Chương 1596. Yêu Cơ Huyết Cốt
Sắc mặt của đám người Hàn Sâm đều có chút thay đổi, có lẽ bọn họ cũng chưa từng nghe nói tiếng hát ở trong bão cát có thể gọi tên ai,
nhưng mà bây giờ tất cả mọi người lại thật sự nghe được, âm thanh
kia đúng là đang gọi hai chữ “Hàn Sâm”.
Hàn Sâm giữ Lâm Phong lại: “Chuyện này có gì đó không đúng, chờ một chút.”
Nhưng Lâm Phong lại lắc đầu, kiên định nói: “Cho dù như thế nào thì chuyến này ta cũng phải đi, nếu không ta không thể yên lòng được.”
“Được rồi, ta đi cùng với ngươi một chuyến.” Hàn Sâm nhìn bão cát ở bên ngoài hang, bên tai vẫn còn có thể nghe được tiếng kêu ‘Hàn Sâm” kia, giống như một người phụ nữ ở rất xa đang gọi người yêu của mình một cách vô cùng oán hận.
“Dường như thứ ở ngoài kia đang nhắm vào ngươi, ngươi đừng đi ra ngoài, ta đã sống ở đây đã rất nhiều năm, vẫn còn có một số cách có thể đối phó với bão cát, các ngươi ở đây chờ ta.” Lâm Phong vừa nói xong thì muốn đi ra ngoài.
Lần này Hàn Sâm không còn giữ chặt Lâm Phong nữa, chỉ nói với Tiểu Ngân Ngân và Tiểu Tinh Tinh: “Tạm thời các ngươi ở đây, không được đi đâu cả, ta với Lâm Phong cùng với nhau đi ra ngoài xem xét một chút.”
“Thầy, hình như vật ở ngoài kia biết ngươi, nếu không thì để cho ta đi đi? Dù sao thì ta cũng là dị linh, cho dù chết đi cũng có thể sống lại được.” Tu Di nói.
“Không cần.” Hàn Sâm vừa nói xong thì cũng đã đi ra khỏi hang, mở bung Già Thiên Tán ở trong tay ra, đồng thời chặn lại bão cát và cũng che vào cho Lâm Phong.
Lâm Phong gật đầu với Hàn Sâm, không còn nói thêm lời thừa thãi nào nữa mà chỉ hỏi: “Ngươi phát hiện ra chiếc nhẫn này ở hướng nào?”
Bão cát ở bên ngoài thật sự quá lợi hại, vốn dĩ không nhìn thấy gì cũng không cảm nhận được gì cả, bây giờ nói ra vị trí cũng không còn tác dụng, chỉ có thể nhìn đại khái một hướng rồi đi tới, xem thử có thể phát hiện được điều gì đó hay không.
“Bảo Nhi, ngươi tìm được chiếc nhân ở đâu?” Hàn Sâm nhìn về phía Bảo Nhi.
Bảo Nhi uể oải gục lên trên vai Hàn Sâm rồi chỉ về một hướng.
Lúc đầu nàng nhìn thấy chiếc nhẫn vô cùng xinh đẹp nên mới nhặt về, nhưng mà xem ra không có cơ hội để cầm về rồi, thế nên cũng chẳng còn ý chí chiến đấu nữa.
Hàn Sâm và Lâm Phong cũng đều không nhịn được khẽ ngẩn người, bởi hướng mà Bảo Nhi chỉ lại chính là hướng mà tiếng kêu kia truyền đến.
“Đi thôi, chúng ta qua đó xem một chút.” Hàn Sâm che ô đi về phía trước.
Hai người cũng không nói gì mà chống lại bão cát đi về phía trước, càng đi về phía trước thì bão cát cũng lại càng kịch liệt hơn, áp lực trên †ay cũng càng lúc càng nặng nề hơn.
May là sức lực của hắn cực kỳ tốt, áp lực như vậy cũng không thể nào làm cho hắn dao động được.
Nhưng mà càng đi về phía trước thì âm thanh của tiếng gọi kia lại càng rõ ràng hơn, từng tiếng gọi “Hàn Sâm” làm cho người ta có chút sởn hết cả gai ốc.
Cứ thế đi tới, đột nhiên Lâm Phong đá phải một thứ gì đó, hắn vội vàng khom người xuống mò mẫm, lục lọi mấy cái thì lấy ra được một mũi †ên kim loại ở bên trong những hạt cát.
An”
“Là mũi tên của A Vụ, có ký hiệu của hắn ở phía trên.” Sự lo lắng ở trong mắt Lâm Phong càng lúc càng dày đặc hơn.
“Tìm xa hơn ở phía trước thử xem, nói không chừng hắn đang ở phía trước, bị thứ gì đó vây lại rồi” Hàn Sâm nói.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được bao xa thì lại phát hiện ra một vài thứ linh tinh, thông qua phán đoán của Lâm Phong thì đều là đồ vật của Kinh Cực Vụ.
Mặc dù hắn vô cùng lo lắng, biết rõ có khả năng Kinh Cực Vụ lành ít dữ nhiều rồi, tuy nhiên lại chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, hy vọng Kinh Cực Vụ còn có thể cứu được.
Đột nhiên, bão cát mãnh liệt phía trước dần yếu lại, hình như có thể thấy được một số thứ rồi, không giống như vừa nãy đưa bàn tay ra mà không nhìn thấy được năm ngón tay.
Sau khi Hàn Sâm và Lâm Phong nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở phía trước thì đôi mắt lập tức đều đỏ bừng lên.
Ở phía trước có một bộ xương khổng lồ, cao khoảng hơn chục mét, thậm chí chiều dài còn có thể đạt tới mấy trăm mét, ngăn chặn được phần lớn bão cát vừa rồi, thế nên mới làm cho bão cát ở đây có vẻ yếu đi rất nhiều.
Nhưng mà ở phía trên bộ xương này, Hàn Sâm và Lâm Phong lại thấy được một bóng người, chính là Kinh Cực Vụ mà bọn họ đang muốn tìm kiếm.
Lúc này cả người Kinh Cực Vụ đã bị đóng đinh lên trên bộ xương cốt, dáng vẻ giống như Chúa Giê-su bị đóng đỉnh lên cây thập giá vậy, cánh †ay và hai chân của hắn đều đang chảy máu, dường như đôi mắt cũng bị đinh xuyên qua đóng lên trên bộ xương, đã chết đến mức không thể nào chết thêm được nữa rồi.
“A Vụ!” Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Kinh Cực Vụ đang bị đóng đïnh lên trên bộ xương, đôi mắt đã đỏ ngầu như máu, hai bàn tay nắm thật chặt lại thành quả đấm, móng tay cũng đã lõm vào trong da thịt.
Nhưng mà Lâm Phong lại không hề bước về phía trước một bước nào cả, hắn còn vươn cánh tay ra, ngăn cản Hàn Sâm đang chuẩn bị muốn qua đó đưa thi thể xuống.
“Chỗ này có vấn đề, có người cố ý muốn dụ dỗ chúng ta qua đây.” Lâm Phong gẵn từng chữ, giọng nói có chút hơi run rẩy, cái đó không phải bởi vì sợ hãi mà vì đang cực kỳ tức giận.
“Ta biết, nhưng mà chúng ta chỉ xông vào thì mới có thể dụ được kẻ địch ra.” Trong lòng Hàn Sâm vẫn còn vô cùng phẫn nộ giống như trước đó, nhìn một người cực kỳ quen thuộc chết thảm ở ngay trước mắt mình như thế, đây chắc chắc không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì.
“Có nắm chắc không?” Lâm Phong nhìn Hàn Sâm không chớp mắt rồi hỏi.
“Không có mấy ai ở bên trong Tí Hộ Sở thứ tư có thể giết được ta.” Hàn Sâm trả lời.
“Được, vậy chúng ta đi, mang thi thể của A Vụ về.”
Lâm Phong vừa nói xong thì lập tức kiên định bước nhanh về phía bộ xương.
Hàn Sâm giữ vững Già Thiên Tán đi bên cạnh Lâm Phong.
Cách bộ xương ở trong bão cát không xa lại có một nơi không bị bão cát xâm nhập vào, lúc này có hai người một nam một nữ đang đứng ở đó.
Người đàn ông kia cũng coi như là khá bình thường, là một người đàn ông trung niên nho nhã.
Nhưng mà người phụ nữ kia lại vô cùng đặc biệt, nửa người trên thì là phụ nữ, nhưng nửa người lại giống như một con rết, xem ra có vẻ là một bộ xương trắng nối tiếp với các móc xương mà tạo thành, rõ ràng là một loại dị sinh vật.
“Cắn câu rồi.” Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ điên cuồng.
“Yêu Cơ Huyết Cốt, có chắc chắn sẽ giết được hắn không?” Người đàn ông nhìn người phụ nữ yêu ma kia rồi hỏi.
“Xin Thanh Nhã đại nhân hãy yên tâm, ta nhất định sẽ giết chết hắn vì xã trưởng đại nhân, chỗ này là sa mạc Phong Ga, là địa bàn của Yêu Cơ Huyết Cốt ta.” Yêu Cơ Huyết Cốt cười ha ha quái dị rồi nói: “Chỉ cần bọn họ chạm vào máu ở trên hình nộm xương cốt của ta thì bọn họ chắc chắn sẽ phải chết, cho dù có là Thần thì cũng không thể nào cứu nổi bọn họ.”
“Rất tốt, chỉ cần có thể giết chết Hàn Sâm, xã trưởng đại nhân sẽ không quên công lao của ngươi đâu.” Thanh Nhã thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn Hàn Sâm và Lâm Phong đang đến gần bộ xương.
Ánh mắt của Yêu Cơ Huyết Cốt lập tức sáng bừng lên, nàng vươn ra đầu lưỡi giống như con rắn liếm đôi môi, ánh mắt nhìn Hàn Sâm cứ như đang nhìn một người chết.
“Ngươi canh giữ giúp ta, ta kéo A Vụ xuống.” Lâm Phong vừa nói xong thì đã phóng vụt lên bộ xương, triệu hồi ra một thanh Thú Hồn kiếm chặt đứt bộ xương ở phía sau Kinh Cực Vụ, ôm lấy thi thể rơi xuống của Kinh Cực Vụ.
Nhưng mà Lâm Phong chỉ vừa mới chạm vào thi thể của Kinh Cực Vụ, đột nhiên trong lúc đó, Kinh Cực Vụ lại trợn to hai mắt nhìn hắn, thân thể quái dị giống như một con rắn quấn lấy người Lâm Phong.
Sau đó hắn lập tức nhìn thấy một khúc xương đâm ra từ thịt ở bên trong thân thể của Kinh Cực Vụ, cứng rắn khóa thân thể của Lâm Phong vào bên trong bộ xương.
Thoạt nhìn hình như là thi thể của Kinh Cực Vụ, nhưng lúc này đã hoàn †oàn biến hình, giống như là một bộ xương người dính đầy máu thịt vậy.
Lâm Phong đã bị bộ xương khóa lại, thế nhưng không thể khống chế được chém một kiếm về phía Hàn Sâm, trong ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Hết chương 1596.