Chương 1571. Số bốn?
Chính bản thân Hàn Sâm cũng có phần không giải thích được, mặc dù hắn đã nhìn thấy La Hải Đường ở Tí Hộ Sở Sát Thần, nhưng vốn dĩ không hề đồng ý với La Hải Đường cái gì, cũng không cho hắn vẻ mặt tốt đẹp gì cả, làm sao hắn lại chủ động đưa đồ đến đây chứ, xem ra có vẻ là chủ động muốn lấy lòng La Lam.
Chỉ nhìn vào tính khí nóng nảy của La Lam thì Hàn Sâm cũng biết tính cách của La Hải Đường như thế nào rồi, đã bao nhiêu năm như vậy mà hắn cũng không tới gặp mặt La Lam một lần, cũng không nói được một câu hay trao đổi tin tức với La Lam, nếu thật sự hắn có lòng muốn gửi đồ tới thì đã sớm gửi rồi, cũng sẽ không đợi tới ngày hôm nay.
Sở dĩ bây giờ lại gửi tặng đồ tới đây, rất rõ ràng là có liên quan đến cuộc gặp gỡ trước đó của hắn và Hàn Sâm.
“Mẹ, ta thật sự không hề làm gì giúp hắn, lại càng không nhận lời hắn cái gì cả.” Hàn Sâm kể hết một lượt đầu đuôi câu chuyện mình gặp La Hải Đường ra.
“Ngươi tránh được một chưởng của hắn sao?” Bỗng nhiên đôi mắt La Lam mở to nhìn Hàn Sâm, gương mặt đang không thể nào tin nổi.
“Mặc dù ta chưa từng học qua “Phi Thiên Kinh, nhưng mà ngươi cũng biết mà, ta hiểu rất rõ về Phi Thiên Kinh, có thể tránh được một chưởng của hắn có vấn đề gì sao?” Hàn Sâm ngây ngốc nói, bản thân hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Không sao, rất tốt, ngươi làm rất tốt!” La Lam đột nhiên phấn chấn trở lại, đôi tay ôm lấy hai má của Hàn Sâm, hung hăng véo một cái: “Không hổ danh là con trai ngoan của ta, thật sự ngươi đã làm quá tuyệt vời.”
“Rốt cuộc là có ý gì chứ?” Vẻ mặt của Hàn Sâm nghỉ ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì, rất ít khi hắn thấy La Lam vui vẻ như thế.
“Không có gì, như vậy là tốt rồi.” La Lam cười híp mắt rời đi, cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Sâm.
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lúc Hàn Sâm lại bước vào Tí Hộ Sở lần nữa thì lập tức đến phòng mà Cố Khuynh Thành ở.
Hàn Sâm giơ tay lên vừa định gõ cửa thì lại nghe được giọng nói của Cố Khuynh Thành vang lên ở bên trong: “Vào đi, cửa không khóa.”
Hàn Sâm sờ mũi, không khách khí đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Cố Khuynh Thành đứng ở trước mặt bàn đang dùng một loại bút cực kỳ cổ xưa để vẽ tranh.
Hàn Sâm nhớ rõ đã từng học qua tiết học lịch sử trước, cái loại bút như thế này được gọi là ‘bút lông”, là công cụ dùng để viết của thế hệ thời cổ đại, từ lâu đã không còn ai sử dụng nữa rồi.
Bây giờ chỉ có một số ít người yêu thích và nhà nghệ thuật mới sử dụng bút lông, không ngờ Cố Khuynh Thành vẫn còn có loại sở thích như thế này, hơn nữa nhìn bức vẽ nàng vẽ lên cũng vô cùng đẹp.
Hàn Sâm không có bất cứ tế bào nghệ thuật nào cả, nhưng mà lại xuất hiện cảm giác nếu như bút pháp kia mà không luyện tập nhiều lần thì sẽ không thể nào vẽ ra được.
“Ngươi đến tìm ta làm gì?” Cố Khuynh Thành buông cây bút trong tay xuống, tự thưởng thức bức vẽ chính mình vừa mới hoàn thành xong, thuận miệng hỏi.
Hàn Sâm cười hỏi: “Gần đây ta có gặp được một người, có nghe được một số chuyện của ngươi từ hắn, không biết rốt cuộc hắn có phải là tên lừa đảo hay không, cho nên mới tới hỏi ngươi xem có phải đã làm những chuyện hắn nói không.”
“Hả, hắn nói chuyện gì về ta?” Cố Khuynh Thành vô cùng hào hứng nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười nói: “Hắn nói ngươi đã từng giết chết Tuyệt Ly, không biết là thật hay giả?”
Cố Khuynh Thành nhíu mày suy nghĩ: “Không nhớ ra được, ta đã từng giết chết rất nhiều dị sinh vật.”
“Tuyệt Ly là một sinh vật Thần siêu cấp cấp Bán Thần nổi tiếng như vậy, nếu như ngươi đã từng giết thì có lẽ sẽ không thể quên được chứ?” Hàn Sâm có chút không tin hỏi lại.
“Quên rồi thì chính là quên rồi, ta có cần phải lừa dối ngươi không?” Cố Khuynh Thành bĩu môi nói.
Hàn Sâm suy nghĩ lại một chút thì cũng đúng, nếu như Cố Khuynh Thành muốn lừa gạt hắn, chỉ cần nói có hoặc không có, hắn cũng không thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả, quả thật không cần phải nói dối như vậy.
“Chuyện này ngươi không nhớ được cũng không sao cả, hắn còn nói rất nhiều chuyện, ví dụ như hắn nói ngươi đã từng uống nước tiểu của Ngọc Đà Thú thì mới không bị chết khát ở trong sa mạc, còn có…” Hàn Sâm đưa ra một vài chiêu mãnh liệt, nhưng còn chưa đợi cho hắn kịp nói xong thì sắc mặt của Cố Khuynh Thành đã có một chút thay đổi.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào có người biết được, rốt cuộc làm sao ngươi biết được chứ?” Cố Khuynh Thành gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, vẻ mặt kia giống như là đang thấy ma quỷ vậy.
“Ngươi thật sự đã làm chuyện như vậy sao? Vậy ngươi có trốn ở bên trong Liệp Thiên Thú, bị Liệp Thiên Thú ngồi ấp trứng hơn một tháng không?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Không thể nào… chuyện này lại càng không thể nào có người biết được… Rốt cuộc là ngươi đã nghe ai nói?” Sắc mặt của Cố Khuynh Thành thay đổi rõ rệt, trong nháy mắt đã bước đến trước mặt Hàn
Sâm, nắm lấy cổ áo của hắn.
“Không phải ta đã nói rồi sao, trước đó ta gặp được một người, hắn đã nói cho ta biết những điều này, hắn nói đã tận mắt nhìn thấy, vốn dĩ ta còn tưởng rằng hắn chỉ đang khoác lác, không ngờ vậy mà lại đều là sự thật.” Trong lòng Hàn Sâm vừa mừng lại vừa lo, bây giờ về cơ bản đã có thể khẳng định được, Cố Khuynh Thành chính là số bốn được nhắc tới ở bên trong sổ ghi chép.
“Không thể nào, lúc ta làm những chuyện này, ngay cả động cơ hơi nước mà nhân loại cũng chưa biết là thứ gì, làm sao lại có thể có người nhìn thấy được.” Cố Khuynh Thành tức giận nói.
Bồỗng nhiên Hàn Sâm sợ hãi đến ngây người, hai mắt trợn to nhìn Cố Khuynh Thành, nói với vẻ không thể nào tin nổi: “Động cơ hơi nước… Cái đó không phải là đồ vật từ thời cổ đại sao… Đó là thời gian ngươi bước vào Tí Hộ Sở sao?”
Hàn Sâm gần như không thể tin được phán đoán này của mình, nhưng mà câu nói đó của Cố Khuynh Thành lại rõ ràng là có ý này.
Cố Khuynh Thành khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Ngươi nói đúng, ta là người của thời đại đó, cũng đã bước vào Tí Hộ Sở trong thời cổ đại. Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai nói cho ngươi những chuyện này, lúc ta làm những chuyện này, vốn dĩ nhân loại không thể nào xuất hiện ở Tí Hộ Sở được, lại càng không thể nào nhìn thấy ta làm những chuyện này được.”
“Không thể nào chứ? Trong thời kỳ cổ đại, đừng nói là thiết bị truyền tống, ngay cả máy phát điện cũng chưa có, làm sao khi đó ngươi có thể tiến vào Tí Hộ Sở được, ngươi đang đùa giỡn với ta có đúng không?” Mặc dù Hàn Sâm đã nghe rất rõ ràng, nhưng mà hắn không thể tin được vậy mà cái này lại là sự thật.
“Ngươi nhìn ta giống đang nói đùa sao?” Cố Khuynh Thành thản nhiên nói.
“Nhưng mà điều này không đúng, cho dù khi đó ngươi có thể bước vào Tí Hộ Sở được, nhưng mà khoảng cách từ thời cổ đại cho đến bây giờ cũng đã tính bằng vạn năm rồi, cho dù khi đó ngươi đã thăng cấp lên Bán Thần, cũng chỉ có mấy trăm năm tuổi thọ mà thôi, làm sao có thể sống đến tận bây giờ được chứ?”
Cố Khuynh Thành thừa nhận chuyện kỳ lạ như vậy, trái lại Hàn Sâm càng không thể nào tin nổi.
“Ngươi có tin hay không cũng không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai nói cho ngươi biết những chuyện này?” Sắc mặt của Cố Khuynh Thành u ám hỏi.
Bây giờ nàng chỉ đang cảm thấy sống lưng lạnh toát, lúc nàng làm những chuyện này vốn dĩ không thể nào có nhân loại thấy được. Đừng nói là nhân loại, hai chuyện mà Hàn Sâm nói ra nàng cứ tưởng chỉ có một mình nàng biết, ngay cả dị linh và dị sinh vật cũng không thể nào biết được.
Bây giờ lại bị Hàn Sâm nói ra như vậy làm cho nàng có chút sởn hết cả gai ốc, có thể biết những chuyện này, vậy thì chỉ có một khả năng thôi, có người luôn luôn âm thầm theo dõi nàng, hơn nữa cũng đã bắt đầu từ thời cổ đại rồi, cái này đối với Cố Khuynh Thành mà nói thì cảm giác thật sự vô cùng đáng sợ.
“Làm sao ngươi có thể khiến cho ta tin ngươi thật sự là người của thời cổ đại chứ?” Hàn Sâm thấy Cố Khuynh Thành không giống như đang nói đùa chút nào thì hàng trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển ở trong đầu, không nhịn được lại hỏi một câu.
Hết chương 1571.