Chương 1652. Thủ linh
Cái mũi Kim Mao Hống ngửi ngửi trên mặt đất cứ như là đang truy tìm tung tích con Huyết Khuyển kia, sau đó đuổi về phía trước.
Khắp nơi xung quanh đây đều là kiến trúc bằng đá vỡ vụn, Hàn Sâm càng nhìn càng nhíu mày. Kim Mao Hống không ngừng tiến tới phía trước trong đống đổ nát, đi hơn một trăm dặm thì phát hiện trên thảo nguyên phía trước cắm rất nhiều bia đá ngổn ngang lộn xôn.
Những bia đá kia đều nghiêng nghiêng ngả ngả, thậm chí một số còn cắm ngược ở trên cỏ, song đám người Hàn Sâm thấy rằng chỉ có duy nhất kiến trúc bằng đá này là còn tồn tại chữ viết.
Hàn Sâm kêu Kim Mao Hống tạm thời dừng lại, bởi vì phải đánh hơi cho nên Kim Mao Hống chạy cũng không nhanh lắm, nếu tiếp tục đuổi thì chỉ sợ cũng rất khó đuổi kịp con Huyết Khuyển kia.
‘Tâm mắt Hàn Sâm đánh giá một tấm bia đá gần nhất, chỉ thấy trên tấm bia đá có khắc văn tự rất xa xưa, đúng là văn tự cổ đại trước đây mà hắn đã từng học.
Bia đá bị thiếu một phần, thế nhưng phần lớn chữ viết vẫn còn có thể nhìn được.
“Ymer, bại vong.”
Hàn Sâm xem mà đầu đầy hỏi chấm. Trên tấm bia này chỉ có một cái tên và hai chữ “bại vong”, trừ cái đó ra không đầu không đuôi, nói là mộ bia thì không giống, nói là bia công đức thì cũng không có kiểu viết như vậy.
Hàn Sâm khó hiểu nhìn mãi, không biết Ymer này là ai.
Hàn Sâm đảo mắt nhìn một tấm bia đá khác cách đó không xa, chỉ thấy phía trên viết năm chữ “Veles bại vong”, ngoại trừ cái tên không giống ra thì những thứ khác hoàn toàn tương tự.
Hàn Sâm nhịn không được khẽ nhíu mày, lại nhìn mấy bia đá khác, quả nhiên phía trên đều là từng cái tên, đằng sau cũng có hai chữ bại vong.
“Cơ… bại vong… Gautama… bại vong… Marily… bại vong… Khương… bại vong… Brahma… bại vong… Zeus… bại vong…”
Từng cái tên đơn giản khắc ở trên tấm bia đá tàn tạ không có bất kỳ điểm gì đặc biệt, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thê lương giống như xuyên qua thời không cùng với âm thanh bi thương vô cùng vô tận quanh quẩn trên tấm bia đá.
Hàn Sâm không biết những cái tên này thuộc về sinh vật gì, cũng không biết bọn họ thua trận ở nơi nào, ngoại trừ cái tên ra thì những sinh vật này không hề để lại thứ gì cả.
Sau khi đi qua những tấm bia đá vỡ vụn kia thì phía đằng sau xuất hiện một tòa cung điện bằng đồng. Tính ra thì cung điện ấy còn tương đối hoàn hảo, mặc dù phía trên mặt có rất nhiều vết tích, thế nhưng chưa có chỗ nào thật sự bị nứt ra.
Toàn bộ cung điện làm bằng đồng trông vẫn còn nguyên vẹn, chẳng qua do bị nện xuống thảo nguyên này, cho nên một bên đã lún xuống nghiêm trọng, một nửa bức tường còn lún vào bên trong bùn đất.
Kim Mao Hống đánh hơi thấy mùi. Nó đi đến trước cổng chính cung điện bằng đồng rồi gầm rú vào bên trong đó giống như đang nói với Hàn Sâm rằng con Huyết Khuyển kia đang ở bên trong.
Hàn Sâm quan sát cung điện bằng đồng kia, chỉ thấy phía trên cửa đồng lớn có tấm biển được khắc ba chữ “Anh Linh Điện”.
“Không biết vì sao trong lòng ta có chút dự cảm không lành.” Long Nữ nhìn cung điện bằng đồng rồi nói.
Hàn Sâm gật gật đầu, trong lòng của hắn cũng mơ hồ có chút cảm giác bất an, Động Huyền Khí Tràng khó mà xuyên qua bên trong cung điện, cũng không biết liệu có phải con Huyết Khuyển kia đang ở bên trong cung điện thật hay không.
“Dị sinh vật mà ngươi triệu hồi đến từ đâu vậy?” Hàn Sâm nhìn về phía Long Nữ rồi hỏi.
Long Nữ cười khổ nói: “Ta cũng không biết, việc triệu hồi nguyên liệu nấu ăn của ta đều là ngẫu nhiên cả, có thể triệu hồi ra thứ gì thì ngay cả bản thân ta cũng không biết, ta cũng không biết bọn chúng đến từ đâu.”
Nói xong, Long Nữ lại liếc mắt nhìn Anh Linh Điện rồi nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm, nơi này có gì đó rất kỳ lạ, chúng ta nên đi thôi, sau này vẫn còn cơ hội.”
Hàn Sâm đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cọt kẹt, cánh cửa lớn của Anh Linh Điện vốn được đóng chặt lại tự động mở ra, để lộ một khe hở rộng bằng một thước.
Hàn Sâm và Long Nữ đều cảnh giác nhìn cửa đồng lớn, Kim Mao Hống khẽ gầm gừ về phía ấy.
Bộp!
Một bàn tay đột nhiên vươn ra ngoài từ bên trong cửa lớn, áp vào thành cửa.
Ánh mắt Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm lấy cạnh cửa đồng kia. E rằng bàn tay ấy đã không thể dùng từ “tay” để hình dung nữa rồi, nó càng giống như một bộ xương vuốt hơn.
Mặc dù nó vẫn còn duy trì hình thái bàn tay, thế nhưng da thịt phía trên đã hoàn toàn khô héo dính vào xương, đầy nếp nhăn nheo như vỏ cây
khô, trên mặt còn hiện lên sắc xanh trắng mang đến cho người ta một loại cảm giác tĩnh mịch.
Bàn tay kia nắm lấy cạnh cửa đồng, chầm chậm kéo cửa đồng ra.
Cùng với việc cửa đồng từ từ mở ra, Hàn Sâm có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng bên trong cánh cửa. Phần có thể nhìn thấy được đều trống rỗng, ngoại trừ một cây cột đồng chống đỡ lấy cung điện ra thì chẳng còn thấy thứ gì nữa.
Khi cánh cửa đồng kia được bàn tay ấy kéo ra gần hết, cuối cùng Hàn Sâm cũng thấy rõ được chủ nhân của bàn tay kia.
Đó là một sinh vật mặc áo choàng đen, ngoại trừ cái tay hắn vươn ra bên ngoài kia ra thì toàn bộ thân thể đều bao bọc ở bên trong áo choàng màu đen. Vả lại ngoài việc nhìn thấy kẻ đó có dáng vẻ của một con người ra thì không thể nhìn thấy thứ gì khác nữa.
Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm hạ xuống người hắn, thế nhưng lại chẳng cảm nhận được gì. Người bên trong áo choàng màu đen kia cứ như là một người chết, trong thân thể không còn một chút khí tức nào.
“Nếu đã đến rồi thì hãy vào đi.” Người mặc áo choàng kia mở cửa đồng ra, sau đó thì đứng ở bên trong cửa cứ như đang nhìn đám người Hàn Sâm, phát ra một thứ âm thanh như kim loại ma sát khiến người †a run sợ.
“Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?” Trong lòng Hàn Sâm cảnh giác, nhìn người mặc áo choàng kia rồi hỏi.
“Ta đã là một người chết, sớm không còn tên. Nếu như nhất định phải có một cái xưng hô, vậy thì ngươi cứ gọi ta người thủ linh đi.” Giọng nói của người mặc áo choàng vẫn khiến người cảm thấy run rẩy hệt như cũ.
Chẳng qua thời điểm hắn nói chuyện thì vẫn cúi đầu, toàn bộ gương mặt đều giấu trong bóng tối dưới áo choàng hệt như một u linh trong mộ địa.
“Người thủ linh? Ngươi đang thủ linh vì ai vậy?” Hàn Sâm nghe thấy cái †ên này thì càng cảm thấy chẳng tốt lành gì, cho nên không hề bước về phía trước.
“Ta thủ linh không vì bất kỳ kẻ nào cả.” Người thủ linh ấy lạnh nhạt nói.
Hàn Sâm nhíu mày nhìn người thủ linh. Đột nhiên trong lòng hắn khẽ lay động, hắn chỉ vào những bia đá kia rồi hỏi: “Chẳng lẽ thứ ngươi trông coi chính là bọn họ ư?”
Người thủ linh phát ra tiếng cười khà khà quái dị: “Đúng, mà cũng không đúng. Ta trông coi bọn họ, nhưng cũng không phải bọn họ.” “Ngươi có ý gì đây?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
“Mời vào xem thử, ngươi tự khắc sẽ hiểu thôi.” Người thủ linh kia vẫn cười quái dị rồi nói.
“Bất kể là ngươi trông coi thứ gì thì ta cũng không có hứng thú.” Hàn Sâm nói xong rồi võ Kim Mao Hống, Kim Mao Hống lập tức muốn quay đầu đi.
Nơi này để lộ ra một luồng sức mạnh quỷ dị, mặc dù Hàn Sâm tự thấy mình đã là kẻ bất khả chiến bại trong Tí Hộ Sở thứ tư, thế nhưng trong Tí Hộ Sở thứ tư có rất nhiều hiện tượng kỳ lạ đến từ những nơi khác, Hàn Sâm cũng không dám đảm bảo chắc chắn bản thân thật sự có thể giết hết tất cả.
Ít nhất sau khi gặp Ngao Dạ, hắn đã không cho rằng bản thân mình vô địch nữa.
“Nếu đã đến rồi, không vào nhìn một chút mà đã muốn đi rồi sao?” Người thủ linh đó âm trầm nói một câu.
Hàn Sâm phớt lờ hắn, tiếp tục thúc giục Kim Mao Hống chạy đi. Thế nhưng Kim Mao Hống càng chạy lại càng chậm, cứ như phía sau có một sức mạnh to lớn nắm nó kéo lại. Không ngờ rằng thân thể Kim Mao Hống bị kéo lùi trở lại, đến cả Hàn Sâm và Long Nữ trên lưng cũng cùng bị ngã vào bên trong cung điện bằng đồng.
Hết chương 1652.