Chương 1653. Kẻ thất bại
Hàn Sâm lập tức triệu hồi ra Kim Văn Bá Thuẫn và Cát Liệt Đao, đồng thời biến thân thành Đồ Lục Giả. Hắn gầm lên một tiếng, Cát Liệt Đao trong tay mang theo sức mạnh vô cùng kinh khủng chém về phía người thủ linh.
Cát Liệt Đao cắt vào bên trong thân thể người thủ linh trong nháy mắt, thế nhưng người thủ linh hệt như u linh thật sự, thân thể ở dưới đao dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Hàn Sâm ngẩng đầu dò xét xung quanh, thế nhưng ánh mắt vừa quét tới lại khiến hắn hơi sững sờ.
Chỉ thấy trên vách tường bốn phía đại điện bằng đồng thờ phụng rất nhiều chiến giáp thủy tinh. Trên bề mặt những bộ giáp tinh thể kia hoặc ít hoặc nhiều đã có chút vết tích, từng vết đao vết kiếm giăng khắp nơi trông giống như đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến vô cùng tàn khốc.
Thậm chí Hàn Sâm còn có thể cảm nhận được chiến ý bất diệt đang thiêu đốt bên trên khôi giáp tinh thể ấy như thể ý chí của nó vẫn đang chinh chiến không ngừng nghỉ trên chiến trường, cháy hết mình trong những trận chiến bất tận.
Cả đại điện bao trùm trong chiến ý bất khuất. Đứng giữa đại điện trống trải, Hàn Sâm cảm nhận được một loại cảm giác như đưa thân mình vào trong thiên quân vạn mã chém giết khốc liệt, như thể áo giáp tinh thể kia vẫn đang cùng đồng hành với chủ nhân của nó tàn sát đẫm máu trên chiến trường.
Điều mà Hàn Sâm kinh ngạc nhất chính là, những chiếc áo giáp này trông giống hệt chiến giáp gen hắn chiếm được từ chỗ Tina. Mặc dù hình dạng và tính chất có chút gì đó khác biệt, dường như có được sức mạnh khác nhau, thế nhưng trên bản chất lại rất giống.
“Không phải những thứ này đều là chiến giáp gen đấy chứ?” Trong lòng Hàn Sâm vô cùng sợ hãi.
Bóng dáng người thủ linh quỷ dị xuất hiện ở phía trước một bộ áo giáp màu xanh quấn quanh lôi điện, nhìn chiến giáp kia rồi nói: “Đây là chiến giáp gen thuộc về Zeus, hắn đi ra ngoài mười lăm ngày, cuối cùng vẫn thất bại rồi chết.”
Nói xong, người thủ linh lại nhìn về phía một bộ chiến giáp khác đỏ thâm như máu ở bên cạnh: “Đây là chiến giáp gen thuộc về Khương, hắn đi ra ngoài mười chín ngày, thế nhưng vẫn thất bại rồi chết…”
Mỗi lần người thủ linh đi qua một bộ áo giáp thì đều giới thiệu chủ nhân của nó. Những cái tên đó về cơ bản Hàn Sâm đều đã nhìn thấy bên trên những bia đá ở bên ngoài rồi.
Hơn nữa người thủ linh cũng nói rõ ràng rằng đây đều là chiến giáp gen, điều này khiến trong lòng Hàn Sâm càng thêm giật mình.
Sau khi giới thiệu xong một bộ áo giáp cuối cùng, người thủ linh quay sang nhìn đám người Hàn Sâm rồi cười khặc khặc một quái dị nói: “Bọn họ đều là anh hùng, nhưng cũng đều là kẻ thất bại, cuối cùng bọn họ vẫn chưa thể thật sự đi ra ngoài, chỉ có thể mang theo sỉ nhục và không cam lòng an nghỉ tại nơi đây.
“Đi ra ngoài như lời ngươi nói có ý gì?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm người thủ linh hỏi.
“Đương nhiên có nghĩa là đi ra khỏi Tí Hộ Sở.” Người thủ linh thờ ơ đáp lại một câu, sau đó lại chỉ vào những chiến giáp gen kia rồi nói: “Chủ nhân của chiến giáp gen đã chết, thế nhưng chiến giáp gen thì chưa. Nếu như có thể lấy được công nhận của nó thì ngươi có thể điểu khiển được nó. Mặc dù bọn chúng đều là những kẻ thất bại, thế nhưng chúng lại có một trái tim bất bại, vẫn khát vọng được bước trên chiến trường một lần nữa.”
“Ngươi muốn đưa bọn nó cho chúng ta?” Hàn Sâm giật mình nhìn người thủ linh. Đáng lẽ hắn còn cho rằng sẽ có một trận chiến lớn, thế nhưng xem ý tứ của người thủ linh kia, chẳng những sẽ không động thủ với bọn họ, còn có thể đưa chiến giáp gen cho bọn họ.
“Chỉ cần ngươi có thể mang chúng đi thì có thể mang theo tất cả, dù gì cũng là mấy thứ phế phẩm vô dụng bỏ đi” Giọng điệu của người thủ linh vẫn khiến hai hàm răng người ta phải va lập cập vào nhau hệt như trước đó.
“Vậy thì ta không khách khí nữa.” Hàn Sâm thật sự không khách khí, đưa tay ôm lấy một bộ chiến giáp gen bên cạnh.
Người ngoài không biết uy lực của chiến giáp gen, song Hàn Sâm lại hiểu rõ. Trong mắt của hắn, quả thực một tòa cung điện bằng đồng nho nhỏ này chính là một bảo khố khổng lồ, e rằng cả Liên Minh cũng không đáng giá đến như vậy.
Hàn Sâm ôm lấy chiếc áo giáp toàn thân đỏ thẫm như máu kia, nó chính là chiến giáp gen thuộc về Khương bên trong giới thiệu của người thủ linh.
Phía trên chiến giáp gen có hơn bảy mươi vết tích, có vết kiếm có vết đao, thậm chí có vết tích đã xuyên qua hai mặt trước sau chiến giáp gen, nhưng mà cuối cùng nó vẫn không bị chém đứt.Aml
Hàm Sâm mới vừa ôm lấy áo giáp, muốn tháo áo giáp từ trên tường xuống, thế nhưng ai mà biết được phía trên chiến giáp lại tỏa ra ánh đỏ mạnh mẽ đẩy Hàn Sâm văng ra ngoài.
Hàn Sâm chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh đánh tới, thế nhưng sức mạnh của hắn lại hoàn toàn không ngăn cản nổi, cứ như thể hắn bị xe lửa đụng bay, đâm vào trên tường đối diện, đầu óc lỗ tai ong ong cả lên, trong mắt thì đầy sao.
“Ngươi không sao chứ?” Long Nữ vội vàng chạy tới, đỡ Hàn Sâm từ dưới đất dậy.
“Ta không sao.” Hàn Sâm lắc lắc đầu, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo một chút, sau đó nhìn về phía người thủ linh nói: “Ý ngươi là gì? Không muốn cho cứ việc nói thẳng, hà tất phải dùng đến thủ đoạn này?”
Người thủ linh cười khà khà nói: “Bọn chúng có ý chí của mình, không phải ta có khả năng thao túng. Vừa rồi ta cũng đã nói rồi đó, ngươi nhất định phải được bọn chúng công nhận thì mới có thể mang bọn chúng đi được.”
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm người thủ linh, hắn không quá tin lời người thủ linh nói.
Lúc trước khi hắn lấy chiến giáp gen của Tina cũng không có chuyện như vậy, trực tiếp lấy về được.
“Có tin hay không thì tùy ngươi, ta chỉ là một người thủ linh mà thôi. Với ta mà nói. lừa gạt ngươi cũng chẳng có ích lợi gì.” Người thủ linh còn nói thêm.
“Ta không tin.” Hàn Sâm cắn răng đi dỡ một bộ khôi giáp khác.
Kết quả vẫn như thế, sức mạnh trên chiến giáp gen trực tiếp đẩy Hàn Sâm ra ngoài, chiến ý bất diệt phía trên vẫn bùng cháy hệt như không cho phép hắn chạm vào.
Hàn Sâm cũng không bỏ cuộc, lần lượt đi thử từng chiếc một. Hắn thầm nghĩ, nhiều chiến giáp gen như vậy, chắc chắn sẽ có một cái hợp tính với hắn, có thể mang một bộ chiến giáp gen đi thôi cũng đã kiếm được một món hời lớn rồi.
Nhưng thực tế phũ phàng hơn tưởng tượng của Hàn Sâm nhiều. Hắn thử từng chiếc một mà không một chiến giáp gen nào chịu nhận hắn. Gian khổ không thiếu ăn, chỉ có đụng u cả đầu mới ăn no được, thế nhưng ngay cả một bộ cũng không ôm xuống được.
Ngay tại thời điểm Hàn Sâm buồn bực, chỉ thấy Kim Mao Hống duỗi móng vuốt sờ sờ một chiếc chiến giáp gen.
Toàn thân chiếc chiến giáp gen kia như được hoàng kim đúc thành, trên bê mặt phủ một lớp gỉ sét màu xanh lục, hơn nữa còn có rất nhiều vết tích.
Trước đó Hàn Sâm cũng thử ôm nó xuống, thế nhưng lại bị một luồng kim quang đẩy ra. Bây giờ móng vuốt Kim Mao Hống đặt ở phía trên đó, chiến giáp gen lại lập tức tỏa ra hào quang sáng chói.
Hàn Sâm còn cho rằng Kim Mao Hống sẽ bị chấn ra giống như hắn, ai ngờ được Kim Mao Hống chẳng những không bị chấn ra, chiếc chiến giáp gen kia lại còn vỡ vụn dưới móng vuốt Kim Mao Hống, hóa thành bông tuyết màu vàng kim rơi xuống người Kim Mao Hống từng chút một, dần dần dung nhập vào bên trong thân thể của nó.
“Grào!”
Sau khi tất cả bông tuyết kim sắc dung nhập vào bên trong thân thể, Kim Mao Hống ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng sư tử gầm. Chỉ thấy màu vàng kim ngưng tụ phía ngoài thân thể của nó hóa thành áo giáp bảo vệ toàn bộ thân thể, nhìn từ xa giống như một áo giáp sư tư hoàng kim.
“Đùa à? Vậy mà ta còn không bằng Tiểu Kim á?” Hàn Sâm trợn trừng hai mắt, nhìn Kim Mao Hống với vẻ không thể tin được.
Hắn không tài nào tin nổi, bản thân mình ra sức như vậy cũng không nhận được công nhận của những chiến giáp gen kia, thế mà Kim Mao Hống chỉ tùy tiện sờ một chút, chiến giáp gen kia lập tức tự động đi theo nó, thế chẳng phải không công bằng lắm sao.
Hết chương 1653.