Chương 1572. Luyện khí sĩ
“Phải hay không cũng không quan trọng, ngươi không tin thì cứ coi như là không phải, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ai là người nói với ngươi những chuyện đó.” Cố Khuynh Thành hiểu rõ thân thế của Hàn Sâm, tất nhiên biết không phải Hàn Sâm tự chứng kiến mà nhất định có người nói với hắn, cho nên Cố Khuynh Thành không nghi ngờ lời nói của Hàn Sâm quá nhiều.
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, ngẫu nhiên gặp được một người, ta không rõ thân phận của hắn là gì, sau đó cũng chưa từng gặp lại hắn.” Bởi vì không hề có người này, đương nhiên Hàn Sâm không nói ra được.
Cố Khuynh Thành nhíu mày, chăm chú nhìn Hàn Sâm, tất nhiên lời này của Hàn Sâm không đáng tin mấy, sao một người không quen thuộc có thể nói với hắn những việc này chứ.
Hàn Sâm lừa gạt đôi câu, muốn nhanh chân rời khỏi nơi này, hắn đã có thể xác định đại khái Cố Khuynh Thành chính là số bốn không thể sai được.
Nếu như Cố Khuynh Thành đúng như những gì nàng từng nói, đã đi vào Tí Hộ Sở của nhân loại từ thời thượng cổ, như vậy rốt cuộc nàng đã làm như thế nào? Làm sao mà sống được đến tận bây giờ?
Còn vài điểm nữa làm Hàn Sâm rất nghi ngờ, nếu nói số bốn là số thứ tự do người quan sát đặt ra, như vậy có phải những con số khác đều là nhân loại không?
Nếu là nhân loại, như vậy số thứ tự này được quy định như thế nào? Cố Khuynh Thành là số bốn, nếu như tuân theo thứ tự thời gian bắt đầu đến Tí Hộ Sở, như vậy chứng tỏ ít nhất còn có ba người khác tiến vào Tí Hộ Sở của nhân loại sớm hơn cả Cố Khuynh Thành.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, chưa chắc những số thứ tự còn lại đều là nhân loại.
“Muốn chạy cũng được, trước tiên nói rõ ra đã.” Cố Khuynh Thành nghiêng mình, lập tức đi đến cửa, ngăn cản đường thoát duy nhất, chặn Hàn Sâm lại.
Hàn Sâm nhìn Cố Khuynh Thành, thật ra hắn cảm thấy lời Cố Khuynh Thành có mức độ tin cậy nhất định, bởi vì từ lúc bắt đầu, hắn luôn thấy Cố Khuynh Thành có điểm kỳ lạ, giống như có điều không hợp với thế giới này.
Cái tên Cố Khuynh Thành này, nghe qua lập tức có cảm giác đến từ thời đại xưa cũ, không giống tên nhân loại hiện đại.
Hơn nữa nàng có vài hành động cử chỉ làm Hàn Sâm có cảm giác hơi không được tự nhiên, trước kia chỉ thấy nàng có vẻ thần bí, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ, có chỗ khác với người bình thường cũng không lạ.
Bây giờ nhớ lại, đúng là Cố Khuynh Thành hơi giống người hiện đại.
“Muốn ta nói ra cũng được, nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai?” Hàn Sâm cân nhắc một chút rồi nói.
“Ta đã nói rồi, tự bản thân ngươi không tin.” Cố Khuynh Thành nói.
“Cho dù ta có tin ngươi là người từ thời thượng cổ, vậy ngươi cũng phải có thân phận gì đó chứ? Ta nhớ rõ người thời thượng cổ có phân chia quốc gia đúng không? Ngươi là người của quốc gia nào? Trước đây làm việc gì?” Thực tế chuyện Hàn Sâm muốn biết nhất chính là Cố Khuynh Thành tiến vào Tí Hộ Sở bằng cách nào.
Nhưng hắn sợ mới mở miệng đã hỏi như vậy, Cố Khuynh Thành sẽ không trả lời hắn, cho nên tính toán thử nói bóng nói gió trước.
Cố Khuynh Thành do dự một chút, nói: “Ta là người nước Sở, ta là một luyện khí sĩ.”
“Luyện khí sĩ? Là luyện khí sĩ của môn phái nào?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.” Cố Khuynh Thành không trả lời.
“Vậy ngươi đến Tí Hộ Sở bằng cách nào?” Hàn Sâm hỏi ngược lại.
“Nếu ta trả lời vấn đề này, ngươi nhất định phải nói cho ta biết ai kể cho ngươi những chuyện đó ngay.” Cố Khuynh Thành nhìn Hàn Sâm nói.
“Được, cứ vậy đi.” Hàn Sâm mở miệng đồng ý.
Không do dự gì, Cố Khuynh Thành nói: “Ta tuy là người nước Sở nhưng nơi tu hành lại ở trên biển, có một lần đi thuyền từ biển trở về đất liền làm việc, gặp phải một lốc xoáy lớn kỳ lạ, bị quấn vào trong lốc xoáy, sau đó đi đến Tí Hộ Sở.”
“Lốc xoáy lớn kia nằm ở vùng biển nào, tinh cầu nào?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Vô ích thôi, sau khi ta trở lại Liên Minh đã quay lại đó rất nhiều lần, không tìm được bất kỳ dấu vết gì sót lại, thậm chí còn sử dụng rất nhiều chiến hạm đi xuống nước tìm kiếm, đó chỉ là một vùng biển bình thường, không có gì đặc biệt.” Cố Khuynh Thành nói.
Hàn Sâm gật đầu: “Dựa theo lời của ngươi, nếu ngươi thật sự là người nước Sở, như vậy thời gian đến nay đã qua mấy chục nghìn năm, làm sao ngươi sống đến bây giờ được?”
“Vừa rồi ta đã nói đó là câu hỏi cuối cùng, bây giờ đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của ta, là ai nói cho ngươi những việc đó?” Cố Khuynh Thành nói.
Hàn Sâm lấy một quyển sổ ra đưa cho Cố Khuynh Thành, đây không phải là nhật ký mà hắn tìm thấy trong phòng điều khiển, mà là quyển được hắn đặc biệt sao chép lại, còn phần về số bốn, Hàn Sâm đã đem bản gốc về nhà giấu đi.
Trước đây hắn không lập tức đi tìm Cố Khuynh Thành, có vài phần là vì nguyên nhân này.
Cố Khuynh Thành nhận lấy quyển sổ, hơi nghi ngờ mở ra, sau khi nhìn vài lần sắc mặt lập tức thay đổi đi nhiều, nhanh tay lật xem quyển sổ, càng xem sắc mặt càng khó coi.
“Là ai, rốt cuộc là do ai?” Cố Khuynh Thành khép sổ lại, nhìn chằm chằm Hàn Sâm không buông, sắp giận đến điên người, xem xong mấy câu châm biếm kia làm cả người nàng nổi hết da gà.
Có thể nhìn ra từ trong những câu này, tất cả những chuyện mà nàng tự cho là không ai biết đều bị người ta nhìn ra, trong mắt người này, nàng giống như trần trụi không còn lại gì.
“Ta cũng không biết đó là ai, đây là do ta sao chép lại từ phòng quan sát ở di tích Thần…” Hàn Sâm kể lại sơ lược một lần tình huống vào lúc đó.
Cố Khuynh Thành nghe bán tín bán nghỉ, chờ sau khi Hàn Sâm nói xong, nhìn Hàn Sâm chằm chằm một hồi lâu, giống như muốn nhìn ra được gì đó từ trên mặt Hàn Sâm, nhưng cuối cùng lại thất vọng.
“Nếu lời ngươi nói là sự thật, như vậy phải còn có số thứ tự khác mới đúng? Ít nhất còn có ba người nữa.” Cố Khuynh Thành nghĩ ngợi rồi hỏi.
“Có, nhiều phần nói về họ rất ít, đa số chỉ có một hai câu thôi, chỉ có ngươi là nhiều nhất, thoạt nhìn ngươi là người bị chú ý nhiều nhất.” Hàn Sâm cười nói.
“Đưa những phần khác cho ta xem một chút.” Cố Khuynh Thành duõi tay ra nói.
“Được thôi, trước tiên ngươi nói cho ta biết làm sao ngươi có thể sống đến tận bây giờ?” Hàn Sâm nháy mắt nói.
Cố Khuynh Thành không hề do dự gì nhiều, bởi vì giống như nàng nghĩ tới chuyện gì đó, nóng lòng muốn xác thực, lập tức nói với Hàn Sâm: “Sau khi ta tiến vào Tí Hộ Sở tầm mười mấy năm thời gian đã thăng cấp lên Bán Thần, sau đó khi thăm dò một di tích Thần, đi nhầm vào một nơi cực kỳ kỳ lạ, bị nhốt ở đó một khoảng thời gian, cảm giác rất ngắn ngủi, thời gian nhiều lắm cũng chừng mấy tháng thôi, nhưng đến khi ta trở ra đã phát hiện ra truyền tống trận vốn không thể mở ra trong Tí Hộ Sở có thể sử dụng được, trở về Liên Minh thông qua truyền tống trận, sau đó ta mới biết thời gian ở nhân loại đã qua đi mấy chục nghìn năm”
Nói tới đây, Cố Khuynh Thành dường như nhớ lại chuyện cực kỳ không vui, lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Sâm: “Khi ta trở lại Liên Minh không được bao lâu đã gặp phải ông nội lừa đảo kia của ngươi.”
Hàn Sâm có thể tưởng tượng được một người vẫn còn tư duy ở cổ đại, gặp phải một tên lừa đảo sẽ có kết quả như thế nào.
“Ngươi đi vào nơi đó, có rất nhiều thiết bị tinh thể đúng không?” Trong lòng Hàn Sâm chợt nghĩ đến một chuyện.
Hết chương 1572.