Chương 1623. Đã xảy ra chuyện gì?
“Nếu như Thiên Kiếm muốn đổi ý, vậy thì cũng không sao.” Thần Thị cười mà như không cười nói, trong giọng nói ẩn chứa vẻ vô cùng khinh thường.
“Không cần, bắt đầu đi.” Hàn Sâm hời hợt nói.
“Không hổ danh là Thiên Kiếm, rất có khí phách.” Thần Thị khen ngợi một câu, sau đó cầm lấy Bất Hủ Chi Thuẫn lập tức đâm về phía Hàn Sâm.
Thần quang ở trên tấm khiên xoay vòng giống như sao chổi đánh về phía Hàn Sâm, ánh sáng ở trên tấm khiên cũng càng ngày càng mạnh mẽ hơn, trong lúc khí tức đó rung động, ngay cả không gian cũng bị chấn động mà xuất hiện sự biến dạng méo mó.
Hàn Sâm nhìn thấy Thần Thị và Bất Hủ Chi Thuẫn tấn công tới, dường như trong lòng hắn không hề lay động một chút nào, thể chất của hắn đã đạt đến mức độ cực điểm của Tí Hộ Sở thứ tư, không hề yếu kém hơn bất cứ sinh vật Thần siêu cấp và Đế Linh nào cả, mặc dù thực lực của Thần Thị vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng chưa đến mức làm cho sắc mặt của hắn phải thay đổi.
Hắn khẽ nâng cánh tay giơ Kim Văn Bá Thuẫn lên, biến hóa thành một người cao lớn, cứ như vậy đứng ở phía trước, toàn thân đều bất động như một ngọn núi đứng ở phía sau tấm khiên đó.
Ầm!
Bất Hủ Chi Thuẫn mạnh mẽ đánh lên bên trên Kim Văn Bá Thuẫn, lực đánh vào vô cùng mạnh mẽ làm cho không gian ở bốn phía đều sụp đổ, tạo thành một cái hố đen vặn vẹo.
“Mẹ, Hàn Sâm có thể thắng được chứ?” Tà Liên Nữ Đế nhận thấy trong lòng có chút bất an, Hàn Sâm cũng chỉ thăng cấp Tí Hộ Sở sớm hơn nàng có mấy năm mà thôi, đối mặt với sức mạnh vô cùng khủng khiếp như thế, không biết hắn có thể chống đỡ được hay không.
Vĩnh Dạ Nữ Đế còn chưa trả lời thì đã nghe thấy âm một tiếng, Bất Hủ Chi Thuân mang theo sức mạnh khủng khiếp đâm vào phía trên của Kim Văn Bá Thuẫn, nhưng không thể phá vỡ được Kim Văn Bá Thuần, thậm chí còn không thể khiến cho Hàn Sâm phải lùi về phía sau một chút nào, ngược lại Bất Hủ Chi Thuẫn cùng với Thần Thị còn bị sức mạnh chấn động bắn ngược trở lại, Thần Thị phải lùi lại bốn năm bước thì cơ thể mới đứng vững được, sắc mặt của hắn cũng đã có một chút thay đổi.
“Quả nhiên Thiên Kiếm danh bất hư truyền!” Thần Thị nói một câu, sau đó ánh sáng rực rỡ ở phía trên Bất Hủ Chi Thuẫn phát ra lại càng lóa mắt hơn, tiếp tục đánh về phía Kim Văn Bá Thuẫn một lần nữa.
Bất Hủ Chi Thuẫn va chạm với Kim Văn Bá Thuẫn hết lần này đến lần khác, thế nhưng cũng lần lượt bị chấn động bắn ra ngoài, nhưng mà vẫn không thể khiến cho Hàn Sâm và Kim Văn Bá Thuẫn nhúc nhích một chút nào.
“Không ngờ Hàn Sâm đã mạnh đến mức độ như thế này rồi.” Những †ia sáng kỳ dị liên tục lóe lên ở bên trong đôi mắt xinh đẹp của Tà Liên.
Vĩnh Dạ Nữ Đế cũng tán thưởng nói: “Ta cũng đã từng nghe nói đến danh tiếng của Thiên Kiếm, chỉ là không ngờ thực sự lại là hắn, hơn nữa xem ra dường như những điều mà ngoại giới đồn thổi đều là sự thật, quả thật thực lực khiến cho người ta có chút kinh ngạc, khó mà tưởng tượng được hắn mới lên cấp Bán Thần có mười mấy năm mà thôi, tốc độ phát triển như vậy cũng quá nhanh rồi.”
Đám người Vĩnh Dạ cũng không hề hay biết, thời gian mười năm của Hàn Sâm chỉ xem như là một ngày trôi qua mà thôi, nếu không bọn họ sẽ lại càng hoảng hốt hơn.
Hàn Sâm đứng ở đó không hề nhúc nhích, tấm khiên đã chịu đựng sự va đập hết lần này tới lần khác, mặc dù nói Kim Văn Bá Thuẫn không bị một chút tổn hại nào, thế nhưng cũng không thể phá vỡ được Bất Hủ Chi Thuẫn của Thần Thị.
“Xem ra lực phản chấn đơn thuần cũng không thể phá vỡ được Bất Hủ Chi Thuần.” Hàn Sâm nhìn tấm Bất Hủ Chi Thuẫn này, nhưng trong lòng không có một chút gợn sóng nào.
Sở dĩ hắn đồng ý quyết đấu như vậy, đương nhiên là đã có sự chuẩn bị từ sớm.
Nhìn thấy Thần Thị va đập hết lần này tới lần khác nhưng vẫn không thể đạt được hiệu quả, sắc mặt những dị sinh vật của Thần Vực đi theo hắn đến đều đã có chút thay đổi.
Bọn họ đều biết rất rõ sự kiên cố của Bất Hủ Chi Thuẫn, mặc dù tấm khiên của Hàn Sâm đã bị Bất Hủ Chi Thuẫn va đập nhiều lần như vậy mà cũng không có một chút dấu vết rạn nứt nào, xem ra mức độ vững chắc cũng không hề thua kém so với Bất Hủ Chi Thuẫn.
“Ngươi đập đủ chưa?” Hàn Sâm nhìn Thần Thị nói.
“Ta không hề ngăn cản ngươi xuất chiêu, nếu như ngươi muốn thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể ra tay.” Mặc dù trong lòng Thần Thị có chút hơi sửng sốt với tấm khiên vững chắc của Hàn Sâm, nhưng mà hắn cũng không lo lắng gì cả.
Sự va đập của hắn không phá vỡ được tấm khiên của Hàn Sâm, nhưng mà hắn cũng vô cùng tin tưởng vào Bất Hủ Chi Thuẫn, hắn tin chắc rằng Hàn Sâm cũng sẽ không thể nào phá vỡ được tấm khiên của hắn, vậy kết quả cũng chỉ là hòa nhau mà thôi.
Hàn Sâm thản nhiên nở nụ cười, triệu hồi ra một thứ gì đó cầm ở trong tay.
Trong lòng Thần Thị cảm thấy có hơi lo lắng mà không hiểu tại sao, dù sao thì danh tiếng của Thiên Kiếm cũng được loan truyền quá thần kỳ, mặc dù Bất Hủ Chi Thuẫn của hắn không thể nào phai mờ được, nhưng vẫn không nhịn được có chút căng thẳng.
Ánh mắt hắn nhìn vào trong tay của Hàn Sâm, nhưng lại phát hiện thứ mà Hàn Sâm đang cầm trong tay là một thứ to bằng quả trứng vịt, cũng không phải là vũ khí sắc bén gì cả.
Cho dù như vậy Thần Thị vẫn không dám xem thường một chút nào, hắn ngưng tụ sức mạnh của toàn bộ cơ thể truyền vào bên trong Bất Hủ Chi Thuẫn, làm cho ánh sáng của Bất Hủ Chi Thuẫn giống như ánh sáng cao ngất của một kiệt tác hiếm có.
Đương nhiên thứ mà Hàn Sâm đang cầm trong tay chính là Tinh Hạch, hắn liếc nhìn Bất Hủ Chi Thuẫn đang lấp lánh mờ ảo, một tay Hàn Sâm cầm Tinh Hạch rồi kéo cánh tay của mình về phía sau đến cực hạn, sau đó ném Tinh Hạch ra ngoài giống như đang quăng một quả bóng chày.
Trong nháy mắt Tinh Hạch giống như một tia sét mắt xuyên qua không gian ở giữa hai người, mạnh mẽ đập vào phía bên trên của Bất Hủ Chi Thuẫn.
“Gào!” Gần như cùng một lúc Thần Thị cũng gào lên một tiếng rất lớn, sức mạnh của toàn bộ cơ thể đều bùng phát ra bên ngoài, ngưng tụ lại ở phía trên Bất Hủ Chi Thuẫn, làm cho Bất Hủ Chi Thuẫn lại càng trở nên vững chắc hơn nữa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung tại điểm va chạm của Bất Hủ Chi Thuẫn và Tinh Hạch, thế nhưng mà cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại khiến cho bọn họ đều trợn trừng cả hai mắt, gần như không thể tin vào mắt của chính mình nữa.
Hàn Sâm ném Tinh Hạch liên tục đập vào mặt trên của Bất Hủ Chi Thuần giống như là đồ sứ va đập vào mặt ngoài của sắt thép, thoáng cái đã bị va chạm đến vỡ nát.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người, vốn dĩ còn tưởng bảo bối mà Hàn Sâm sử dụng nhất định là một thứ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng chẳng có ai nghĩ tới vậy mà lại cứ thế bị đập vỡ nát, làm cho bọn họ trong phút chốc khó mà chấp nhận nổi.
Thế nhưng sau khi Tinh Hạch bị đập vỡ nát thì mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Một bộ xương khô trong suốt như ngọc chui ra từ bên trong, tung một nắm đấm đánh lên phía trên Bất Hủ Chi Thuẫn.
Trong lòng Thần Thị lại vô cùng hoảng sợ, không biết cái này lại là cái gì nữa, đành phải ngưng tụ sức mạnh và dùng Bất Hủ Chi Thuân chống đỡ cú đấm của Băng Ngọc Khô Lâu một lần nữa.
Điều khiến cho Thần Thị cảm thấy vô cùng kỳ quái chính là, hình như sức mạnh cú đấm của Băng Ngọc Khô Lâu cũng không quá mạnh mẽ, đánh vào phía trên của Bất Hủ Chi Thuẫn gần như không phát ra âm thanh nào cả, ngay cả cảm giác rung chuyển cũng không có, vậy mà Băng Ngọc Khô Lâu đã lập tức bay trở lại về trong tay của Hàn Sâm.
“Cái gì đó, ta còn tưởng rằng sẽ lợi hại như thế nào, thì ra cũng chỉ là
dọa người mà thôi.” Cự Long oang oang nói.
Suy nghĩ của những người khác cũng đều giống với Cự Long, bọn họ đều cảm thấy đòn tấn công này của Hàn Sâm có phần sấm to mưa nhỏ, dường như cũng chẳng có tác dụng gì cả.
“Cái này cũng khó trách, dù sao cũng là Bất Hủ Chi Thuần của thiếu chủ, cho dù bảo vật của hắn có lợi hại thì cũng không thể nào làm tổn thương đến Bất Hủ Chi Thuẫn một chút nào.” Một dị sinh vật khác cũng cười nói.
Nhưng mà đột nhiên sắc mặt của Thần Thị lại thay đổi một cách thảm hại, hắn phát ra một tiếng kêu khe khẽ có mà tin được, làm cho tất cả mọi người buộc phải nhìn về phía hắn và Bất Hủ Chi Thuẫn.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra, trên bề mặt của Bất Hủ Chi Thuân có một mảnh băng ngọc đang lan ra với tốc độ rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt toàn bộ Bất Hủ Chi Thuân đều đã biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc băng, thoạt nhìn qua hoàn toàn không còn giống với Bất Hủ Chi Thuẫn lúc đầu.
Trong lòng của tất cả dị sinh vật của Thần Vực đều có chút hồi hộp,
không biết rốt cuộc sự thay đổi như vậy là tốt hay xấu.
Một đám sinh vật của Tí Hộ Sở Vĩnh Dạ thì đang tò mò nhìn Bất Hủ Chi Thuân đã hoàn toàn hóa thành ngọc băng, không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Mà gương mặt của Thần Thị thì đã đỏ bừng lên, sự hoảng sợ ngập tràn trong ánh mắt của hắn.
Hết chương 1623.