Chương 1566. Thiên Kiếm, Thầy Của Ta
La Vũ và La Huy biến sắc, lúc họ đang tự cảm thấy thấp thỏm thì nhìn thấy dị linh kia đã ra chào đón.
“Thiên Kiếm, thầy của ta, cuối cùng ngươi đã đến rồi, ta chờ ngươi vất vả quá.”
Nhìn thấy dị linh trực tiếp đến trước mặt Hàn Sâm, hành lễ rất nghiêm túc, sau đó có chút kích động nói.
La Vũ, La Huy và La Lị đều sững sờ, Giả Tự Đạo không biết dị linh là ai thì đỡ hơn một chút. Nhưng đám người La Vũ lại lại biết rất rõ thân phận của dị linh, vậy mà hắn còn cúi đầu hành sư lễ trước Hàn Sâm, chuyện này quả thật không thể nào tưởng tượng được, khiến họ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Đường đường là con trai của Hư Lô Đại Đế, mẹ cũng là một vị Tu Di Đại Đế nhị đại siêu cấp, thế mà lại đi nhận một nhân loại làm thầy. Quả thật đến nằm mơ cũng chưa từng mơ đến chuyện này. Từ lúc nào mà nhân loại lại có địa vị như vậy ở Tí Hộ Sở thế? Làm thế nào có thể nhận được sự đãi ngộ và tôn trọng như vậy?
Ngay cả La Hải Đường - một cái tên có uy tín, nhưng cũng sẽ không được dị linh tôn trọng như vậy.
Nhưng bây giờ bọn họ mới thực sự nhìn thấy rõ, quả thật Tu Di đã hành sư lễ với Hàn Sâm, hơn nữa còn tha thiết đón Hàn Sâm vào Tí Hộ Sở. Mức độ long trọng này tuyệt đối không đơn giản như một trò đùa.
Trước đây Hàn Sâm đã hứa sẽ dạy kiếm thuật cho Tu Di, nhưng không ngờ lại gặp hắn ở đây nên không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“Sao Tí Hộ Sở Hư Lô lại ở đây? Tu Di cười nói:
“Thưa thầy, có chuyện ngươi không biết. Tí Hộ Sở Hư Lô có khả năng dịch chuyển tức thời trong hư không. Gần đây ta mới chuyển đến đây. Không ngờ lại gặp được ngươi, thật sự quá tốt rồi.”
Sau khi vào Tí Hộ Sở Hư Lô, Tu Di dẫn Hàn Sâm vào trong một đại điện.
La Vũ bọn họ nhìn thấy Bảo Nhi và Tiểu Tinh Tinh đi theo nên cũng muốn đi theo vào, nhưng đã bị chặn lại.
“Đứng ở đây đợi đi. Nếu không phải nể tình Thiên Kiếm điện hạ, mấy nhân loại của Tí Hộ Sở Sát Thần các ngươi, đừng mong kẻ nào sống sót”
Thần Thú Bạch Trạch hừ lạnh một tiếng, đứng canh gác hai bên trái phải ngoài đại điện.
Đám người La Vũ cũng không biết mình có thể đi đâu, cũng không dám đi lung tung bên ngoài Tí Hộ Sở Hư Lô, chỉ có thể chờ đợi bên ngoài đại điện, trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng thầm mừng rỡ. Nếu Hàn Sâm ở đây, e rằng lần này bọn họ chạy trời không khỏi nắng.
Mối ân oán giữa Hư Lô Đại Đế và La Hải Đường, bọn họ rơi vào tay Tu Di, e rằng khó giữ được toàn thây.
“Rốt cuộc hắn đã làm gì?”
Ngay cả một dị linh như Tu Di cũng nhận hắn làm thầy? Đãi ngộ như vậy, ngay cả Đại La tiên sinh cũng chưa từng có.”
La Lị nhìn vào bên trong đại điện với vẻ mặt phức tạp, nhưng đại điện lại đóng kín cửa, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấy Hàn Sâm đang làm gì bên trong.
“Tu Di, đây chính là người thầy ngươi muốn nhận?”
Trên đại điện, Hư Lô Đại Đế tựa như Thượng Cổ Thần Kỳ nhìn chằm vào Hàn Sâm, không khỏi hơi nhíu mày.
Vốn dĩ Tu Di đã rất trịnh trọng thỉnh cầu Hư Lô Đại Đế để Thiên Vân Thần Thú đi nghênh đón Hàn Sâm. Hư Lô Đại Đế còn cho rằng người Tu Di muốn nhận là một nhân vật mạnh mẽ, đáng sợ vô cùng nào đó. Không ngờ lại là một nhân loại, mà có vẻ như hắn vẫn chưa đạt đến siêu cấp.
“Ngươi có thể dạy con ta cái gì đây?”
Hư Lô Đại Đế không hài lòng với quyết định của Tu Di, nhưng lại không trực tiếp đuổi Hàn Sâm đi.
“Không phải Tu Di muốn học kiếm thuật với ta sao? Đương nhiên là dạy kiếm thuật rồi.” Hàn Sâm thuận miệng trả lời.
Tu Di nhanh chóng nói:
“Cha, kiếm pháp của thầy rất lợi hại, ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng cho rằng kiếm pháp của hắn gần đến thiên đạo, cho nên mới được xưng là Thiên Kiếm.”
Hư Lô Đại Đế nghe vậy thì sắc mặt có chút thay đổi, người có thể được Lục Đạo Đại Đế khen như vậy chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh.
Tuy nhiên Hư Lô Đại Đế thực sự không thể thấy được điều gì đặc biệt ở Hàn Sâm, suy nghĩ một chút bèn nói với Hàn Sâm:
“Các hạ đã được mệnh danh là Thiên Kiếm, lại còn được Lục Đạo Đại Đế khen ngợi như vậy, chắc hẳn kiếm pháp đã đạt đến hóa cảnh. Trong vườn sau của ta có một dấu kiếm năm đó do Thánh Kiếm Đại Đế để lại khi thăng cấp lên Tí Hộ Sở thứ năm. Ngươi có thể đi xem, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó.”
Thánh Kiếm Đại Đế mà Hư Lô Đại Đế nói đến là một vị Đại Đế có thành tựu kiếm đạo cực kỳ cao. Hàng nghìn năm trước đây, hắn đã từng càn quét Tí Hộ Sở thứ tư, là kẻ bất khả chiến bại trong giới kiếm đạo.
Khi hắn thăng cấp đã từng một kiếm phá hư không, cuối cùng đuôi kiếm ý quét tới một ngọn núi đá, để lại những vết kiếm và kiếm ý thiên cổ bất diệt trên ngọn núi đá đó.
Sau đó, ngọn núi đá thuộc về Hư Lô Đại Đế, mà nó được đặt trong hoa viên gần nơi ở của Tu Di nhất, để Tu Di có thể thuận tiện quan sát và lĩnh ngộ kiếm ý trong đó.
Chỉ là kiếm ý của Thánh Kiếm Hoàng Đế rất đặc thù, đã có rất nhiều cường giả hệ kiếm tới quan sát vết kiếm này. Kết quả không chỉ không †hu được gì, mà còn có rất nhiều cường giả hệ kiếm bị vết kiếm trên kiếm ý kia mê hoặc, suýt chút nữa đánh mất kiếm tâm của mình.
Hư Lô Đại Đế để Hàn Sâm đi quan sát vết kiếm, chính là muốn xem xét suy nghĩ của hắn. Nếu ngay cả chủ tâm cũng không giữ được, bị kiếm ý trên vết kiếm mê hoặc, cho dù người xung quanh nói hắn giỏi như thế nào cũng không xứng đáng là thầy của Tu Di.
Tu Di cũng nghĩ đến suy nghĩ của Hư Lô Đại Đế. Nhưng hắn cho rằng Hàn Sâm sẽ không bị kiếm ý mê hoặc, cho nên lập tức nói:
“Thầy, để ta dẫn ngươi đi xem vết kiếm.”
Hàn Sâm và Hư Lô Đại Đế không có cùng tiếng nói chung. Ở đây nhìn Hư Lô Đại Đế ngồi trên bảo tọa nói chuyện cũng rất nhạt nhẽo, thế nên hắn rất vui vẻ rời đi cùng Tu Di.
Hắn đưa đám Bảo Nhi đi cùng Tu Di vào trong hoa viên. Nói là hoa
viên, nhưng nó lại ngoài sức tưởng tượng. Một ngọn núi đá cao đến ngàn trượng vẻn vẹn chỉ chiếm có một phần năm không gian trong
hoa viên này.
Hàn Sâm vừa nhìn đã thấy trên núi đá có một vết kiếm ngay chính giữa, gần như tách ngọn núi đá ngàn trượng ra làm đôi.
Tu Di giải thích: “Năm đó Thần Kiếm Đại Đế một kiếm phá nát hư không, được thăng lên cấp Tí Hộ Sở thứ năm. Phần đuôi kiếm khí quét trên núi đá đã để lại kiếm ý thiên cổ bất diệt. Không biết có bao nhiêu cường giả kiếm đạo đã từng đến trước ngọn núi lĩnh ngộ. Kết quả cũng không đạt được gì. Ta cũng thường xuyên tự lĩnh ngộ vết kiếm này, nhưng kết quả cũng như thế, nửa phần cũng không lĩnh ngộ được.”
“Cho dù là do Kiếm Đạo Đại Đế để lại, chí ít cũng phải có một chút cảm ngộ chứ?” Hàn Sâm hơi nghỉ ngờ hỏi.
Hắn đứng ở cửa đã có thể cảm nhận được kiếm ý đáng sợ trên vết kiếm đó. Kiếm ý mạnh mẽ như vậy, ngày đêm đắm chìm trong đó, kiểu gì cũng phải có chút thu hoạch mới đúng.
Cũng giống như câu nói của nhân gian. Nếu học thuộc ba trăm bài thơ Đường, nếu không biết làm thơ cũng phải biết ngâm thơ, không thể hoàn toàn không có thu hoạch gì cả.
“Có điều thầy không biết, kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế vô cùng đặc biệt. Rất nhiều cường giả cấp Đế đến trước núi lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng đều không đạt được gì, ngược lại còn bị kiếm ý mê hoặc, suýt chút nữa †a đã đánh mất chính mình…”
Tu Di vừa dẫn Hàn Sâm vào hoa viên vừa giải thích.
Trong thần điện dị linh, Hư Lô Đại Đế cùng một nữ dị linh đang nhìn hình ảnh đám người Hàn Sâm tiến vào hoa viên thông qua một cái gương cổ.
“Nếu nhân loại đó không bị dấu kiếm mê hoặc, ngươi thật sự muốn Tu Di nhận hắn làm thầy sao?” Nữ dị linh cau mày nhìn hình ảnh nói.
“Nếu hắn không hề bị kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế mê hoặc, cộng với những gì Lục Đạo Đại Đế đã nói, cũng miễn cưỡng đủ tư cách để trở thành thầy của Tu Di.” Hư Lô Đại Đế nói.
Nữ dị linh lắc đầu nói: “Thầy của con trai ta phải là một kiếm đạo cường giả độc nhất vô nhị, không thể chỉ vỏn vẹn ba chữ “đủ tư cách, tuyệt đối không phải điều ta mong muốn.”
Hết chương 1566.