này trên người người đá phát ra hào quang muôn trượng, cơ thể bằng đá cao vút đến tận trời xanh ấy nối liền với núi cao vượt khỏi tâm mắt, hệt như thân pháp thiên địa của Thần Ma.
“Thiên… mệnh… Thiên… mệnh”
Âm thanh hư vô phát ra từ trên cơ thể của người đá không đầu đó, nó ảm đạm, thê lương, dường như đang muốn tố cáo sự vô thường của thiên mệnh, nhưng trong đó lại tràn đầy sự không cam chịu và kiên quyết vô bờ bến.
Người đá không hề có đầu, Hàn Sâm không biết rốt cuộc âm thanh đó phát ra từ đâu, nhưng âm thanh đó giống như tiếng sấm ầm ầm, khí huyết của hắn chấn động, máu như muốn phá vỡ cơ thể chảy ra bên ngoài theo âm thanh đó.
Khi Hàn Sâm đưa mắt nhìn về phía mười một con cá ngựa huyền băng và lò sắt lớn, mặt lại biến sắc.
Không biết từ lúc nào mà hình dáng của đám cá ngựa huyền băng và lò sắt lớn ấy đã trở nên vô cùng to lớn, không hề thua kém người đá chút nào.
Mỗi con cá ngựa huyền băng giống như chiến hạm cấp Hằng Tinh khổng lồ, kéo theo lò sắt lớn như một hành tinh.
“Thiên mệnh… Thiên mệnh… Sinh mệnh của ta là do ta quyết định, không phải do ông trời sắp xếp.” Âm thanh phát ra từ người đá ngày ngày càng dữ dội, giống như đại khí phách xé nát đất trời, giống như chiến hồn bất diệt, luồng khí giết chóc tràn vào màn đêm.
“Lễ rửa tội kéo dài đến vô tận, người vẫn chưa ngộ ra hay sao?” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ trong lò sắt lớn, nghe thì có vẻ không lớn nhưng lại xuyên qua tiếng sấm ầm ầm của người đá, truyền vào tai của Hàn Sâm và những người khác một cách rõ ràng, một chữ cũng không sót.
Âm thanh đó khá trung tính, Hàn Sâm không nghe ra được người nói là nam hay nữ, nhưng có thể khẳng định được giọng nói đó là của sinh vật mặc áo giáp trước đây bọn họ đã từng thấy.
ẩn”
“Đến chết mà còn chưa hiểu.” Người đá phát ra âm thanh dữ dội như tiếng sấm, một bàn tay khác to như ngọn núi trấn áp về phía mười một con cá ngựa huyền băng và lò sắt lớn.
Trời đất giống như bị cánh tay to lớn đó xé toạc, không tài nào trấn áp lại được. Bất cứ nơi nào mà cánh tay di chuyển tới, không gian ở nơi ấy lập tức nứt toác vỡ vụn, giống như toàn bộ thế giới đều sẽ bị nghiền nát dưới lòng bàn tay của người đá.
Mười một con cá ngựa huyền băng phẫn nộ gầm lên, lớp khí băng sát được phun ra từ trong cái miệng hình loa to hơn cả nòng súng chính của chiến hạm cấp Hằng Tinh của chúng chộp lấy bàn tay to lớn che trời kia, khiến nó không thể nào hạ xuống được.
Luồng khí băng sát đáng sợ khiến cho bàn tay đá lớn xuất hiện băng sương, không lâu sau đã bị đông lại thành một lớp băng dày.
“Ngươi đã chết rồi, nên tỉnh ngộ đi thôi.” Bên trong lò sắt lớn lại vang lên âm thanh lạnh nhạt đó.
A”
“Đến chết cũng không tỉnh ngộ” Trong âm thanh bi phẫn của người đá, bàn tay to lớn tiếp tục ép xuống, lớp băng đông cứng trên lòng bàn tay lần lượt vỡ vụn, bàn tay to lớn sắp trấn áp lên đỉnh đầu của mười một con cá ngựa huyền băng.
Phụt!
Mười một con cá ngựa huyền băng lập tức lũ lượt phun ra máu rồi bỏ chạy, quả nhiên khó mà chống lại được sức mạnh khủng khiếp của người đá.
“Vậy thì hủy diệt hoàn toàn đi.” Kèm theo âm thanh lạnh nhạt đó, chỉ thấy nắp của lò sắt lớn bung ra, lửa băng bên trong dâng trào ra ngoài, biến thành dòng thác cuồn cuộn chảy về phía người đá.
Tới lúc này Hàn Sâm cũng đã biết, lũ cá ngựa huyền băng không hề lao tới vì hắn và cá ngựa băng nhỏ, nhưng nhìn thấy loại uy thế này thì trong lòng không khỏi thầm kêu than.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn tới đây kiếm chút bảo bối, ai biết được vận may
lại kém như vậy, lại vướng vào cuộc chiến lớn của mấy boss, sức mạnh nhỏ bé của hắn so với người đá và sinh vật trong lò sắt lớn kia hệt như là dòng suối nhỏ với đại dương vậy, vốn không có chút ảnh hưởng nào.
Mắt nhìn thấy ngọn lửa băng cuồn cuộn như thiên hà chảy tới, Hàn Sâm chút lo lắng rằng lửa băng sẽ hủy diệt bọn họ cùng với tháp kim loại.
Nhưng không ai biết được bàn tay to lớn của kẻ đang nâng tháp kim loại cử động một cái, tháp kim loại lập tức tự động bay lên, trôi nổi trong không trung hứng lấy ngọn lửa băng khủng khiếp.
Sau đó Hàn Sâm nhìn thấy băng sát bị hút vào trong tháp kim loại trắng, băng sát đang ùn ùn kéo đến kia lập tức bị tháp kim loại hút sạch.
Hết chương 1554.