Chương 1602. Ba trái Quả Thực
Hàn Sâm cố gắng đến mấy cũng không thể cởi giày thủy tinh ra, đôi giày kia giống như mọc rễ trên chân hắn vậy, cố thế nào cũng không được.
Trong khoảng thời gian này, đã có một con chuột cát thành công vượt qua hồ huỳnh quang, bò được lên đảo giữa hồ.
Hòn đảo kia không lớn chỉ khoảng hai trăm mét vuông, giống như là một cái thiên thạch hình bánh bao rơi xuống hồ, trên đảo mọc lẻ loi một gốc cây.
Cây cũng không quá cao, không khác mấy cây lê bình thường, cũng chỉ cao mấy mét, nhưng không giống mấy cây lê sai trïu quả thật, cũng không biết đã bị ai hái đi mất, hay là chỉ có nhiêu đây, trên cây chỉ có đúng ba quả lê.
Một quả màu xanh, một quả màu đỏ và một quả màu vàng.
Ba quả lê, mỗi quả một màu cùng kết trái trên một cây, vừa nhìn đã thấy sự khác biệt rõ rệt, thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Nếu quả lê màu xanh chưa chín, vậy quả lê màu đỏ và vàng, quả nào mới là quả chín?
“Chúng ta lên đảo trước rồi nói sau.” Hàn Sâm thấy đôi giày thủy tinh tạm thời không tháo ra được, bèn kêu Tiểu Tinh Tinh bay đến đảo giữa hồ.
Hắn không bối rối lắm, nếu biến thân thành Đế Linh siêu cấp thì sẽ ảnh hướng đến chiếc giày này, căn bản không gấp gáp, vậy cứ từ từ rồi giải quyết cái giày cũng được.
Cùng lắm thì chặt chân, dựa vào thể chất của Hàn Sâm và năng lực trị liệu của Tiểu Ngân Ngân, rất nhanh có thể tái sinh chân hắn.
Khi Tiểu Tinh Tinh bay đến đảo thì đã chậm một bước, con chuột cát may mắn lên đảo giữa hồ trước, đã leo lên cây ăn quả, cắn quả màu vàng một miếng.
Quả lê không lớn lắm chỉ to bằng nắm tay, một miếng của chuột cát bằng luôn nửa quả lê, chỉ thấy phần còn lại của quả lê tươm nước ra, †oả vị thơm ngọt khắp không gian.
Chuột cát cắn được một miếng còn thòm thèm thêm miếng nữa, nhưng đột nhiên thân thể nó cứng đờ, giống như hoá đá, từ trên cành cây rơi xuống.
Đám người Hàn Sâm hạ xuống đảo giữa hồ vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy chuột cát bèn không dám đi lên nữa.
Chuột cát rơi xuống đất, thân thể lộ ra một tia vàng, lông màu xám đen, lúc này giống như nhuộm màu, lập tức biến thành màu vàng kim.
Nếu như chưa chứng kiến những cảnh tượng vừa rồi thì còn tưởng là một bức tượng điêu khắc bằng vàng.
Theo ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ thân thể chuột cát, màu vàng cũng càng thêm tinh thuần, ngược lại, khí tức sinh mệnh bên trong thân thể chuột cát càng ngày càng yếu.
Chỉ chốc lát sau, chuột cát không còn cơ hội sống sót, ánh sáng rực rỡ cũng chấm dứt, triệt để trở thành một tác phẩm điêu khắc.
Đám người Hàn Sâm đờ đãn nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai nấy đều ngẩn ra, Tu Di hào hứng với Quả Thực nhất cũng không dám hành động ho he gì.
“Xem ra Quả Thực kia không phải cứ ăn là có lợi, có lẽ lúc trước Chuột Vương là ăn một quả có lợi cho thân thể nên mới có thể biến thành dáng vẻ kia, con chuột cát này không may mắn như vậy, dường như nó đã đưa ra sự lựa chọn sai lầm.” Tu Di nhìn hai quả lê còn lại nói.
“Các ngươi ai có thể phân biệt ra hai quả còn lại quả nào tốt quả nào hại không?” Lâm Phong hỏi mọi người.
“Long Nữ, ngươi đối với mấy thứ này hiểu rõ nhất, có thể nhìn ra không?” hỏi nữ đầu bếp Long tộc, Hàn sâm nhìn không ra sự khác biệt giữa ba quả thật này.
Ba quả thật đều có sức sống bừng bừng, không hề có điểm khác thường, Hàn Sâm không phát hiện ra điểm tốt xấu.
Nữ đầu bếp Long tộc khẽ lắc đầu: “Chưa từng thấy qua loại quả này, hơn nữa theo quan sát của ta, hẳn là ba quả này đều không có vấn đề gì, nhưng không biết vì cái gì, chuột cát ăn nó lại có biến hóa như vậy.
Ngay cả nữ đầu bếp Long tộc kinh nghiệm phong phú cũng không phân biệt được thì Lâm Phong và Kinh Cực Vụ cũng phải bó tay.
Bảo vật ở ngay trước mắt, đám người Hàn Sâm ai cũng không dám lại gần hái xuống, tất cả đều đứng hình.
Hàn Sâm định đi xung quanh đảo muốn xem xem có phát hiện mới gì hay không, bởi vì chân trái đang mang giày thủy tinh, lúc ở dưới nước thì không có cảm giác gì nhưng hiện tại trên mặt đất cứ bước cao bước thấp, rất không thuận tiện.
Lâm Phong và Kinh Cực Vụ cũng có suy nghĩ giống Hàn Sâm, cùng đều lòng vòng quanh đảo, cuối cùng cũng có chút phát hiện.
Bọn họ đi quanh gốc cây một vòng thì phát hiện ở phía bên kia của cây có khắc một hàng chữ, hơn nữa còn là văn tự cổ xưa của nhân loại.
“Những mong đáy mắt không ly hận, chẳng biết nhân gian có bạc đầu.” Lâm Phong đọc được câu này, hiển nhiên có chút hiểu biết về cổ văn.
“Có vẻ những chữ này đã khắc từ rất lâu, nét khắc đã thành vết sẹo trên thân cây, chữ được khắc như đã trở thành một bộ phận của cây, đáng tiếc chúng ta không biết được chu kỳ sinh trưởng của cây này, nếu không có thể phán đoán ra, người điêu khắc chữ đến nơi này từ lúc nào.” Kinh Cực Vụ nhíu mày nói.
“Không biết là vị Bán Thần nào trong nhân loại, vậy mà đã đi tới nơi này sớm như vậy, không biết hắn có ăn trái này không.” Lâm Phong trầm ngâm.
Lâm Phong và Kinh Cực Vụ đều cho rằng những chữ kia là do Bán Thần nhân loại để lại, tuy rằng Hàn Sâm cũng cảm thấy rất có thể, nhưng lại không có cách nào xác định được như bọn họ.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, Hàn Sâm phát hiện hình như không chỉ có mình nhân loại có thể sử dụng văn tự cổ nhân loại.
“Hẳn là người để lại chữ này một nữ nhân” Long Nữ đột nhiên tiếp lời. “Tại sao?” Mấy người Hàn Sâm đều nhìn về phía Long Nữ, không biết nàng phán đoán ra như thế nào.
Bởi vì vết khắc đã đóng vảy cho nên khiến nét chữ có một chút thay đổi, tuy rằng bút tích vẫn còn, nhưng bút tích kia vô cùng ngay ngắn, khó nhận ra nắn nót nhẹ nhàng hay là dứt khoát, khó có thể phân biệt là nam hay nữ khắc.
“Trực giác của phái nữ.” Long Nữ nghiêm túc nói.
Hàn Sâm nhất thời dở khóc dở cười, trực giác của phái nữ làm sao có thể chính xác được, huống chỉ Long nữ không phải là phụ nữ, mà là một nữ dị linh.
Bất kể nét chữ này do ai viết, đối với đám người Hàn Sâm đều không giúp được gì, đám người Hàn Sâm lại cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, không hề phát hiện ra gì khác.
Những con chuột cát kia còn đang liều mạng bơi về phía đảo giữa hồ, hơn vạn con chuột cát thì phần lớn đều đã bị kéo xuống đáy hồ, hiện tại còn lại hơn mười con còn đang giãy dụa bơi tới, hơn nữa còn có vài con đang chìm xuống hồ, có con chuột cát nào bò lên được bờ không thật sự rất khó nói.
Mọi người mặt mày còn đang ủ rũ thì Bảo Nhi đã trèo lên cây, trực tiếp hái xuống một trái cây màu xanh rồi cắn một miếng.
Hàn Sâm nhìn thấy thì kinh hồn bạt vía, tuy hắn biết rằng bản thân Bảo Nhi rất kỳ lạ, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, dù sao đối mặt với vật không biết, ai cũng không thể cam đoan trăm phần trăm không có vấn đề.
Bảo Nhi cắn ba phát là ăn sạch bách quả lê màu xanh, quả đó nhìn
giống quả lê nhưng lại không có hạt, toàn bộ đều bị Bảo Nhi nuốt sạch.
Bảo Nhi liếm mép, dường như có chút chưa thỏa mãn, nhưng lại thấy trên người nàng đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh, ngã thẳng từ trên cây xuống, khiến Hàn Sâm lo lắng biến sắc.
Hết chương 1602.