Chương 1668. Đại chiến Cổ Ma
Ý niệm Hàn Sâm như sắt đá mạnh mẽ ổn định tâm trạng, không để ý đến sự rung động trong hồn hải mà tung một quyền về phía bàn tay Cổ Ma.
Trong mắt Cổ Ma thì đây là một cơ hội, còn đối với Hàn Sâm mà nói thì đây cũng chẳng phải cũng là một cơ hội sao, Động Huyền Kinh của hắn chưa tu đến đỉnh cấp, không đụng đến được con lừa kia, cứ tiếp tục như vậy còn không bằng quyết đoán dứt khoát.
Chưởng và quyền giao nhau trong không trung nhưng lại không xảy ra va chạm sức mạnh kịch liệt, Hàn Sâm chỉ cảm thấy dường như sức mạnh của mình đã đánh vào trong một cái động không đáy cực lớn, sức mạnh trực tiếp xông vào trong, không những không bị ngăn cản, trái lại có một sức hút mạnh mẽ kéo sức mạnh của hắn xông vào.
Trong lòng Hàn Sâm nhất thời cả kinh, muốn thu hồi lại sức mạnh, nhưng lại phát hiện nắm tay mình cứ như bị hút dính trên bàn tay của Cổ Ma, khí tức sinh mệnh cũng nhanh chóng vọt về phía Cổ Ma, hoàn toàn không ngừng lại được.
Hàn Sâm liên tiếp biến đổi mấy loại sức mạnh, thế nhưng cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay của Cổ Ma, sức mạnh không ngừng vọt vào trong thân thể Cổ Ma.
Rung động trong hồn hải cũng càng ngày càng mãnh liệt, Hàn Sâm đã chú ý một chút, phát hiện tháp Thiên Mệnh đang chấn động, chẳng qua không phải là bản thân tháp Thiên Mệnh đang chấn động, mà là kẻ mặc áo giáp bị trấn áp trong tháp đang giống như phát điên bộc phát ra lửa băng, lần lượt đánh vào không gian giam cầm của tháp Thiên Mệnh, mặc dù chưa thể giải phóng khỏi giam cầm, nhưng lại khiến tháp Thiên Mệnh không ngừng rung động.
Hàn Sâm hơi kinh ngạc, trước kia khi bị trấn áp trong tháp, kẻ mặc áo giáp từng thử va chạm với xỉiềng xích giam cầm, kết quả không những không xông ra ngoài được, trái lại đã khiến thân thể mình bị thương.
Từ đó về sau cũng không còn nhìn thấy kẻ mặc áo giáp có dị động gì nữa.
‘Thế mà hiện tại hắn lại bạo động ngay vào giờ phút quan trọng này, không biết có phải là hắn cho rằng Hàn Sâm đã gặp phải kẻ thù mạnh, không có thời gian đối phó hắn hay không.
Chẳng qua Hàn Sâm nghĩ một chút lại cảm thấy có chút không đúng, kẻ mặc áo giáp bị trấn áp trong tháp Thiên Mệnh hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên ngoài, hắn không thể biết Hàn Sâm đã gặp phải kẻ địch mạnh.
Nhưng hiện tại Hàn Sâm đã không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, sức mạnh của hắn đang giống như sông lớn Trường Giang vọt vào dưới bàn tay của Cổ Ma, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ hắn rất nhanh sẽ phải bị hút thành cái xác khô.
Suy nghĩ trong đầu Hàn Sâm chợt lóa lên, lập tức triệu hồi Già Thiên Tán ra, đâm một ô về phía bàn tay Cổ Ma.
Cổ Ma dùng một tay bắt về phía Già Thiên Tán, muốn nắm lấy Già Thiên Tán trong lòng bàn tay hắn giống như vừa rồi.
Già Thiên Tán tự động mở rộng ra, một chưởng Cổ Ma vỗ trên mặt ô, vân không có dao động của sức mạnh va chạm vào nhau, nhưng Già Thiên Tán cũng không bị hắn hút vào trong lòng bàn tay.
Từng chùm ánh sáng từ trên Già Thiên Tán buông xuống ngăn cách Hàn Sâm và Cổ Ma ra, bàn tay kia của Cổ Ma không thể tiếp tục hút được sức mạnh của Hàn Sâm nữa, nắm đấm của Hàn Sâm cũng được thoát vây.
Cổ Ma hơi kinh ngạc liếc nhìn Già Thiên Tán trong tay Hàn Sâm, đột nhiên khí thế trên người chợt thay đổi, một luồng khí tức dồi dào từ trên người hắn bắn tung ra, một chưởng như trời long đất lở võ về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm hơi nhíu mày, chỉ thấy hào quang đỏ trên người Cổ Ma như sóng, đúng là sức mạnh của hạch gen Thần trước đó Hàn Sâm đã sử dụng.
Lúc này Hàn Sâm mới biết, Cổ Ma không chỉ có thể hấp thu sức mạnh của kẻ địch, còn có thể chuyển sức mạnh của kẻ địch để bản thân sử dụng.
Không, không phải chỉ có như vậy, rõ ràng sức mạnh một chưởng này của Cổ Ma còn mạnh hơn sức mạnh hút đi từ Hàn Sâm rất nhiều, vậy thì chỉ có một loại khả năng thôi.
Hắn hấp thụ sức mạnh của kẻ địch, đồng thời còn có thể hoá sức mạnh của chính mình thành thuộc tính giống như của kẻ địch, quả thật loại năng lực này khá nghịch thiên.
Hiện tại Hàn Sâm cuối cùng đã biết tại sao Cố Khuynh Thành nói Cổ Ma có thể tuỳ tiện dùng các loại năng lực thuộc tính khác nhau. Với năng lực này của hắn, muốn sử dụng những sức mạnh thuộc tính khác nhau thì quá dễ dàng.
Rầm!
Một chưởng của Cổ Ma võ trên mặt ô của Già Thiên Tán khiến mặt ô bị lõm xuống hệt như da trên mặt trống bị đánh lõm.
Chẳng qua sau một chưởng qua đi, mặt ô lập tức lại nảy trở lại, không hề tổn hại chút nào.
Cổ Ma hết chưởng này đến chưởng khác liên tục gõ trên mặt ô giống như gõ trống, chỉ thấy hào quang đỏ kinh thiên, mặt ô không ngừng trũng lõm vặn vẹo, phát ra từng tiếng giống như tiếng sấm vang vọng.
Nhưng mà bất kể sức mạnh của Cổ Ma kia mạnh mẽ như thế nào nhưng vẫn không thể đánh hỏng được Già Thiên Tán mới cấp Bảo Thạch.
Tình thế hiện tại bỗng chốc hoàn toàn nghịch chuyển, trước đó là Hàn Sâm điên cuồng tấn công, hiện tại lại đổi thành Cổ Ma điên cuồng tấn công, Hàn Sâm dựa vào Già Thiên Tán ngăn cản toàn bộ công kích của Cổ Ma.
“Chiếc ô này kiên cố thật đấy, không biết là lai lịch thế nào?” Quỷ Ưng Đại Đế hơi kinh ngạc nhìn Già Thiên Tán nói.
Chưởng lực của Cổ Ma như trời, mỗi một chưởng vỗ xuống đều giống như bầu trời huyết sắc sụp đổ trấn áp trên Già Thiên Tán, khiến Già Thiên Tán không ngừng vặn vẹo thay đổi hình dáng, nhưng mà sau đó trong nháy mắt lại nảy trở lại.
“Ngoại trừ kiếm đạo tuyệt vời ra, số lượng hạch gen của Thiên Kiếm
cũng không ít đâu.” Thái Âm Thuỷ Tổ hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt đặt trên Già Thiên Tán lại loé qua một tia tham lam.
Cổ Ma hệt như một vị Ma Thần áp chế Hàn Sâm, sức mạnh mỗi một chưởng đều khiến người ta kinh hãi, nhưng vẫn mãi không thể thương tổn được Hàn Sâm, bất kỳ ai cũng nhìn ra đây đều là công lao của Già Thiên Tán.
Một món hạch gen có tính phòng ngự mạnh mẽ như vậy là một thứ đồ tốt bảo vệ tính mạng, trong lòng rất nhiều cường giả khó tránh khỏi có vài ý nghĩ.
“Không biết rốt cuộc hạch gen nào mới là hạch gen bản mệnh thật sự của Thiên Kiếm.” Chủ nhân Thần Vực nhìn Già Thiên Tán nhíu mày.
Hàn Sâm đã sử dụng mấy hạch gen, uy lực của cái nào cũng đều vô cùng mạnh mẽ, bọn họ cũng không phân biệt được rốt cuộc hạch gen bản mệnh của Hàn Sâm là cái nào.
Chẳng qua ai cũng đều không nghĩ đến Già Thiên Tán, mặc dù Già Thiên Tán có tiếng, nhưng dù sao mới cấp Bảo Thạch, cho dù là hạch gen Bảo Thạch đứng đầu cũng không thể ngăn cản được sức mạnh khủng bố kia của Cổ Ma.
Đám chủ nhân Thần Vực đều cho rằng, có lẽ Già Thiên Tán là một hạch gen siêu cấp.
Bản thân Hàn Sâm cũng không ngờ rằng Già Thiên Tán lại mạnh đến như vậy, sau khi Cổ Ma đã hấp thu phần sức mạnh của hạch gen Thần, cộng thêm cả sức mạnh của bản thân Cổ Ma, uy lực của mỗi một đòn đều còn mạnh hơn sáu đạo Lục Đạo Quy Nhất đỉnh phong nhất, vậy mà Già Thiên Tán cấp Bảo Thạch lại mạnh mẽ ngăn cản lại hết tất cả, hơn nữa còn không tổn hại chút nào, ngay cả chính Hàn Sâm cũng hơi kinh ngạc.
“Không hổ là hạch gen của Động Huyền Kinh, mạnh quá.” Trong lòng Hàn Sâm thầm khen ngợi.
Nhờ vào sức phòng ngự mạnh mẽ của Già Thiên Tán, Hàn Sâm nhân nại chờ đợi cơ hội phản kích.
Cho đến bây giờ, Cổ Ma vẫn chưa sử dụng hạch gen của hắn, hiển nhiên vẫn còn tinh lực dồi dào, Hàn Sâm đã rất lâu không gặp phải kẻ địch khó giải quyết như vậy.
Nếu như cuối cùng không thể giành thắng lợi, hắn chỉ có thể biến thân thành trạng thái Đế Linh siêu cấp, sử dụng tháp Thiên Mệnh trấn áp Cổ Ma.
Nghĩ đến tháp Thiên Mệnh, Hàn Sâm lại liếc nhìn kẻ mặc áo giáp trong tháp, chỉ thấy hắn đứt hơi khản tiếng gào thét, lửa băng trên người bộc phát giống như núi lửa.
Thân thể hết lần này đến lần khác va chạm màn chắn không gian vòng xoáy, nhưng cũng chỉ có thể khiến tháp Thiên Mệnh lắc lư mà thôi, ngược lại là bản thân hắn, mỗi lần va chạm đều bị sức mạnh không gian giống như tua bin chia cắt thân thể.
Áo giáp cứng rắn kia cũng không thể ngăn cản sức mạnh chia cắt không gian, bị cắt ra từng vết, huyết dịch giống như nham thạch nóng chảy màu trắng chảy ra từ trong áo giáp, bắn tung toé ra khắp nơi.
Nhưng mà kẻ mặc áo giáp cũng vẫn không chịu từ bỏ, giống như phát điên không cần mạng hết lần này đến lần khác va chạm màn chắn không gian vòng xoáy.
Hết chương 1668.