Chương 1667. Tiên Thiên Vô Cực
Trông có vẻ uy lực của một đao kia không bá đạo bằng kiếm quang của Cố Khuynh Thành, thế nhưng lại tinh tế ở kỹ năng của bản thân Hàn Sâm. Một đao kia hạ xuống đã phong kín các loại khả năng khiến Cổ Ma không thể không chính diện đỡ một đao này của hắn.
Cho đến bây giờ, Hàn Sâm vẫn không biết rõ đến cùng Cổ Ma giết đám Cốt Yêu như thế nào, thay vì đợi Cổ Ma rút lui rồi tiếp tục có người chết bên trong Tí Hộ Sở, chi bằng như bây giờ giữ hắn lại, ít nhất khiến hắn không có cơ hội phát động sức mạnh kia với người khác.
Thế nhưng tiếp sau đó, con lừa lông trắng dưới trướng Cổ Ma lại nhích bốn chân, tránh được một đao này của Hàn Sâm khiến Hàn Sâm phải nheo mắt lại.
Nếu như Cổ Ma có thể đỡ được một đao này thì Hàn Sâm sẽ không cảm thấy kỳ lạ một chút nào, cho dù con lừa lông trắng kia có thể dùng sức mạnh cường đại ngăn chặn một đao này thì Hàn Sâm cũng sẽ không cảm thấy khó hiểu.
Nhưng con lừa lông trắng lại né được đao này khiến vẻ mặt Hàn Sâm không khỏi nghiêm túc thêm vài phần.
Kỹ năng mạnh nhất của Hàn Sâm là dự phán, năng lực sắp đặt và nhìn thấu huyền cơ. Một đao này của hắn đã bố trí và diễn hóa đến trình độ cao nhất, phong bế tất cả khả năng khiến Cổ Ma không thể không đỡ một đao này của hắn.
Hiện tại con lừa lông trắng dưới trướng Cổ Ma lại phá bỏ phong tỏa của đao pháp của hắn. Hàn Sâm đã tính hết tất cả tình huống, nhưng chưa hề tính tới một bước này, đương nhiên hắn có chút giật mình.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng biết đạo lý số trời khó dò, hắn không dám tự đại đến mức cho rằng bản thân thật sự có thể tính toán hết thiên cơ, có khả năng mà hắn không tính tới cũng là điều rất bình thường.
Kế tiếp Hàn Sâm liên tiếp chém từng đao một về phía Cổ Ma, khả năng sắp xếp và dự phán trong mỗi một đao đều được tính toán đến đỉnh điểm, liên kết vào với nhau, muốn kéo Cổ Ma vào trong tiết tấu của hắn.
Thế nhưng Cổ Ma lại chỉ ngồi xếp bằng ở trên lưng lừa lông trắng sừng sững không nhúc nhích, bốn vó con lừa lông trắng liên tục di chuyển, lần lượt né tránh đao pháp của Hàn Sâm.
Con lừa lông trắng vênh váo tự đắc không ngừng di chuyển móng, dáng vẻ kia giống như một vũ giả kiêu ngạo đang múa ba lê, tránh né công kích của Hàn Sâm hết lần này tới lần khác.
Vẻ mặt Hàn Sâm nghiêm túc, Nữ Hoàng lại càng thêm giật mình.
Nữ Hoàng nhận thấy Dịch Thiên Thuật của Hàn Sâm đã được sử dụng rất xuất sắc, đạt tới trình độ nàng khó có thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng cho dù vậy, con lừa kia vẫn có thể phá hết các bố trí, mỗi lần đều có thể tìm ra quỹ đạo mà Hàn Sâm không tính toán tới từ vị trí khó †in, phá bỏ cục diện né tránh Cát Liệt Đao của Hàn Sâm.
“Con lừa này không đơn giản, chẳng lẽ nó có được năng lực tương tự với Động Huyền Kinh, có thể phá vỡ huyền cơ hay sao?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy tư, đao trong tay không ngừng lại chút nào.
Xa xa bên trong dãy núi, chủ của Thần Vực và mấy vị cường giả cấp Thủy Tổ đều đang quan sát trận chiến này.
“Cổ Ma quả nhiên lợi hại, không hổ là cường giả tuyệt thế đã từng chèn ép Lục Đạo Đại Đế, thú cưỡi lại còn là một dị thú có năng lực như thế.” Một Thủy Tổ tán thưởng nói.
Chủ nhân Thần Vực lại cười nói: “Các vị Thủy Tổ tuyệt đối không được xem thường con dị thú kia, đây chính là sinh vật thần siêu cấp cuồng bạo trời sinh, có được sức mạnh Tiên Thiên Vô Cực, cũng biết trước sau, đừng nói là Thiên Kiếm, cho dù là Kim Tệ, chỉ sợ cũng không thể chém trúng nó.”
“Cường giả như thế, tại sao trước kia chưa từng nghe nói tới?” Thủy Tổ kia khẽ kinh ngạc nhìn con lừa lông trắng hỏi.
“Nó vừa ra đời đã đi theo Cổ Ma, chưa hề để lộ sức mạnh ở trước mặt người ngoài. Mãi cho đến khi ta hợp tác thăm dò tung tích của Thần với Cổ Ma, gặp phải mối nguy hiểm lớn thì mới biết được sức mạnh của nó.” Chủ nhân Thần Vực nói.
“Kể từ đó, Cổ Ma Đại Đế đứng ở vị trí bất bại, nhìn xem hắn phản kích như nào đi” Thái Âm Thủy Tổ nhìn Cổ Ma rồi trầm tư nói: “Quả nhiên Cổ Ma Đại Đế là nhân vật phi phàm, có thể phá Gương Cổ Chiếu Thiên, lại còn có thú cưỡi là dị thú như thế, chẳng qua không biết sức mạnh kia của hắn đủ khả năng diệt Thiên Kiếm hay không, nếu như không diệt được Thiên Kiếm thì cuối cùng cũng không tính là thắng.”
“Tại sao Cổ Ma Đại Đế vẫn không ra tay?” Quỷ Ưng Đại Đế cau mày hỏi.
“Chắc hẳn là hắn ta đang quan sát sức mạnh của Thiên Kiếm, với tính cách của hắn, không ra tay thì thôi, nếu ra tay thì nhất định sẽ đưa kẻ
địch vào chỗ chết, xem ra hắn đã quan sát xong, có lẽ cũng sắp ra tay rồi.” Chủ nhân Thần Vực nói.
“Quái lạ, vì sao hắn không đánh trả?” Miên Dương khó hiểu hỏi.
Bởi vì con lừa lông trắng chỉ luôn trốn tránh, ngay cả nó cũng nhìn ra †ình huống hiện tại.
“Không phải hắn không ra tay, mà là không tìm được cơ hội ra tay.” Nữ Hoàng nhìn chiến trường rồi nói: “Con dị thú kia mặc dù dễ dàng né tránh công kích của Hàn Sâm, nhưng bố cục công kích của Hàn Sâm không lộ ra sơ hở gì, cho nên hắn mới không tìm thấy cơ hội ra tay, chỉ có thể chờ đợi.”
Nữ Hoàng là người hiểu rõ kỹ năng của Hàn Sâm nhất, cũng có quyền lên tiếng nhất.
“Thì ra là thế, nói như vậy thì thực ra hiện tại ông chủ và hắn không phân thắng bại?” Miên Dương nghe được thì lập tức mừng rỡ. Vốn dĩ nó còn thấy Cổ Ma không ra tay, chỉ bằng một thú cưỡi đã chống lại được Hàn Sâm, còn tưởng rằng Hàn Sâm đã rơi vào thế yếu.
“Không, là Hàn Sâm rơi vào thế yếu.” Cố Khuynh Thành lại đột nhiên mở miệng nói ra.
Bọn Nữ Hoàng không khỏi nhìn về phía Cố Khuynh Thành. Cho dù Nữ Hoàng hiểu rõ Hàn Sâm nhất, nhưng mà dù gì nàng vẫn chưa thăng cấp lên siêu cấp, nhãn lực không đủ, có nhiều điểm khó mà thấy rõ được.
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành hơi nghiêm nghị nói: “Quả thật Hàn Sâm không hề lộ ra sơ hở gì, đây cũng là nguyên nhân Cổ Ma không ra tay đánh trả, nhưng chính bởi như thế cũng mang ý nghĩa Hàn Sâm đã rơi vào thế yếu.”
“Chị Cố, ngươi có thể nói rõ một chút không?” Vương Vũ Hàng không nhịn được hỏi.
Cố Khuynh Thành nhìn hai người bên trong cuộc chiến rồi nói: “Công kích của Hàn Sâm không có sơ hở, đó là bởi vì hắn vẫn luôn công kích, liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, công kích cuồn cuộn không dứt đã đền bù sơ hở.”
Nữ Hoàng lập tức hiểu được: “Nói cách khác, hiện tại Hàn Sâm đang bị ép công kích liên tục, nếu như hắn dừng lại thì sẽ lộ ra sơ hở, đó cũng chính là cơ hội để Cổ Ma phát động một đòn trí mạng?”
Cố Khuynh Thành gật đầu: “Hiện tại Cổ Ma giống như một con rắn độc canh giữ trong động, nếu thế tấn công của Hàn Sâm hơi dừng lại một chút rồi xuất hiện sơ hở, hậu quả khó mà lường được.”
“Vậy thì không phải rất dễ sao, công kích liên tục, trực tiếp giết chết hắn chẳng phải là được sao.” Miên Dương nói.
“Đâu có dễ như vậy, hiện tại Hàn Sâm hoàn toàn không đụng vào Cổ Ma được, con dị thú kia lai lịch phi phàm, có được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, không kém cạnh bất kỳ một vị cường giả cao cấp nào trong Tí Hộ Sở thứ tư.” Cố Khuynh Thành nói.
Ngay lúc đang nói chuyện, đột nhiên thấy thân thể Hàn Sâm có dừng lại một chút, trong chớp mắt ấy, cuối cùng Cổ Ma cũng ra tay.
Lòng bàn tay dựng thẳng ở trước ngực ép về phía Hàn Sâm, cùng với một chưởng đó là toàn bộ thiên địa giống như đều bị giữ trong lòng bàn tay của hắn.
Mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi chiếc lá là một Bồ Đề, mà bàn tay kia của Cổ Ma giống như hái hoa ngắt lá, toàn bộ thế giới đều ở trong lòng
bàn tay của hắn.
Ánh mắt Hàn Sâm trong veo, không hề dao động vì khí thế khủng bố của một chưởng kia, thứ hắn chờ chính là giờ khắc này.
Trong lúc Hàn Sâm chuẩn bị muốn ra tay đón lấy thì lại đột nhiên cảm nhận một rung động truyền đến bên trong hồn hải.
Hết chương 1667.