Chương 1645. Chân Huyết thăng cấp
Kẻ mặc áo giáp nhìn chằm chằm vào tháp Thiên Mệnh, quang diễm trên cơ thể phun ra như núi lửa, khí tức khủng bố đến mức khó lòng mà tưởng tượng nổi.
“Kẻ mặc áo giáp muốn trực tiếp nổ chết Kim Tệ đấy à, sức mạnh tỏa ra trên người hắn đáng gờm tới như vậy, trông có vẻ còn đáng sợ hơn cả cú cầm thứ hai đã đánh bại Cố Khuynh Thành kia.”
“Ta lại không cho là như vậy, kẻ mặc áo giáp vừa mới lên sân đã bùng nổ ra khí tức khủng bố tới như thế thì chứng tỏ Kim Tệ còn mạnh hơn cả Cố Khuynh Thành, cho nên mới khiến kẻ mặc áo giáp không thể
ân”
không nghiêm túc hẳn lên. “Thần B cố lên! Đánh bại hắn!”
“Sức mạnh khủng bố tới như vậy, chỉ e rằng một đòn cũng đã phân ra thắng bại rồi. Nếu như bây giờ Kim Tệ mà không lui thì đến lúc đó muốn nhận thua cũng chẳng có cơ hội nữa đâu.”Aml
Kẻ mặc áo giáp tung một quyền về phía Hàn Sâm, quang diễm hệt như ánh mặt trời vạn trượng, cả chiến trường đều bị hòa tan bởi ngọn lửa băng ấy, chói lóa tới mức khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.
Hàn Sâm cảm nhận được sức mạnh cường đại ấy phóng tới, nhưng hắn chẳng hề hoảng loạn, bàn tay khẽ nhúc nhích, tháp Thiên Mệnh trong tay trấn áp xuống.
Vốn dĩ quang diễm nồng đậm khiến cho người ta kinh hồn bạt vía kia lại lập tức biến mất hoàn toàn không thấy đâu nữa. Dưới sự chuyển đổi luân phiên giữa ánh sáng và bóng tối ấy, đôi mắt của các sinh vật đang quan sát trận chiến bỗng chốc mù tạm thời.
Đợi đến khi thị lực của bọn họ khôi phục lại, nhìn rõ tình cảnh chiến trường thì đều kinh ngạc tới mức há hốc mồm.
Quang diễm trên chiến trường đã hoàn toàn biến mất, nhưng không chỉ quang diễm, ngay cả bóng dáng của kẻ mặc áo giáp cũng mất hút chẳng thấy đâu, chỉ còn thấy trên chiến trường là một tòa tháp kim loại hình bát giác khổng lồ đang trấn áp.
“Không phải chứ, kẻ mặc áo giáp bị tòa tháp kim loại kia trấn áp rồi sao?”
“Không đơn giản như vậy được, với sức mạnh của kẻ mặc áo giáp, cho dù tòa tháp kia là hạch gen hệ phong ấn thì e rằng cũng đã bị một quyền của hắn đánh vỡ rồi.”
“Vậy cũng có nghĩa là thật sự không tưởng tượng nổi, rốt cuộc là loại hạch gen gì mà có thể trấn áp được sức mạnh cường đại tới nhường ấy”
“Đợi xem tòa tháp kim loại kia bị đánh vỡ đi.”
Mọi người đều cho rằng chắc chắn tòa tháp kim loại kia không thể nào nhốt được kẻ mặc áo giáp, đều đang chờ đợi cảnh tượng nó bị đánh vỡ, bởi lẽ chẳng một ai tin rằng kẻ mặc áo giáp bị trấn áp như vậy.
Sự thật thì quả thật Hàn Sâm cũng cảm nhận được áp lực bên trong tháp Thiên Mệnh. Một nguồn sức mạnh khủng bố đang đối kháng với sức mạnh của tháp Thiên Mệnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm nổ tung tháp Thiên Mệnh vậy.
Tháp Thiên Mệnh không phải là hạch gen bản mệnh của Hàn Sâm, theo lý mà nói thì sức mạnh của Hàn Sâm không thể ảnh hưởng tới tháp Thiên Mệnh. Thế nhưng sau khi vận chuyển bí kỹ Huyết Mệnh, Hàn Sâm lại cảm nhận được dường như tháp Thiên Mệnh là hạch gen bản mệnh của hắn vậy, độ mạnh yếu của hạch gen đều bị ảnh hưởng bởi Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và sức mạnh của bí kỹ Huyết Mệnh.
Sức mạnh của bản thân Hàn Sâm cũng đang tuôn ra, mãnh liệt tràn vào trong tháp Thiên Mệnh khiến sức mạnh của nó càng ngày càng cường đại.
Thế nhưng sức mạnh ở trong tháp kia cũng đang dần dần bành trướng, Hàn Sâm dùng hết sức để áp chế nó mà trong lòng cũng không khỏi kinh hãi.
Giờ đây Hàn Sâm đâm lao thì phải theo lao, hắn chỉ đành dốc hết sức trấn áp quái nhân áo giáp ở trong tháp. Nếu như hắn buông tay vào lúc này thì tháp Thiên Mệnh sẽ bị nổ tung vì vượt quá giới hạn, bản thân hắn cũng sẽ bị chấn thương.
Hàn Sâm dốc hết sức vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và bí kỹ Huyết Mệnh, chuyển hóa sức mạnh của bản thân hắn sao cho tương đồng với sức mạnh trong tháp rồi rót vào trong tháo Thiên Mệnh. Chẳng qua sức mạnh mà kẻ mặc áo giáp kia bộc phát ra còn mạnh hơn cả của Hàn Sâm, vậy nên cũng khiến Hàn Sâm không khỏi nhíu mày.
Đang lúc Hàn Sâm đang lưỡng lự không biết nên giải quyết như thế nào thì hạch gen Chân Huyết lại tự động bay ra, nhưng lần này nó không bay về phía hạch gen của kẻ khác hay là cái gì đó mà là dung hợp vào trong cơ thể của Hàn Sâm, dần dần hòa tan vào máu của Hàn Sâm theo đường máu chảy.
Sức mạnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và bí kỹ Huyết Mạch đột nhiên tăng vọt khiến sức mạnh của Hàn Sâm tăng lên rất nhiều. Tháp Thiên Mệnh cũng tỏa ra ánh sáng chói lòa, sức mạnh cường đại ấy gắt gao trấn áp nguồn sức mạnh đang từng bước bành trướng bên trong tháp xuống.
Hàn Sâm thầm vui mừng, hắn không ngờ rằng hạch gen Chân Huyết còn có năng lực như vậy, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng thấy bình thường.
Bản thân hạch gen Chân Huyết chính là hạch gen đã ngưng tụ ra Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, chẳng có gì phải nghi ngờ khi nó là thứ có thể tương thích cao nhất với bí kỹ Huyết Mệnh, có thể tăng cường bí kỹ Huyết Mệnh cũng là điều rất bình thường.
Chân Huyết không ngừng lưu động trong cơ thể Hàn Sâm khiến máu trong cơ thể hắn đều đồng hóa thành Chân Huyết, đồng thời cũng khiến cho Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và bí kỹ Huyết Mệnh càng ngày càng mạnh hơn.
Sức mạnh vô hạn ấy thông qua tháp Thiên Mệnh để trấn áp nguồn sức mạnh bên trong tháp, hai sức mạnh bên trong tháp va chạm mạnh mẽ với nhau, nhưng mà cuối cùng Hàn Sâm vẫn chiếm thế thượng phong.
Mà hạch gen Chân Huyết trong máu Hàn Sâm cũng bắt đầu tiến hóa, nó trở thành siêu cấp, máu trong cơ thể hoàn toàn hóa thành Chân Huyết khiến cho Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh đột phá được bình cảnh, tiến vào một cấp bậc khác.
Tất cả mọi người đều đang đợi chờ giây phút tòa tháp kim loại kia bị đánh vỡ. Thế nhưng từng phút từng giây cứ trôi qua, mọi người vẫn chưa thấy tháp kim loại kia có phản ứng gì chứ đừng nói đến việc nó bị đánh vỡ, đến cả một vết rạn rứt trên bề mặt kim loại của tháp cũng chẳng có.
“Không phải chứ? Kẻ mặc áo giáp không đánh vỡ được tòa tháp đó sao?”
“Không biết nữa, trông có vẻ tòa tháp kia rất kiên cố.”
“Tòa tháp kia là hạch gen gì vậy? Sao có thể trấn áp được kẻ mặc áo giáp thế?” Cho dù là hạch gen siêu cấp thì cũng không thể nào trấn áp nổi kẻ mặc áo giáp mới đúng chứ?”
Tất cả những sinh linh quan sát trận chiến đều bắt đầu rối loạn cả lên, kẻ nào kẻ nấy đều không dám tin một tồn tại mạnh mẽ như kẻ mặc áo giáp lại bị tòa tháp kia trấn áp.
“Tòa tháp kia, hình như…” Chủ nhân Thần Vực nhìn thấy tòa tháp kia, trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia ngờ vực.
“Đó không phải là tháp Thiên Mệnh đấy chứ?” Rất nhiều cường giả kỳ cực đề giống hệt như chủ nhân Thần Vực, trong mắt của họ đều tràn đầy vẻ nghi ngờ.
“Thần B kinh người quá đi mất, liền một lúc đã trấn áp được cái tên kẻ mặc áo giáp gì đó rồi, mạnh quá.” Đường Chân Lưu không khỏi vui mừng thốt lên.
Cố Khuynh Thành cũng hơi ngạc nhiên, mặc dù nàng không cho rằng Kim Tệ sẽ dễ dàng thua cuộc, nhưng mà cũng không thể ngờ được sẽ xuất hiện tình huống như thế này.
Thậm chí hắn còn chưa ra tay, chỉ dùng một tòa tháp đã trấn áp được kẻ mặc áo giáp kia.
Bên trong tháp Thiên Mệnh lúc này, kẻ mặc áo giáp kia phẫn nộ gào thét, băng diễm trên người phun trào như núi lửa muốn phá tan tháp Thiên Mệnh.
Nhưng huyết quang phát ra từ tòa tháp kim loại này lại hệt như từng vòng hào quang máu, nó từ từ thu nhỏ phạm vi ở bên ngoài cơ thể kẻ mặc áo giáp, đè ép băng diễm lại từng chút một.
Bất kể kẻ mặc áo giáp có gào thét bùng nổ tới mức nào thì vòng hào quang máu ấy vẫn không ngừng thu nhỏ lại.
Bùm!
Quang diễm bị ép đến nứt toạc dưới vòng hào quang máu kia, mà vòng hào quang máu ấy cũng bao phủ lên trên áo giáp của kẻ mặc áo giáp, hơn nữa cũng đang không ngừng thu nhỏ lại.
Kỳ lạ hơn chính là cơ thể của kẻ mặc áo giáp cũng theo đó mà thu nhỏ lại, cuối cùng cùng nhau biến mất với hào quang máu.
Nhưng cùng lúc đó, trên tầng thứ bảy của tháp Thiên Mệnh xuất hiện một bệ đá lơ lửng, bên trên bệ đá ấy chính là bóng dáng của kẻ mặc áo giáp, chẳng qua bây giờ hắn không thể nào cử động được, cứ như là một tù nhân đã bị khóa trên bệ đá.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy nguồn sức mạnh đối chọi lại với tháp Thiên Mệnh đã hoàn toàn biến mất, thế là hắn vươn tay vẫy một cái, tháp Thiên Mệnh dần dần thu nhỏ lại rồi bay trở về trong lòng bàn tay hắn.
Khán đài và cả võ đạo trường của tất cả Tí Hộ Sở đều im bặt, trước khi trận quyết chiến này diễn ra, bọn ta đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, chỉ có duy nhất khả năng này là chưa từng.
Một kẻ mặc áo giáp mạnh mẽ đến như thế lại bị trấn áp ngay sau khi giáp mặt, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Hàn Sâm đang cầm tháp đứng trên chiến trường, mãi một hồi lâu mà vẫn không phản ứng lại được.
Hết chương 1645.