Chương 1605. Kẻ thù chung của dị sinh vật
Phạm vi ba trăm dặm trong Lưu Sa Cốc, đối với sa mạc lớn Phong Ca mà nói thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một cấm địa chết, cho dù là bão cát cũng sẽ không thể tràn vào khu vực này.
Lúc này Hắc Giác Li Long đang nằm phè phốn trong cốc, thoải mái phơi nắng ngủ.
Hắc Giác Li Long tung hoành sa mạc lớn Phong Ca đã lâu, khiến tất cả sinh vật sa mạc lớn Phong Ca đều sợ xanh mắt mèo, chưa sinh vật nào dám đến quấy rầy nó nghỉ ngơi.
Tuy rằng đang ngủ say, nhưng Hắc Giác Li Long vẫn có linh cảm, nó phát hiện ra có người xông vào Lưu Sa Cốc.
Chỉ là Hắc Giác Li Long ngay cả mở mắt cũng lười, vẫn nằm ngủ ngon lành nhưng trong tiềm thức lại suy nghĩ: “Lại có kẻ không biết sống chết xông vào Lưu Sa Cốc? Quên đi, không cần để ý tới hắn, tiếp tục phơi nắng một chút, đợi lát nữa ngủ đủ giấc vừa kịp lúc dùng hắn làm điểm tâm.”
Hắc Giác Li Long lười biếng đang nghĩ, lại có chút cảm giác kì lạ, bởi vì tốc độ của sinh vật xông vào Lưu Sa Cốc kia thật sự quá nhanh, rất nhanh đã tới gần nó.
Hắc Giác Li Long đột nhiên mở mắt ra, đang chuẩn bị trở người, xem xem kẻ nào dám to gan như vậy, lại dám xông vào Lưu Sa Cốc của nó, còn dám chạy đến trước mặt nó.
Nhưng Hắc Giác Li Long vừa mới mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi giày cao gót lóe sáng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp giãm lên mặt nó, sau đó đạp cho nó mấy phát.
“Lại dám đối xử với bản long chí cao vô thượng như thế, ngươi chết chắc rồi!” Hắc Giác Li Long nổi giận mà, mắt lóe ra tia lửa giận.
Thân thể khổng lồ bay lên trời, long tức trong miệng phun ra, hóa thành từng chùm sức mạnh khủng bố đánh về Hàn Sâm vẫn còn đang chạy như điên.
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm chịu khổ, tuy rằng hắn muốn săn giết sinh vật Thần siêu cấp, nhưng cũng không muốn cùng đánh nhau với sinh vật Thần siêu cấp dưới tình huống như vậy.
Cũng may Hàn Sâm chạy nhanh, tuy rằng không thể dừng lại, nhưng lại có thể tăng tốc, lợi dụng tốc độ biến hóa, lần lượt né tránh long tức khủng bố của Hắc Giác Li Long.
Chỉ nghe tiếng âm ầm không dứt bên tai, cát lún bị long tức trùng kích, giống như sóng biển cuồn cuộn.
Hàn Sâm lần lượt né tránh những đòn công kích của Hắc Giác Li Long, khiến nó càng thêm nổi giận, điên cuồng đuổi theo Hàn Sâm, muốn nuốt chửng hắn.
Tốc độ của Hàn Sâm quá nhanh, nháy mắt đã xuyên qua ba trăm dặm Lưu Sa Cốc trong.
Vốn dĩ Hàn Sâm cho rằng có lẽ đôi giày thủy tinh này muốn Hắc Giác Li Long hại hắn, nhưng xem ra hiện tại cũng không phải như vậy, sau khi xuyên qua Lưu Sa Cốc, giày thủy tinh vẫn tiếp tục chạy như điên, hiển nhiên mục tiêu của nó cũng không phải Hắc Giác Li Long.
Hàn Sâm liều mạng chạy ở phía trước, Hắc Giác Li Long nổi giận ở phía sau liều mạng đuổi theo, nhưng cũng không có khả năng kéo gần khoảng cách, chẳng qua đối với Hàn Sâm mà nói đây cũng không phải là một chuyện tốt.
Thịch!
Hàn Sâm đã làm rơi vỡ một quả trứng chim trên cây của ốc đảo, khiến tổ chim thủng một lỗ to.
“Thật xin lỗi, ta thật sự không cố ý!” Hàn Sâm vẻ mặt buồn bực, nhưng có hai con chim đại bàng màu hoàng kim từ tổ bay ra đuổi theo Hàn Sâm.
“Thật ngại quá, trả lại cho các ngươi!” Hàn Sâm xuyên qua một bầy sói, đụng phải một con sói con, chỉ có thể ôm lấy con sói con bỏ đi, sau đó thì nhìn thấy một bầy sói kim loại đuổi theo, Hàn Sâm chỉ có thể vội vàng ném sói con về phía bầy sói.
Nhưng bầy sói hoàn toàn không có ý muốn tha cho hắn, vẫn gầm rú đuổi theo ở phía sau.
“Thật sự ta không thấy cái gì cả!” Hàn Sâm lại vượt qua một khe suối giữa ốc đảo, vừa vặn nhìn thấy một nữ nhân da trắng như tuyết đang tắm ở khe suối.
Cả sa mạc lớn Phong Ca bị Hàn Sâm làm cho nháo nhác cả lên, gà bay chó sủa, mà Hàn Sâm càng ngày càng kinh hồn bạt vía, hắn chạy ở phía trước, phía sau một đám sinh vật khủng bố đang bám riết theo sau, Hàn Sâm vô cùng hoài nghi, nếu như hiện tại mình dừng lại chỉ sợ sẽ không trụ nổi một giây, chắc chắn sẽ bị xé thành trăm mảnh.
“Chạy nhanh lên… Ngươi chạy nhanh nữa đi…” Hiện tại Hàn Sâm lại hy vọng đôi giày thủy tinh này có thể chạy nhanh hơn nữa, ít nhất là bỏ xa đám sinh vật khủng bố kia.
Chẳng qua dường như tốc độ của giày thủy tinh đã đạt tới cực hạn, không tiếp tục tăng tốc nữa, cũng không có thể cắt đuôi đám sinh vật kia.
Nhưng những sinh vật khủng bố kia cũng không đuổi kịp Hàn Sâm, muốn giết hắn cũng không có khả năng.
Hàn Sâm không biết rốt cuộc mục đích của giày thủy tinh là gì, nó không hề có ý định dừng lại, vẫn chạy như điên về phía trước, từ đầu đến cuối đều không thay đổi.
Hiện tại Hàn Sâm có thể xác định, nó không nhằm vào mình, nếu không hiện tại nó chỉ cần xông về phía những sinh vật khủng bố kia thì Hàn Sâm nhất định sẽ chết không có chốn dung thân.
Nhưng nó cũng không hề làm như vậy, thậm chí không có ý muốn dừng lại, vẫn là đang chạy như điên về phía nào đó.
Hàn Sâm có một cảm giác kỳ lạ có vẻ đôi giày thuỷ tinh đang tìm kiếm một cái gì đó, hoặc muốn đi đâu đó để làm điều gì đó.
Trông thấy sa mạc phía trước với một ít cây cối rải rác, Hàn Sâm biết mình sắp chạy ra khỏi sa mạc lớn Phong Ca.
Hàn Sâm không ngờ rằng hắn lại chạy qua toàn bộ sa mạc lớn Phong Ca dưới tình huống như vậy, nhưng nhìn những sinh vật khủng bố kia vẫn còn đuổi theo sau, Hàn Sâm muốn vui cũng không vui nổi.
Những sinh vật khủng bố kia hoàn toàn không có ý định buông tha cho hắn, cả đám chỉ muốn nhanh xử lý Hàn Sâm.
Trong Vô Gian Thâm Uyên, một dị sinh vật giống như ác ma đang ngủ say trong bóng tối, lại đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vực sâu hắc ám.
Chỉ thấy một nhân loại nhỏ bé chậm rãi từ trong vực sâu đi tới, khiến sinh vật giống như ác ma âm lãnh nói: “Dám xông vào địa bàn của ta, đường sinh mệnh của ngươi hơi dài sao?”
“Đọa Lạc Đồ Lục Giả, ngươi xem đây là cái gì?” Nhân loại nhỏ bé đối mặt với sinh vật khủng bố giống như ma quỷ nhưng cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, lấy ra một cái hộp nhỏ, trực tiếp ném về phía sinh vật khủng bố kia.
Sinh vật trong bóng tối bắt lấy cái hộp kia, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, mở cái hộp ra nhìn lướt qua, nét mặt càng hào hứng.
“Nhân loại, hắn cử ngươi tới nơi này làm gì?” Đọa Lạc Đồ Lục Giả cầm cái hộp bước ra khỏi bóng tối.
Cơ thể kim loại màu đen cường tráng, đôi cánh kim loại màu đen ác
ma, trên đỉnh đầu mọc một cặp sừng to như loan đao, diệm khí bao
trùm cơ thể hắn, nhất cử nhất động đều mang theo sức mạnh khủng bố, dường như chỉ cần hắn tung nhẹ một quyền là có thể san phẳng
địa ngục.
“Hắn sai ngươi giết một người.” Thanh Nhã thản nhiên nói. “Giết ai?” Đọa Lạc Đồ Lục giả hỏi.
“Một kẻ nhân loại tên là Hàn Sâm.” Thanh Nhã nói.
“Hắn ở đâu, dẫn ta tới đó.” Đọa Lạc Đồ Lục Giả lạnh lùng nói.
“Như ngươi mong muốn.” Thanh Nhã nhoắng cái đã đến bên cạnh Đọa Lạc Đồ Lục Giả, một tay đặt trên vai hắn, hai người lập tức cùng nhau biến mất khỏi Vô Gian Thâm Uyên.
Hết chương 1605.