Chương 1610. Một kiếm phá Thiên NgoạiCoongl
Không đợi Hàn Sâm xông đến trước cổng cung điện lưu ly, chiếc giày thủy tinh văng ra khỏi chân Hàn Sâm, vội vàng lao thẳng về phía cung điện lưu ly.
Mà trong cung điện lưu ly đó, lúc này một chiếc giày thủy tinh giống hệt cũng lao ra ngoài. Chỉ có điều chiếc trên chân của Hàn Sâm là chiếc bên trái, và chiếc kia là chiếc bên phải, rõ ràng đó chính là một đôi.
Đôi giày thủy tinh gặp nhau trước cửa lập tức hòa vào nhau, vui mừng nhảy lên, như thể có một vũ công trong suốt đang mang chúng, vui vẻ nhảy điệu nhảy clacket vậy.
Sau khi giày thủy tinh được cởi ra, Hàn Sâm lập tức trở lại trạng thái tự do, sau đó nhanh chóng phanh lại rồi lao ra bên ngoài Tí Hộ Sở.
Nhưng hầu như lúc này Tí Hộ Sở đã không có sinh vật ngoại lai, còn có rất nhiều cường giả siêu cấp vây quanh, Hàn Sâm sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.
Nhìn thấy rất đông cường giả từ bốn phương tám hướng vây giết, căn bản không cần chủ nhân Thiên Ngoại ra tay, hắn cũng đã rơi vào hoàn cảnh thập cửu nhất sinh rồi.
Đến thời điểm này, trái lại Hàn Sâm lại bình tĩnh hẳn lên, bởi lẽ bất kỳ cảm xúc tiêu cực không cần thiết nào cũng không giúp ích được gì cho tình hình hiện tại.
Cũng giống như kiếm ý của Hàn Sâm, càng đến bước ngoặt sinh tử càng kích thích tiềm lực của Hàn Sâm, ý niệm được sống trong lòng cũng phóng đại vô số lần.
Nhìn thấy cường giả siêu cấp từ bốn phía lao đến, tinh thân của Hàn Sâm lại rất tỉnh táo. Động Huyền Khí Tràng hoàn toàn mở ra, nhất cử nhất động của tất cả các sinh vật đều trực tiếp phản chiếu trong đầu của hắn.
Cát Liệt Đao trong tay đi theo thế kiếm, di chuyển cùng với bước chân và cơ thể của hắn, màn trình diễn diệu kỳ cứ thế bắt đầu.
Vóc dáng to lớn mạnh mẽ của Đọa Lạc Đồ Lục Giả bộc phát một sức mạnh đáng kinh ngạc, mà loại sức mạnh này được Hàn Sâm sử dụng đến mức tối đa một cách hợp lý.
Không chỉ sức mạnh của bản thân Hàn Sâm, những cường giả siêu cấp của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại đó cũng trở thành một phần Hàn Sâm có thể sử dụng.
Trời đất là bàn, vạn vật là con cờ, sự kỳ diệu của Dịch Thiên Thuật chính là ở chỗ này. Không chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của bản thân, còn có thể lợi dụng sức mạnh của ngoại vật, biến chúng thành quân cờ của mình. Cho dù là kẻ địch cũng có thể trở thành quân cờ để lợi dụng.
Mà khả năng phá bỏ huyền cơ của Động Huyền Kinh giống như một thiết bị gian lận lợi hại, có thể nhìn thấu thiên cơ, thấu hiểu tâm ý của đối thủ, biết được thế cờ của đối phương.
Năng lực bố trí mạnh mẽ cộng thêm khả năng sắp xếp tiên cơ kết hợp với sức mạnh to lớn sau khi biến thân của Hàn Sâm và kiếm pháp gần như là đỉnh cao, khiến cả người của Hàn Sâm rơi vào trạng thái kỳ lạ.
Có rất nhiều siêu cấp cường giả của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại bao vây Hàn Sâm như vậy, nhưng đột nhiên họ phát hiện ra rằng dường như từng người họ đang chiến đấu với Hàn Sâm, chứ không phải là đang bao vây Han Sâm.
Những người đồng hành bên cạnh mình không những không giúp được họ mà đôi khi còn cản trở họ, tạo cho họ cảm giác gò bó.
Ngọc Diệu không tham gia bao vây mà chỉ đứng quan sát từ xa. Lúc này nhìn thấy Hàn Sâm như rơi vào chỗ không người, lại lao ra từ trong vòng vây của rất nhiều cường giả siêu cấp của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại như vậy.
Quả thật lúc này Hàn Sâm như đang hóa thân thành một con ác ma thực sự. Tất cả mọi người đều bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay. Sự thay đổi giữa trong người này, sự kìm hãm và liên kết lẫn nhau, đủ các loại cảm xúc khéo léo và cơ hội đều được Hàn Sâm lợi dụng triệt để, thiên quân vạn mã trong mắt của hắn cũng chỉ là cát bụi.
Kiếm quang tung hoành, cơ thể như bị bóng đè, đồng thời cũng là một cơn ác mộng đối với cường giả Thiên Ngoại.
“Chủ thượng, xin hãy ra tay giết kẻ địch.” Có người không kiềm chế được lớn tiếng thỉnh cầu chủ nhân Thiên Ngoại ra tay giết chết Hàn Sâm. Tuy quân số của họ đông, mặc dù có lòng nhưng bất lực, trước sau không thể ngăn cản được Hàn Sâm, mắt cũng đã thấy Hàn Sâm sắp xông ra khỏi Tí Hộ Sở Thiên Ngoại.
Chủ nhân Thiên Ngoại chăm chú nhìn Hàn Sâm, hắn chưa từng nghĩ sẽ ra tay. Nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.
Không phải nói kiếm pháp của Hàn Sâm quá mạnh khiến hắn không †ìm ra kẽ hở, mà là vì vị trí mỗi lần đi của Hàn Sâm luôn ở giữa hắn
và cường giả Thiên Ngoại khiến chủ nhân Thiên Ngoại không có cơ hội ra tay.
“Tất cả các ngươi lui ra.” Chủ nhân Thiên Ngoại trầm giọng nói. Ngay cả hắn cũng phải thừa nhận, quả thực Đọa Lạc Đồ Lục Giả là kẻ địch lớn, không phải kẻ mãng phu trước đây. Nếu có người của bản thân ở đây, hắn sẽ không có cơ hội ra tay nào cả, trừ khi hắn ra tay cùng chém chết người của mình.
Chủ nhân Thiên Ngoại chưa từng gặp qua tình huống này. Cả đời hắn đã trải qua vô số trận chiến, gặp qua vô số cường giả, nhưng đây là lần đầu tiên chủ nhân Thiên Ngoại gặp phải một đối thủ như vậy.
Mặc dù mọi người đều không can tâm, nhưng chủ nhân Thiên Ngoại có uy nghiêm tuyệt đối tại Thiên Ngoại, không cho phép bọn họ làm trái. Chỉ có thể tản ra từng người, nhìn chằm chằm Hàn Sâm từ xa, trong mắt tràn đầy sự phãn nộ và không cam lòng.
Bọn họ nhiều cường giả siêu cấp như vậy, vậy mà lại không thể giữ nổi một kẻ ngoại lai đột ngột chạy tới cổng Tí Hộ Sở Thiên Ngoại như vậy. Điều này quả thật là một sự sỉ nhục đối với Tí hộ Sở Thiên Ngoại.
Trong lúc mọi người đang tản ra, chủ nhân Thiên Ngoại tung ra một nắm đấm. Toàn bộ không gian như thu nhỏ lại thành một điểm trong tích tắc, theo nắm đấm của hắn đến trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm không hề lay động, trong lòng không chút tạp niệm, nhìn nắm đấm giống như cả thế giới, Cát Liệt Đao trong tay chém ngược lên, một nhát chém trực tiếp nhất, đơn giản nhất, không có bất kỳ kỹ xảo nào.
Trời đất như bị cắt đứt, cảm giác co rút biến mất không còn tăm tích, cơ thể Hàn Sâm lộn ngược trên không trung rồi đáp xuống trước cổng Tí Hộ Sở Thiên Ngoại. Chủ nhân Thiên Ngoại cũng lui về sau nữa bước mới ổn định được cơ thể.
Tất cả mọi người ở Tí Hộ Sở Thiên Ngoại đều sợ hãi đến biến sắc, đã nhiều năm không thấy chủ nhân Thiên Ngoại bị người khác bức lui rồi, quả thật là khiến bọn họ không thể tin được.
Điều khiến bọn họ càng không thể tin được đã xảy ra khi họ nhìn ra ngoài cổng, cơ thể cường tráng của Đọa Lạc Đồ Lục Giả bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại một bóng người mảnh khảnh đứng đó.
Đứng ở đó tất nhiên chính là Hàn Sâm, cơ thể của hắn không thể chịu được sự tiêu hao của biến thân Đọa Lạc Đồ Lục Giả. Nếu tiếp tục, cơ thể hắn sẽ nổ tung, chỉ có thể hủy bỏ dung hợp biến thân.
Tất cả cường giả siêu cấp của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại đều bị khiếp sợ khó hiểu. Có thể chiến đấu với chủ nhân Thiên Ngoại lại là một nhân loại, điều này khiến họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Thật sự là Hàn Sâm!” Ngọc Diệu không khỏi hét lên. Mặc dù đã hoài nghỉ từ sớm, nhưng nàng vẫn không thể tin được đó thật sự là Hàn Sâm.
Nhân loại đó vốn dĩ không được nàng để ý đến, giờ đây lại có thể chiến đấu với người mạnh nhất Thiên Ngoại mà không hề có trở ngại gì. Dưới sự bao vây của rất nhiều cường giả Thiên Ngoại, hắn lao ra khỏi Tí Hộ Sở Thiên Ngoại mà không hề bị tổn thất gì, còn xem Tí hộ Sở Thiên Ngoại như chốn không người. Loại sức mạnh uy phong như vậy trên đời này có được mấy người.
“Tí Hộ Sở Thiên Ngoại cũng chỉ có thế!” Hàn Sâm cười một tiếng dài rồi bay đi, trong nháy mắt đã biến mất giữa đất trời, chỉ còn lại tiếng cười dài mãi không dứt.
Hết chương 1610.