Chương 1603. Ngàn cân treo sợi tóc
Hàn Sâm nhanh chóng xông tới đỡ lấy Bảo Nhi, trong lòng vô cùng lo lắng sốt ruột.
Lúc này thân thể bụ bãm của Bảo Nhi lại cứng rắn như khúc gỗ, không chỉ có cảm giác chạm vào không giống bình thường, trên thực tế thân thể Bảo Nhi cũng dần dần hóa thành gỗ, tựa như một con búp bê điêu khắc bằng gõ.
“Bảo Nhi!” Hàn Sâm sốt ruột, kêu lên hai tiếng nhưng Bảo Nhi không hề có phản ứng, ánh sáng xanh trên người nàng càng ngày càng mạnh, thân thể nàng cũng hoá gỗ càng nhanh, cơ hội sống sót càng ngày càng ít.
Hàn Sâm thật sự hoảng hốt, Bảo Nhi đi theo hắn đã lâu, lâu đến nỗi đã làm cho Hàn Sâm quen với sự tồn tại của nàng, ngay cả con trai ruột Tiểu Hoa cũng không ở bên hắn lâu như Bảo Nhi, Bảo Nhi không khác gì con đẻ của hắn.
Hiện tại Bảo Nhi đột nhiên xảy ra chuyện, cho dù là người có ý chí kiên định mạnh mẽ thì Hàn Sâm cũng không tránh khỏi lo lắng hoảng hốt.
Tiểu Ngân Ngân nhanh chóng phản ứng lại, một đạo lôi điện ngân sắc đánh thẳng vào trên người Bảo Nhị, lôi điện dòng như thủy ngân xâm nhập vào trong thân thể Bảo Nhi, giúp nàng kéo dài sự sống.
Thế nhưng chỉ mới hồi phục lại một chút thì lại bắt đầu giảm xuống.
“Tiểu Ngân Ngân, cứu nàng đi.” Hàn Sâm vội vàng nói với Tiểu Ngân Ngân.
Tiểu Ngân Ngân đi tới bên Bảo Nhị, lôi điện ngân sắc trên thân thể Bảo Nhi phóng đại, hóa thành thể Thập Vĩ Hồ Lôi Điện, Thập Vĩ Hồ Lôi Điện không ngừng di chuyển, từng đạo lôi quang ngân sắc kích trên người Bảo Nhi, sức mạnh trị liệu cường đại kia cũng chỉ đủ để kéo dài sự số cho Bảo Nhi.
Bản thân Hàn Sâm cũng mô phỏng sức mạnh lôi điện của Tiểu Ngân Ngân kích lên người Bảo Nhị, chỉ là sức mạnh hắn mô phỏng không bằng sức mạnh của Tiểu Ngân Ngân nên không có nhiều tác dụng, nhưng có vẫn còn hơn không.
Bây giờ Hàn Sâm không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng hết Sức.
Nhưng cho dù có như vậy thì sinh cơ của Bảo Nhi vẫn vô cùng yếu ớt, giằng co khoảng nửa tiếng, Bảo Nhi giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tiểu Ngân Ngân lộ ra vẻ khác thường, nhìn thấy Hàn Sâm đang lo lắng, dường như nó đã hạ quyết tâm, há mồm nhổ ra một viên †inh cầu quấn quanh lôi điện ngân sắc.
Sau khi Tiểu Ngân Ngân nhổ ra viên tinh cầu lôi điện kia thì lập tức liền bay về phía Bảo Nhi, đặt tinh cầu lên trán Bảo Nhi, từng dòng sức mạnh lôi điện giống như tơ tằm tuôn ra trực tiếp thẩm thấu vào thân thể Bảo Nhi.
Sau khi nôn ra tinh cầu lôi điện, Tiểu Ngân Ngân cũng thoát khỏi trạng thái Thập Vĩ Hồ Lôi Điện, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Tinh cầu lôi điện không ngừng truyền sức mạnh lôi điện để bảo vệ sự sống của Bảo Nhi, nhưng cùng với lôi điện từ bên trong tinh cầu lôi điện được truyền ra thì tinh cầu lôi điện cũng càng ngày càng bé lại, hoá ra sức mạnh của tinh cầu lôi điện không thể tái sinh.
Tinh cầu lôi điện không ngừng thu nhỏ lại, có thể thấy rõ tinh cầu đang bằng nắm tay dần thu nhỏ lại bằng quả trứng gà, rồi bằng của bóng bàn, cuối cùng chỉ bằng kích thước của móng tay, rốt cuộc ánh sáng xanh trên người Bảo Nhi cũng biến mất.
Thân thể đã hóa gỗ cũng dần dần khôi phục, chỉ một lát sau đã trở lại bình thường bằng xương bằng thịt, tựa như đã ngủ một giấc rất ngon, Bảo Nhi còn vươn vai một cái.
“Sau này không cho phép ăn linh tinh nữa, nếu không về sau không ai cứu nổi ngươi đâu.” Hàn Sâm kiểm tra thân thể Bảo Nhi, xác nhận thân thể của nàng đã khôi phục bình thường, mới tức giận mắng nàng một cái.
Bảo Nhi cúi đầu không dám ho he, Hàn Sâm không để ý tới nàng nữa, đi đến bên cạnh Tiểu Ngân Ngân, vuốt ve đầu Tiểu Ngân Ngân, tinh cầu lôi điện kia đối với nàng rất quan trọng, cuối cùng chỉ còn lại bằng cái móng tay, khiến Hàn Sâm cảm thấy sinh cơ của nó bị suy giảm đáng kể, dường như ngay cả những con chuột cát kia cũng không bằng.
Ôm lấy Tiểu Ngân Ngân yếu ớt vào lòng, Hàn Sâm cũng xót xa, thời gian Tiểu Ngân Ngân đi theo hắn còn lâu hơn cả Bảo Nhị, sự coi trọng của Hàn Sâm đối với nó tuyệt đối không thua kém Bảo Nhi.
Cũng may hiện tại Bảo Nhi và Tiểu Ngân Ngân đều không có việc gì, thiếu một trong hai đứa,đều sẽ khiến Hàn Sâm khó lòng chấp nhận.
Thấy Bảo Nhi và Tiểu Ngân Ngân đều không có việc gì, đám người Lâm Phong đều thở phào nhẹ nhõm.
Kinh Cực Vụ nhìn một nửa trái còn lại trên cây nói: “Ta đại khái đoán được, rất có thể Quả Thực trên cây này có được sức mạnh ngũ hành như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Chuột cát thuộc hệ thổ, Chuột Vương kia hẳn là đã ăn một quả thật hệ thổ nên may mắn không chết, ngược lại còn tiến hoá. Con chuột cát vừa rồi ăn phải quả thật hệ kim, xung khắc với hệ của nó, cho nên bị hoá kim. Quả mà Bảo Nhi ăn hẳn là quả thật hệ mộc, dựa theo giả thuyết này, quả còn lại hẳn lầ thuộc hệ hoả. Nếu như những quả này thật sự tương ứng với ngũ hành, như vậy hẳn là còn có một quả thật hệ thuỷ đã bị sinh vật khác ăn hết, rất có thể chính là người để lại chữ trên cây.”
“Rất có thể.” Lâm Phong hoàn toàn đồng ý với suy luận của Kinh Cực Vụ.
“Nếu như quả còn lại thuộc hệ hoả, vậy thì chỉ đối với người hệ hoả mới hữu dụng, trong chúng ta có ai thuộc hệ hoả không?” Tu Di có chút thất vọng nói, hắn không mang hệ hoả.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng nữ đầu bếp Long tộc nói: “Nếu như không có, vậy ta sẽ đi hái Quả Thực này.”
“Ngươi hệ hoả à?” Hàn Sâm không biết nữ đầu bếp Long tộc rốt cuộc là mang hệ gì, nhưng nhìn năng lực của nàng, quả thật có bộ phận vận dụng đến lửa, nên hoàn toàn có khả năng.
Nữ đầu bếp Long tộc gật đầu lại lắc đầu: “Không phải hoàn toàn, nhưng ta cũng sẽ không tự mình đi ăn nó, nếu thật sự giống như lời của Kinh Cực Vụ, loại quả thật này hẳn là có thể xem như nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, ta có thể nghĩ cách nấu nó, nếu như có thể thành công, nói không chừng ta có thể thăng lên siêu cấp.”
Hàn Sâm nghe nữ đầu bếp Long tộc nói như vậy cũng không có ý kiến gì.
Món ăn nữ đầu bếp Long tộc nấu ra, bản thân nàng không cần, cái nàng cần chính là quá trình nấu nướng kia, nếu thật sự nàng nấu thành công thì sẽ để người khác ăn.
Đám người Lâm Phong cũng không có ý kiến gì, bọn họ đều không thuộc hệ hoả, hơn nữa cùng nhờ Hàn Sâm mới có thể đi tới nơi này, cho nên cũng không tính toán chuyện chia chát Quả Thự.
Long Nữ thấy tất cả mọi người không có ý kiến, thế là triệu hồi ra một cái kéo và một cái nồi, trực tiếp cắt Quả Thực màu đỏ cùng nửa Quả Thực màu vàng ra rồi bỏ vào nồi.
“Chờ ta xử lý thành công, đến lúc đó sẽ chia sẻ với các ngươi.” Nữ đầu bếp Long tộc vui mừng nói.
Cuối cùng không có con chuột cát kia lên nữa, đám người Hàn Sâm cũng không phát hiện thêm được gì ở xung quanh, thế là để Tiểu Tinh Tinh dẫn bọn họ rời khỏi hang đá ngầm.
Bởi vì đường trở về quá phức tạp, Tiểu Tinh Tinh trực tiếp xông thẳng lên, xuyên qua đất đá trùng trùng điệp điệp trở về mặt đất.
Hàn Sâm quan sát bốn phía, thấy nơi này còn nằm trong sa mạc lớn
Phong Ca, đang chuẩn bị để Lâm Phong và Kinh Cực Vụ xác định lấy một ví trị, trước tiên về Tí Hộ Sở rồi nói sau.
Giày thủy tinh vẫn luôn ở trên chân Hàn Sâm, đây luôn là một mối lo,
Hàn Sâm chuẩn bị trở về tìm một chỗ không có người, nghĩ cách cởi giày thủy tinh ra.
Nhưng ai ngờ được Hàn Sâm mới từ trên lưng Tiểu Tinh Tinh bước xuống thì lập tức cảm giác chân trái không khống chế được bước ra ngoài.
Hết chương 1603.