Chương 1646. Phần thưởng của Thân Tử
Mãi đến khi Hàn Sâm rời khỏi chiến trường, rất nhiều sinh linh vẫn chưa phản ứng lại được, tất cả mọi thứ đến quá đột ngột và quá nhanh khiến bọn họ khó mà chấp nhận được ngay lập tức.
Cứ tưởng rằng đây sẽ là một trận đại chiến kinh hãi thế tục, nhưng ai mà biết được vừa phóng hạch gen ra rồi thu lại thì tất cả mọi thứ đã kết thúc.
Người ngoài không thể nào biết được sự biến hóa của cơ thể Hàn Sâm và bên trong tháp Thiên Mệnh, thứ duy nhất mà bọn họ nhìn thấy là Hàn Sâm sử dụng tháp kim loại để trấn áp kẻ mặc áo giáp, sau đó thì thu luôn cả kẻ mặc áo giáp.
“Thật kinh khủng, hóa ra Kim Tệ mới là kẻ đáng sợ nhất, một cường giả như kẻ mặc áo giáp mà vẫn bị hắn trấn áp.”
“Ai nói dựa vào hạch gen thì không thể thắng chứ, dù thực lực mạnh đến mức nào thì chẳng phải cũng bị thu mất hay sao.”
“Thần B mạnh quá, bất khả chiến bại.” “Rốt cuộc tòa tháp kia là hạch gen gì vậy, đúng là mạnh thật.”
Trận chiến đó đã kết thúc rất lâu rồi, cơ mà sinh vật của các tộc vẫn còn đang thảo luận về trận chiến của Kim Tệ và kẻ mặc áo giáp ấy, đặc biệt là chủ đề liên quan đến hạch gen tháp kia còn được bàn tán không ngứớt.
Rất nhiều cường giả siêu cấp nghi ngờ rằng tòa tháp đó chính là tháp Thiên Mệnh, nhưng theo lý mà nói, đáng lẽ tháp Thiên Mệnh đã theo chủ nhân của nó thăng cấp tới Tí Hộ Sở thứ năm rồi mới đúng.
Nhân loại không hề quan tâm tòa tháp kia có lai lịch như thế nào, tất cả các phương tiện truyền thông đều đang đưa tin về trận chiến Kim Tệ trấn áp kẻ mặc áo giáp kia, đồng thời Kim Tệ cũng được mệnh danh là nhân loại mạnh nhất.
Hàn Sâm không hề có tâm trạng để quan tâm đến mấy chuyện đó, bây giờ hắn đang ở bên trong tháp Thiên Mệnh quan sát kẻ mặc áo giáp đã bị giam cầm trên bệ đá kia.
Kẻ mặc áo giáp ở trong đó đang phẫn nộ gào thét với Hàn Sâm, cơ mà đến cả bức màn chắn không gian kia mà hắn cũng không thể thoát ra được, thế nên cũng chỉ có thể gào thét với Hàn Sâm mà thôi.
“Ta phải giết ngươi!” Kẻ mặc áo giáp lặp đi lặp lại duy nhất một câu nói này.
“Trả lời vấn đề của ta, có lẽ ta sẽ xem xét đến việc thả ngươi.” Hàn Sâm nhìn kẻ mặc áo giáp rồi hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với chủ nhân của tháp Thiên Mệnh?”
Kẻ mặc áo giáp vẫn không thèm quan tâm tới Hàn Sâm, hắn chỉ lặp đi lặp lại mội câu nói kia hệt như đần độn vậy.
Hàn Sâm hỏi mấy câu liền mà kẻ mặc áo giáp vẫn không phản ứng bình thường lại, thế là chỉ đành tạm thời tự bỏ, đợi đến khi hắn ta bình Tĩnh lại thì mới tới giao lưu hỏi han một phen
Hàn Sâm cực kỳ tò mò về lai lịch của kẻ mặc áo giáp cũng như người đá không đầu của tháp Thiên Mệnh.
Bởi vì trận chiến Hàn Sâm trấn áp kẻ mặc áo giáp quá chấn động. Đáng sợ hơn là sau khi trận chiến kết thúc, kẻ mặc áo giáp hoàn toàn biến mất, đến cả các trận chiến Thần tiếp sau đó còn chưa kịp tham gia. Tất cả sinh linh của các tộc đều cho rằng kẻ mặc áo giáp đã bị trấn áp rồi chết luôn, trong lòng ai nấy càng thêm kinh sợ Kim Tệ, cho nên mấy trận chiến tiếp sau đó của Hàn Sâm hoàn toàn không có một ai dám đánh với hắn, sợ rằng sẽ bị tháp của hắn trấn áp.
Cho dù là những dị linh có thể hồi sinh được cũng không dám mạo. hiểm, nếu như bị giết chết thì còn may, nhưng nếu như bị trấn áp trong tháp mà không sống cũng chẳng chết, vậy thì đó mới là tình cảnh bi thảm nhất với dị linh.
Bảng xếp hạng mười Thần Tử chẳng có gì phải nghi ngờ cả, Kim Tệ lấy được vị trí đầu tiên trong mười Thần Tử đứng đầu, đây cũng là vị trí đứng đầu mười Thần Tử duy nhất mà Hàn Sâm lấy được.
Mặc dù trước đó hắn đã từng tham gia trận chiến Thần mấy lần liền, cơ mà đáng tiếc rằng vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng không thể lấy được vị trí đầu bảng.
Bây giờ Kim Tệ đã được các tộc công nhận là kẻ mạnh nhất Tí Hộ Sở thứ tư, đây là điều không cần phải nghi ngờ nữa.
Mà sau khi trận chiến Thần kết thúc, Hàn Sâm bí mật bước vào võ đạo trường nhận lấy phần thưởng của hắn.
Mười Thần Tử đều có một cơ hội được ban thưởng ngẫu nhiên, có thể là thú hồn, võ trang gen, hạch gen… Điều này đều dựa vào may mắn cả.
Ngoài ra còn một phần thưởng khác khiến Hàn Sâm cực kỳ tò mò, hắn không biết rốt cuộc lễ rửa tội của Thần là gì.
Bàn tay Hàn Sâm ấn lên bia võ đạo, lập tức chỉ thấy bia võ đạo sáng lên một cái, bên trên mặt bia xuất hiện ánh sáng của một vài vật phẩm, sau đó ánh sáng kia chuyển động, các loại vật phẩm cũng xoay chuyển theo, Hàn Sâm nhìn mà hoa hết cả mắt.
“Nên là phần thưởng gì thì mới tốt đây?” Hàn Sâm muốn xin vận vay từ Thần Phật trên trời, nhưng mà hắn đột nhiên cảm thấy hình như bản thân hắn chẳng hề có mong muốn đạt được thứ gì đó lắm.
Tại Tí Hộ Sở thứ tư, hắn đã trở thành tồn tại bất khả chiến bại, cho dù lấy được thú hồn siêu cấp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao lắm, cùng lắm lấy được thì cũng đem đi bán, hoặc là tặng cho người thân hay bạn bè của mình.
Hạch gen hay là võ trang gen cũng như vậy, bây giờ Hàn Sâm chỉ muốn mau chóng thăng cấp lên Tí Hộ Sở thứ năm để xem thử xem liệu thật sự có thể trở về Liên Minh hay không.
“Nhận được một hạch gen thú hồn sủng vật.” Giây phút ánh sáng kia dừng lại, Hàn Sâm bỗng sửng sốt.
“Hạch gen thú hồn sủng vật, còn có cả thứ như này sao?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía phần thưởng của mình.
Dù gì thú hồn cũng là thú hồn, bản thân nó không hề có hạch gen, kể cả thú hồn loại hình sủng vật cũng không ngoại lệ.
Hàn Sâm nhìn thấy một viên ngọc óng ánh hệt như dạ minh châu trên bia võ đạo, sau đó viên ngọc ấy hóa thành một tia sáng rồi chui vào trong hồn hải của Hàn Sâm.
Tiểu Thiên Sứ nhìn thấy viên ngọc đó thì chủ động bay qua, vươn tay bắt lấy nó rồi há miệng nuốt xuống.
Chỉ thấy thánh quang trên người Tiểu Thiên Sứ bỗng chốc dao động hệt như những con sóng, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, mà hình như Tiểu Thiên Sứ cũng có chỗ nào đó hơi khác.
Hàn Sâm nhìn tư liệu về Tiểu Thiên Sứ một cái nhưng chẳng thấy có gì thay đổi cả, vẫn giống hệt như trước đây.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc nghiên cứu về sự thay đổi của Tiểu Thiên Sứ, Hàn Sâm vẫn phải tiếp tục nhận phần thưởng thứ hai của hắn, cũng là phần thưởng mà hắn xem trọng nhất.
Bàn tay Hàn Sâm lại ấn lên bia võ đạo một lần nữa. Bia võ đạo bỗng chốc tản ra như nước hồ, vậy mà bàn tay của Hàn Sâm có thể vươn vào trong đó.
Hàn Sâm không hề thấy xa lạ gì với tình huống như thế này, lúc truyền tống vào hội trường trận chiến Thần cũng hệt như vậy, thế nên hắn không hề hoảng sợ mà đi thẳng vào trong đó.
Nhưng sau khi đi xuyên qua bia võ đạo, Hàn Sâm lại phát hiện bản thân không hề tiến vào hội trường trận chiến Thần mà là xuất hiện ở trong một thông đạo.
Thông đạo này dạng tròn như một ống nước, đường kính khoảng ba mét, được tạo thành từ tinh thể không màu, trông cũng không hề có vết nối gì, hình như là được đúc nguyên khối.
Hàn Sâm nhìn thấy thông đạo tinh thể kia thì thầm giật mình. Bởi lẽ tinh thể này trông rất quen mắt, rất giống với nguyên liệu tinh thể trong phòng điều khiển chính của Tinh tộc.
“Chẳng lẽ Tí Hộ Sở thật sự liên quan đến Tinh tộc ư?” Hàn Sâm nhíu mày đi dọc theo thông đạo, chỉ thấy tinh thể trên vách phát ra những tỉnh quang tự do.
Tinh quang ấy hạ lên trên người Hàn Sâm giống như lông vũ rồi tan chảy hệt như những bông tuyết.
Hàn Sâm cảm thấy từng làn sóng điện chạy vào bên trong cơ thể, sau đó lại phóng từ cơ thể ra bên ngoài, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy sức mạnh của bản thân tăng lên, cũng không cảm thấy được thanh lọc, không biết rốt cuộc những tinh quang tự do đó có tác dụng gì.
Thông đạo này thẳng tắp dài khoảng mấy vạn mét, sau khi Hàn Sâm đi đến cuối thì phát hiện nơi đó có một cánh cửa lớn. Nhưng Hàn Sâm chưa kịp đẩy cửa, mới đứng trước cánh cửa đó thôi mà nó đã tự động mở ra, để lộ một căn phòng phía đằng sau.
Hàn Sâm liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, hắn lập tức trợn trừng hai mắt.
Hết chương 1646.