Chương 1611. Bị theo dõi
“Phụt!”
Hàn Sâm phun ra một búng máu, cú đánh cuối cùng chủ nhân Thiên Ngoại kia vẫn khiến hắn bị thương, chẳng qua hắn chưa từng để lộ ra khi ở Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, nếu không thì làm sao có thể chấn động quần hùng được.
Hàn Sâm trốn trong một hang động không người để điều trị vết thương, vết thương của hắn còn chưa kịp hồi phục thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng “cộp cộp”, sắc mặt của Hàn Sâm lập tức thay đổi.
Tiếng “cộp cộp” truyền đến rất nhanh, khi Hàn Sâm nhìn ra cửa động thì đã thấy một đôi giày thủy tinh tiến vào, nó chính là đôi giày thủy tinh đã gặp ở trước Đông Hoàng Điện.
Hàn Sâm rất kiêng dè đôi giày thủy tinh này, hắn không muốn lại bị giày thủy tinh khống chế một lần nữa, nhìn thấy đôi giày kia thì lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng dường như đôi giày thủy tinh kia đã phát hiện ra hắn, nhanh chóng đuổi theo sau lưng, tiếng “cộp cộp” vang lên không ngừng.
“Ngươi đuổi theo ta làm gì? Ta có chỗ nào tốt, ngươi nói đi, ta sẽ thay đổi được không?” Hàn Sâm không còn sức để chạy nữa, ngồi xuống một gốc đại thụ, nhìn đôi giày thủy tinh rồi chán nản nói.
Dù cho hắn có kêu gào thế nào cũng không thoát khỏi sự theo dõi của đôi giày đó.
Đôi giày thủy tinh đi đến trước mặt Hàn Sâm, chẳng qua là chỉ đi vòng xung quanh người hắn, nhưng lại không xỏ vào chân hắn như lần trước.
Hàn Sâm thấy giày thủy tinh không có ý định tiến lên khống chế mình, cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, dứt khoát không quan tâm đến đôi giày thủy tinh kia nữa, dựa vào trên thân cây đại thụ nghỉ ngơi.
Giày thủy tinh vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Sâm, Hàn Sâm nghỉ ngơi thì nó cũng nghỉ ngơi, Hàn Sâm đi thì nó cũng đi theo, nếu không phải Hàn Sâm đã nhiều lần dùng tay xác nhận, trên giày thủy tinh căn bản không có gì, hắn thật sự nghi ngờ giày thủy tinh bị một kẻ thích mặc đồ trong suốt đi chơi khăm đeo lên.
May mà giày thủy tinh không khống chế Hàn Sâm một lần nữa. Sau khi phân rõ được phương hướng, Hàn Sâm bèn đi về phía Tí Hộ Sở, muốn trở về Tí Hộ Sở của mình trước rồi mới tìm cách xử lý đôi giày thủy tinh.
Hàn Sâm vội vàng lên đường, đương nhiên cũng không biết hắn đã hoàn toàn nổi danh ở Tí Hộ Sở thứ tư, cái tên Thiên Kiếm đã được rất nhiều người biết đến.
Một người một ngựa đột nhập vào Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, rồi lại đi ra từ Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, có thể đạt đến trình độ này, khắp Tí Hộ Sở thứ tư cũng không có mấy người, không kể đến Hàn Sâm còn là một nhân loại.
Lâm Phong và những người khác đang đuổi theo Hàn Sâm cũng nghe được tin này, ai nấy đều không thể tin nổi, sau nhiều lần xác nhận, từ manh mối trên giày thủy tinh mới có thể xác nhận Thiên Kiếm chính là Hàn Sâm.
Nghe nói Hàn Sâm đã chạy thoát khỏi Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, bọn họ cũng không đuổi theo nữa, dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Tinh Tinh và Bảo Nhi, bọn họ tới Tí Hộ Sở Ly Ảnh trước.
Sau khi Hàn Sâm quay trở lại Tí Hộ Sở Ly Ảnh thì nhìn thấy mọi người đều bình an vô sự, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ông chủ, bây giờ ngươi thực sự quá oai luôn, bây giờ cả cái Tí Hộ Sở thứ tư này, ai đi theo ông chủ là Thiên Kiếm ngươi thì cả người đều được thơm lây.” Miên Dương nịnh bợ nói.
Nhưng Hàn Sâm cũng không có tâm trạng nghe nó nịnh hót, cứ thế đi thẳng đến dị linh thần điện, muốn dùng truyền tống trận để trở về Liên Minh.
Mặc dù Hàn Sâm rất tin tưởng Tiểu Hoa và những người khác, thế nhưng hắn vội trở về như vậy, chủ yếu là muốn vứt đi đôi giày thủy tinh kia, dẫu sao thì cũng là đồ vật ở trong Tí Hộ Sở, chỉ cần rời khỏi Tí Hộ Sở, nó có kỳ dị đến đâu cũng vô dụng.
Hàn Sâm bước vào truyền tống trận, nhìn đôi giày thủy tinh kia một chút, sau đó thì truyền tống đi.
‘Thế nhưng sau khi Hàn Sâm truyền tống thì vô tình nhìn vào bên trong thiết bị truyền tống, trong lòng lập tức sửng sốt, sắc mặt lập tức tái nhợt đi, không biết đôi giày thủy tinh đó bị làm sao, vậy mà lại được †ruyền tống ra ngoài cùng hắn, hiện tại đang ở trong thiết bị truyền tống.
“Không bất thường đến vậy chứ?” Hàn Sâm lặng lẽ nhíu mày, chậm rãi lui về phía sau, đôi giày thủy tinh kia cũng đi theo.
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi muốn đi đâu thì đi, muốn đi cùng ai thì đi cùng người đó, chỉ cần đừng đi theo ta, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo với ngươi.” Hàn Sâm hung hăng chỉ vào đôi giày thủy tinh kia nói: “Đừng tưởng rằng ta thật sự không làm gì được ngươi, ở trong Tí Hộ Sở ta không thể làm gì ngươi, nhưng ở đây thì lại khác, ta có cả nghìn cách để giết ngươi, ngươi có tin không?”
Thế nhưng giày thủy tinh chỉ đứng đó mà không động đậy, tựa như không hiểu được lời nói của Hàn Sâm.
Hàn Sâm vừa quay người đi, giày thủy tinh lại đi theo sau.
“Đây là do ngươi tự làm tự chịu đó.” Hàn Sâm đành phải trực tiếp triệu hồi ra áo giáp tinh thể màu trắng, sau đó hung hăng cầm đôi giày thủy tỉnh kia lên.
Giày thủy tinh ngay lập tức tránh đi, Hàn Sâm mượn sức mạnh của áo giáp tỉnh thể màu trắng thăng cấp tốc độ và sức mạnh lên đến cực hạn, mua xua đuổi giày thủy tinh hoặc đập vỡ nó.
Thế nhưng giày thủy tinh bay rất nhanh, vậy mà tốc độ lại không chậm hơn so với khi Hàn Sâm mặc áo giáp tinh thể trắng, Hàn Sâm không thể động vào nó.
Hàn Sâm vô cùng bất ngờ, áo giáp tinh thể màu trắng có thể tăng cường một lượng lớn sức mạnh cho Hàn Sâm, mang lại cho Hàn Sâm sức mạnh vượt xa cả Bán Thần.
Có thể nói rằng khi mặc lên áo giáp tinh thể màu trắng thì ngay cả chủ nhân Thiên Ngoại kia cũng khó có thể cạnh tranh với Hàn Sâm về cả sức mạnh và tốc độ, vậy mà hiện tại tốc độ của đôi giày thủy tinh này còn nhanh hơn Hàn Sâm, quả thật khiến Hàn Sâm phải kinh ngạc.
“Rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Nó có được sức mạnh và tốc độ kì lạ, hơn nữa thể tự do ra vào Tí Hộ Sở, điều này thật sự rất quái lạ.” Hàn Sâm dừng lại, nghi ngờ mà nhìn vào đôi giày thủy tinh kia.
“Đây có lẽ cũng được coi là áo giáp chăng? Chẳng lẽ là đồ vật của Tinh tộc?” Trong lòng Hàn Sâm thầm đoán, nhưng cũng không dám chắc chắn.
“Hàn Sâm, ngươi đang làm gì vậy?” Hàn Sâm ở trong sân của nhà mình lăn qua lăn lại rất lâu, Kỷ Yên Nhiên ôm Tiểu Hoa từ trong nhà đi ra, nghỉ hoặc hỏi.
ai”
“Ta bị một đôi giày cao gót theo dõi.” Hàn Sâm chua xót nói. “Ý ngươi là sao?” Kỷ Yên Nhiên không hiểu ý của Hàn Sâm là gì.
Hàn Sâm chỉ vào đôi giày thủy tinh trên mặt đất, lại nói: “Ta bị nó bám theo.”
“Chỉ là một sản phẩm nghệ thuật như đôi giày thủy tinh thôi, bên trong cũng không có trí não, làm sao nó bám theo ngươi được?” Kỷ Yên Nhiên nhìn đôi giày thủy tinh, bởi vì nó trong suốt, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ, bên trong hoàn toàn không có thiết bị mạch điện gì cả, chỉ là một đôi giày thủy tinh bình thường.
Thế nhưng Kỷ Yên Nhiên vừa nhìn đã rất thích kiểu dáng của đôi giày thủy tinh này, vừa nói vừa đi đến bên cạnh giày thủy tinh, trực tiếp rút đôi chân trắng nõn mềm mại ra khỏi dép, muốn ướm thử đôi giày thủy tỉnh này.
Hàn Sâm vội ngăn Kỷ Yên Nhiên lại: “Thứ này rất gian ác, ngươi đừng động vào nó.”
Sau đó Hàn Sâm kể về việc mà hắn đã gặp giày thủy tinh, Kỷ Yên Nhiên nghe xong thì cười nói: “Nghe có vẻ như nó vẫn chưa làm gì ngươi, sao ngươi lại nói là nó gian ác thế?”
Hàn Sâm còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi giày thủy tinh nghe lời của Kỷ Yên Nhiên, còn gõ “cộc cộc” hai lần, như thể đồng ý với lời nói của Kỷ Yên Nhiên. “Nó thực sự là một đôi giày thần kỳ đấy.” Kỷ Yên Nhiên càng nhìn càng ngạc nhiên. Dường như lời khen của Kỷ Yên Nhiên làm cho giày thủy tinh rất vui, vậy mà lại rời khỏi người Hàn Sâm, đi về phía Kỷ Yên Nhiên, còn tự nguyện đeo lên chân Kỷ Yên Nhiên, Hàn Sâm muốn ngăn lại nhưng không kịp.
Hết chương 1611.