Chương 1597. Cứu người
Trong lòng Hàn Sâm bỗng nhiên vô cùng kinh ngạc, vừa né tránh sự †ấn công của Lâm Phong vừa lớn tiếng hỏi: “Lâm Phong, xảy ra chuyện gì thế hả?”
Đương nhiên Hàn Sâm biết Lâm Phong bị khống chế, nhưng mà hắn không biết thân thể của Lâm Phong bị khống chế hay cả suy nghĩ cũng bị kiểm soát, cho nên hắn mới hỏi như thế.
Lâm Phong vung kiếm trong tay liều mạng đuổi giết Hàn Sâm, trong miệng lại nói: “Thân thể của ta bị khống chế rồi, ngươi chạy mau đi.”
“Ta chém nó giúp ngươi.” Một tay Hàn Sâm cầm Già Thiên Tán chặn lại kiếm của Lâm Phong, tay còn lại hắn nắm chặt Thái A Kiếm, chém một nhát kiếm lên trên bộ xương đang khóa thân thể Lâm Phong lại.
“AI” Lâm Phong lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, làm cho Hàn Sâm lại càng hoảng sợ hơn.
Hắn rất có lòng tin với kiếm pháp của mình, cho dù kiếm pháp có tệ đến mức nào thì vẫn sẽ chính xác. Rõ ràng là Hàn Sâm chém một kiếm kia lên trên huyết cốt mà, làm sao Lâm Phong lại kêu gào thảm thiết rồi hộc máu ra như vậy chứ?
Hàn Sâm nhìn Huyết Cốt không bị tổn hại một chút nào, còn máu tươi ở trong miệng Lâm Phong thì đang chảy ra ròng ròng, hắn lập tức nhận thức được điều gì đó.
“Đi đi, hoặc là giết ta” Đương nhiên Lâm Phong cũng đã hiểu đang có chuyện gì xảy ra, hắn nghiến răng nhìn Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm không cam lòng lại chém hai nhát lên các vị trí khác nhau của Huyết Cốt, kết quả cũng đều giống vậy, chém lên trên thân thể của Huyết Cốt nhưng người bị thương đều sẽ là Lâm Phong.
Toàn bộ những tổn thương trên huyết cốt đều chuyển qua rồi trút hết lên trên người Lâm Phong đang bị nó khống chế.
Hàn Sâm lập không còn cách nào nữa, chỉ có thể dùng Già Thiên Tán và Thái A Kiếm ngăn lại sự tấn công của Lâm Phong trước đó rồi tính sau.
Hàn Sâm đã quen biết Lâm Phong được một thời gian rất dài, nhưng mà vẫn còn chưa có cơ hội thật sự đánh một trận nghiêm túc với Lâm Phong. Vậy nên hắn cũng không biết được nhiều về thực lực của Lâm Phong, chỉ biết Lâm Phong vô cùng lợi hại, nhưng mà cụ thể lợi hại đến mức độ nào thì Hàn Sâm cũng không biết.
Bây giờ Lâm Phong đã bị huyết cốt khống chế, nhưng mà kiếm pháp lại vẫn còn là kiếm pháp của chính mình, mặc dù chỉ là hạch gen Bảo Thạch, nhưng nếu phối hợp thêm với kiếm pháp thì ngay cả là Hàn Sâm cũng có hơi hoảng hốt một chút.
Kiếm pháp của Lâm Phong công chính và ôn hòa, không có quá nhiều thứ làm cho người ta phải ngạc nhiên, nghĩa là không thất thường thay đổi liên tục so với Quỷ Kiếm Thuật, nhưng cũng không đơn giản giống như Thiên Tru, lại càng không có ý cảnh sâu xa như của Lục Đạo, mỗi một chiêu đều là một kiểu khác nhau, thoạt nhìn cũng có cảm giác rất bình thường, nhưng mà thứ kiếm pháp bình thường này lại làm cho người ta cảm thấy có một kiểu nguyên tắc nghiêm khắc không thể chê vào đâu được.
Nhìn kiếm pháp Lâm Phong, Hàn Sâm mới biết được “biến cái vô dụng thành cái thần kỳ” có nghĩa là gì.
Có lẽ chiêu thuật của hắn không phải là tốt nhất, cũng có rất thiếu sót, nhưng mà kiếm pháp dồn ép người ta như vậy, lại giống như một vị hoàng đế khiến cho người ta cảm thấy không thể nào vượt qua nổi.
Kiếm pháp của Hàn Sâm cũng rất tốt, nhưng mà nếu như chỉ bàn về kiếm pháp thì cũng khó có thể thắng được Lâm Phong, nhưng mà Hàn Sâm cũng không phải người chỉ chuyên tâm vào luyện kiếm, thế nên hắn vẫn còn rất nhiều cách để có thể trấn áp được Lâm Phong. Chỉ bằng năng lực để giành thắng lợi thì Lâm Phong không phải đối thủ của hắn.
Nếu như là kẻ địch, Hàn Sâm đã sớm chém hắn ở dưới kiếm của mình rồi, vấn đề là Lâm Phong không là kẻ thù, Hàn Sâm không thể giết chết hắn được, chỉ có thể liên tục ngăn cản, trái lại còn lâm vào trong tình thế không thuận lợi.
Vì để tránh làm tổn thương Lâm Phong, Hàn Sâm không thể không lùi bước, sau khi lùi mấy bước thì cũng đã lùi vào trong bão cát, trong chốc lát không thể nhìn thấy gì nữa rồi.Kengl
Lâm Phong bị huyết cốt khống chế giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bão cát, trái lại càng thêm hung hãn, xuất quỷ nhập thần ở bên trong bão cát, không ngừng đột nhiên bước ra từ bên trong bão cát tấn công vào chỗ hiểm của Hàn Sâm.
Hàn Sâm vừa chặn lại một kiếm của Lâm Phong, tuy nhiên lại phát hiện không biết từ lúc nào mà trong tay trái của Lâm Phong lại có thêm một thanh kiếm khác nữa, thanh kiếm đó lập tức đâm lên trên vai của Hàn Sâm, máu tươi bỗng nhiên chảy ra ròng ròng.
Hàn Sâm phản lại một kiếm, nhưng cuối cùng cũng không thể nào chém xuống được, Lâm Phong cũng đã biến mất ở bên trong bão cát.
Lâm Phong sử dụng một lúc cả hai kiếm lại càng thêm dũng mãnh, hơn nữa dưới sự bao phủ của bão cát hắn lần lượt đánh úp Hàn Sâm, Hàn Sâm chỉ có thể phòng ngự mà không thể nào đánh trả được nên khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sơ hở, không bao lâu sau đã có càng nhiều vết thương trên người, máu tươi không ngừng chảy xuống.
“Giết ta đi!” Hai mắt Lâm Phong đỏ ngầu như máu, âm thành khàn khàn hô lên.
Nhưng mà làm sao Hàn Sâm có thể ra tay với hắn được chứ, hắn vừa ngăn cản thanh kiếm của Lâm Phong vừa nói: “Nghĩ thêm cách, nhất định sẽ có cách mà, ta không thể để cho ngươi chết một cách vô ích như vậy được.”
Mặc dù lời nói là như vậy, nhưng mà Hàn Sâm thật sự không có cách nào cả, giết cũng không giết được, mà trốn cũng không nhanh bằng
Lâm Phong di chuyển ở trong bão cát, dường như đã không còn con đường thứ hai có thể đi, chỉ trừ khi Lâm Phong bị giết chết.
Vết thương của Hàn Sâm càng ngày càng nhiều, máu tươi đã nhuộm khắp cơ thể hắn thành một người máu rồi, có thể cảm nhận được rất rõ sức mạnh của hắn đang suy yếu dần, mất quá nhiều máu khiến cho thân hình của Hàn Sâm xuất hiện dấu hiệu đã chuẩn bị không còn chống đỡ được nữa.
Yêu Cơ Huyết Cốt nhìn thấy Lâm Phong và Hàn Sâm tự chém giết lẫn nhau ở trong bão cát thì cười quái dị nói: “Lúc đầu còn cho là cái tên Hàn Sâm kia không chạm phải hình nộm huyết cốt thì muốn giết hắn còn cần phải tốn thêm chút công sức, nhưng bây giờ nhìn lại thì việc đó đã không còn cần thiết nữa rồi, nhân loại đúng thật là một sinh vật kỳ lạ, vậy mà có thể vì người khác mà trơ mắt nhìn chính mình bị giết chết. Thật sự không thể nào hiểu nổi, nhưng mà ta lại rất thích cảm giác như vậy.”
“Nhân loại vốn dĩ là sinh vật vô cùng ngu xuẩn, thường xuyên muốn làm những chuyện không có một chút ý nghĩa nào.” Thanh Nhã thản nhiên nói.
Yêu Cơ Huyết Cốt đang muốn nói điều gì đó nhưng lại thấy thanh kiếm ở trong tay của Lâm Phong thế mà đã đâm xuyên qua trái tim của Hàn Sâm, Hàn Sâm đã ngã xuống mặt đất.
“Thanh Nhã đại nhân, đã giải quyết xong.” Yêu Cơ Huyết Cốt hưng phấn nói với Thanh Nhã.
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nhân loại kia không đơn giản đâu.” Thanh Nhã nhìn Hàn Sâm đã ngã ở trên mặt đất không còn sức sống nữa mà nói.
“Thanh Nhã đại nhân xin hãy yên tâm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Yêu Cơ Huyết Cốt cũng vô cùng tự tin, nàng đi về phía Hàn Sâm và Lâm Phong.
Lâm Phong đang đứng ở trong bão cát, chỉ thấy bão cát ở bốn phía đột nhiên biến mất, sau đó nhìn thấy hai người một nam một nữ đi tới.
Chính xác mà nói thì có lẽ phải là ba người, nửa người dưới của người phụ nữ kia giống như một con rết, còn đang túm lấy một người không thể nào cử động được, thân thể người đó giống như đã hoàn toàn tê dại, mặc dù tỉnh táo, tuy nhiên ngay cả đôi môi và ánh mắt cũng vô cùng khó khăn để di chuyển, chính là Kinh Cực Vụ.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Lâm Phong mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Thanh Nhã kêu lên, đương nhiên hắn cũng đã nhìn ra, Thanh Nhã mới là chủ nhân.
Yêu Cơ Huyết Cốt cũng đang ha ha cười một cách quái dị, Lâm Phong đã hoàn toàn không còn kiểm soát được chính mình nữa, lại giơ thanh kiếm ở trong tay lên đâm mấy nhát lên trên người Hàn Sâm đã bị cắt đứt mạng sống, làm cho hắn vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
“Thanh Nhã đại nhân, ngươi cũng đã thấy rồi đấy, nhân loại kia hoàn toàn đã chết rồi.” Yêu Cơ Huyết Cốt vừa nói xong thì lại ném Kinh Cực Vụ đã bị tê liệt lên trên mặt đất, móng vuốt giống như những lưỡi dao đâm về phía bên trên cơ thể của hắn: “Người này cũng đã không còn tác dụng nữa rồi.”
Móng vuốt của Yêu Cơ Huyết Cốt còn chưa đâm lên trên người của Kinh Cực Vụ thì đột nhiên lại nhìn thấy không gian vặn vẹo, dường như có một ánh sáng sắc bén lóe lên, những móng vuốt đâm về phía Kinh Cực Vụ đã bị chặt đứt, mà móng vuốt ở phía dưới Kinh Cực Vụ bị một cái tay kéo lên.
“Ngươi vẫn chưa chết?” Yêu Cơ Huyết Cốt trợn to đôi mắt nhìn người đang đỡ Kinh Cực Vụ, rõ ràng chính là Hàn Sâm đã chết lăn ở trên mặt đất.
Hết chương 1597.