Chương 1569. Kiếm Ý Sụp Đổ
Kiếm ý vô biên đã ăn mòn đi ý chí của Hàn Sâm, cho dù Hàn Sâm đã có chút không chịu nổi, gần như đã rơi vào trong vực sâu của cái chết, cũng không còn cảm giác được có chút hy vọng và khả năng sống sót nào nữa.
Nếu đổi lại là người khác, vào thời điểm ý chí bị suy sụp thế này nhất định sẽ nảy ra suy nghĩ từ bỏ ở trong đầu, nhưng mà Hàn Sâm lại không biết buông bỏ là cái gì, ở dưới áp lực đè nặng như vậy vẫn kiên định như sắt, cố gắng hết sức giữ vững một chút niềm tin cuối cùng của mình.
Lúc này điều quyết định sẽ thành công hay thất bại đã không còn là năng lực mạnh yếu nữa, cũng không phải là thiên phú tu luyện, mà là bản lĩnh và kinh nghiệm sống của một nhân loại.
Nếu như một người có bản lĩnh yếu đuối, vậy thì cho dù tu vi của bản thân có cao tới mức nào thì ý chí cũng sẽ sụp đổ, coi như là cường giả siêu cấp thì cũng không ngoại lệ.
Cho dù là một người ý chí kiên định thì cũng vô cùng sẽ cực kỳ gian nan để vượt qua sự bóp nghẹt như vậy.
Bản thân Hàn Sâm chính là một người có ý chí vô cùng kiên định, hơn nữa cũng được thừa hưởng tính cách đụng phải bức tường phía nam cũng không bao giờ quay đầu nhìn lại của cha mẹ, dù vậy thì dưới chấn động của kiếm ý như vậy, cũng đã dần không thể chống đỡ nổi nữa, ý chí bắt đầu sụp đổ.
Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế thấy sắc mặt của Hàn Sâm đã thay đổi thì mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cũng biết việc lớn đã không ổn rồi, chỉ sợ Hàn Sâm sẽ không chịu nổi chấn động của kiếm ý, kiếm ý của bản thân hay thậm chí là ý chí cũng sẽ bắt đầu tan vỡ mất.
Thân hình của Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế lóe lên, đã ngay lập tức đi vào bên trong vườn hoa, có ý định sẽ ra tay kéo Hàn Sâm từ trong núi đá vết kiếm ra ngoài.
Nhưng mà còn chưa đợi bọn họ kịp ra tay, đột nhiên lại thấy kiếm ý trên người Hàn Sâm dựng đứng lên về phía màn đêm, giống như một ngọn núi lửa đang phun trào.
Dưới sự chấn động của kiếm ý bùng nổ ra từ trên người Hàn Sâm, kiếm ý bên trên sơn thể vết kiếm kia lại bị áp chế xuống.
“Sao có thể như vậy được chứ?” Ly Hỏa Đại Đế và Hư Lô Đại Đế đều giương mắt đờ đẫn đứng nhìn, quả thật không dám tin vào đôi mắt của mình nữa.
Một nhân loại trông có vẻ còn chưa thể đạt tới siêu cấp, vậy mà đã có thể bùng nổ ra được kiếm ý, lại còn có thể áp chế được kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế đã trở thành thần, trong nháy mắt bọn họ cảm thấy thế giới quan của mình đã bị phá vỡ rồi, trong chốc lát cứ đứng sững sờ ở đó, đều đã quên mất cần phải hành động.
Nhưng Tu Di lại vô cùng kích động kêu lên: “Kiếm ý của thầy thật sự quá mạnh mẽ, nếu như chỉ bàn về kiếm ý thì sợ rằng tất cả Tí Hộ Sở †hứ tư cũng không tìm ra được sinh linh mạnh hơn thầy, cho dù có là Lục Đạo Đại Đế cũng chưa chắn có thể so sánh được với thầy.”
Lúc này Hàn Sâm lại cảm thấy có hơi khó chịu, khi mà một số kiếm ý của hắn gần như đã sụp đổ, bên trong áo giáp tinh thể màu đen vẫn luôn luôn yên lặng đột nhiên tuôn ra một luồng ý chí, hòa nhập vào bên trong kiếm ý của Hàn Sâm.
Sau đó kiếm ý của Hàn Sâm cứ thế bùng nổ ra không kiểm soát được, †rong nháy mắt đã quét sạch kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế ra ngoài, chẳng những quét ra khỏi cơ thể của Hàn Sâm, mà thậm chí còn ngăn chặn được toàn bộ kiếm ý của núi đá vết kiếm.
Nhưng mà vì bên trong áo giáp tinh thể màu đen tuôn ra luồng ý chí kia cực kỳ mạnh mẽ, sau khi hòa nhập vào với kiếm ý của Hàn Sâm thì làm cho chính bản thân Hàn Sâm cũng phải nhận lấy áp lực quá lớn, suýt chút nữa đã bị sụp đổ rồi.
May là tính cách của Hàn Sâm vô cùng cứng rắn, ý chí cực kỳ kiên định, trong thời gian ngắn nhất đã lập tức đưa ra một quyết định chính xác, lợi dụng kiếm ý của mình để luyện hóa và kiểm soát được luồng ý chí này.
Mặc dù điều này vô cùng khó khăn, dù gì thì kiếm ý của bản thân Hàn Sâm cũng cực kỳ yếu, ý chí này lại quá mạnh mẽ, nhưng thứ nhất là do ý chí của Hàn Sâm đã đủ sự bền bỉ, thứ hai là ý chí này cũng không có mưu đồ chống lại Hàn Sâm, thậm chí còn chủ động hòa nhập vào bên trong kiếm ý của Hàn Sâm, làm cho quá trình này tiến hành vô cùng thuận lợi.
Với việc luồng ý chí này bị Hàn Sâm luyện hóa hòa nhập vào bên trong kiếm ý của mình đã khiến cho kiếm ý của bản thân Hàn Sâm càng ngày lại càng mạnh hơn.Aml
Dưới sự chấn động của kiếm ý vô cùng mạnh mẽ, núi đá đã hoàn toàn bị bổ ra làm hai nửa, kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế ở trên núi đá vết kiếm cũng đã bị sụp đổ tan biến, ngược lại còn để lại kiếm ý vô cùng bất khuất cứng rắn kia của Hàn Sâm.
Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế đều đang há miệng thật to, một lúc lâu vân không có chút động tĩnh nào, giống như là đã bị hóa đá mất rồi.
Thế mà kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế lại có thể bị Hàn Sâm làm cho sụp đổ, thật sự khiến cho người ta không thể nào tin nổi.
Đám người La Vũ, La Huy, La Lị và Giả Tự Đạo đang đợi ở bên trên quảng trường hai ngày rồi mà vẫn không thấy Hàn Sâm đi ra ngoài.
La Huy không nhịn được phàn nàn nói: “Hàn Sâm thật sự không coi ai ra gì rồi quá đấy, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là trưởng bối của hắn, để chúng ta phơi nắng ở đây thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
“Đây cũng không phải là Tí Hộ Sở Sát Thần, cũng không phải địa bàn của hắn, có lẽ hắn nói cũng không có tác dụng gì đâu, cứ chờ thêm lát nữa đi.” La LỊ nói.
“Đúng vậy đó, có thể còn sống đã xem như là mạng lớn lắm rồi, chờ một chút cũng không sao.” Giả Tự Đạo vội vã nói.
La Vũ đang muốn nói điều gì đó nhưng đột nhiên lại nhìn thấy cánh cửa lớn của đại điện được mở rộng ra, hai con Bạch Trạch nhanh chóng tránh sang hai bên, có người đi ra từ bên trong.
“Là hắn đi ra sao?” Mấy người La Vũ vội vàng nhìn qua, quả nhiên thấy được Hàn Sâm đang đi ra từ trong điện.
La Lị đang muốn gọi Hàn Sâm, nhưng khi nhìn thấy người ở bên cạnh Hàn Sâm thì lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt của La Vũ và La Huy cũng thay đổi rõ rệt.
Người đi theo ra bên ngoài cùng với Hàn Sâm, đương nhiên là Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế, hai vị Đại Đế một trái một phải đi cùng với Hàn Sâm ra tới, Tu Di cũng chỉ có thể đi theo phía sau.
“Thầy Hàn, sau này sẽ phải làm phiền ngươi dạy dỗ Tu Di rồi, đáng đánh thì cứ đánh, nên mắng thì cứ mắng, ngươi cứ coi như là con trai của mình vậy.” Ly Hỏa Đại Đế nói.
“Đúng, thầy Hàn, nếu có bất cứ yêu cầu gì thì cứ việc nói với bọn ta, cho dù chỉ có cái mạng này thì nhất định ta và Ly Hỏa cũng đều sẽ dốc toàn bộ sức lực để làm.” Hư Lô Đại Đế cũng nói với vẻ vô cùng nhiệt Tình.
Đám người La Lị, La Vũ và La Huy đều sững sờ ngây ngốc, gần như không còn dám tin vào đôi mắt của mình nữa.
Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế lại là cường giả cao cấp nhất của Tí Hộ Sở thứ tư, quả thật thái độ của hai vị Đại Đế này là tốt đến mức khác thường đối với Hàn Sâm, thậm chí còn có thể dùng từ kính trọng để miêu tả.
Bọn họ khó mà có thể tưởng tượng được, sao một người như Hàn Sâm lại có thể khiến cho Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế đều có thái độ như vậy được chứ, chỉ sợ ngay cả La Hải Đường cũng không có cái thể diện lớn như vậy.
“Hai vị yên tâm, ta sẽ dạy hắn thật tốt, nhưng mà có thể học được bao nhiêu thì còn phải xem vận may và thiên phú của hắn, cùng với sự nỗ lực của bản thân nữa” Hàn Sâm nói.
“Thầy Hàn nói rất đúng, Tu Di có thể học hỏi được ba bốn phần trên mười phần của ngươi thì ta và Ly Hỏa cũng đã mãn nguyện lắm rồi.” Hư Lô Đại Đế nói.
Ly Hỏa Đại Đế cũng nói cực kỳ đạo lý: “Tu Di có thể đi theo ngươi tu hành, đó chính là may mắn của hắn, có thể học được bao nhiêu, cái đó cũng là số mệnh của hắn, nếu có thể với được tới một chút da lông của Hàn lão sư thì như vậy cũng đủ để cho hắn vô cùng thoải mái rồi.”
Giả Tự Đạo nghe bọn họ nói cũng đã choáng váng rồi, dường như trong lời nói của vị Đại Đế cao nhất đã hoàn toàn khác với Đại Đế dị linh trong ấn tượng của bọn họ, đơn giản giống như là hai người khao khát có thể bái được thầy cho con cái của nhà bình thường vậy.
“Hắn thật sự mạnh đến như vậy sao?” Ánh mắt của La Lị cực kỳ phức tạp.
Nàng biết Hàn Sâm vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà cũng không thể tin được Hàn Sâm lại có thể mạnh đến mức độ như thế này, ngay cả cường giả cấp Đại Đế cũng đều chỉ có thể dùng giọng điệu mềm dịu nhờ vả, hy vọng con cháu của mình có thể bái lạy làm học trò của hắn.
Đầu óc của La Vũ và La Huy lại càng trở nên trống rỗng, một lúc lâu cũng không hề có phản ứng gì.
Cho đến khi bọn họ đi theo Hàn Sâm ra khỏi Tí Hộ Sở Hư Lô thì vẫn còn cảm giác như đang ở trong một giấc mơ, tất cả đều mờ ảo như vậy.
Hết chương 1569.