Chương 1669. Bí mật của kẻ mặc áo giáp
“Rốt cuộc tên này đang phát điên cái gì vậy? Bị nhốt lâu quá không chịu được nên muốn chết đấy à?” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của kẻ mặc áo giáp, nhìn thế nào cũng không giống là một kẻ ngốc.
Chưởng thức của Cổ Ma càng ngày càng nặng, khí thế như núi khiến Hàn Sâm mãi không tìm thấy cơ hội phản kích, chỉ có thể dùng Già Thiên Tán ngăn cản chưởng thức kinh khủng kia.
Nhìn thế tiến công của Cổ Ma, trong lòng Hàn Sâm đột nhiên khẽ lay động: “Sau khi Cổ Ma ra tay công kích ta thì kẻ mặc áo giáp mới đột nhiên phát điên, lẽ nào hắn có quan hệ gì đó với Cổ Ma?”
Tay cầm Già Thiên Tán ngăn cản thế tiến công của Cổ Ma, suy nghĩ chợt lóe lên, trong hồn hải lại vang lên âm thanh cuồn cuộn giống như tiếng sấm: “Ngươi và Cổ Ma kia có quan hệ gì?”
Kẻ mặc áo giáp vẫn luôn không chịu giao lưu với Hàn Sâm, khi nghe thấy giọng nói của Hàn Sâm nhất thời nổi điên nói: “Nếu như không phải hắn, ta cũng sẽ không rơi vào dáng vẻ ngày hôm nay, thả ta ra, ta phải giết chết hắn.”
Dứt lời, kẻ mặc áo giáp vẫn đang tiếp tục va chạm cấm chế, hoàn toàn không để ý đến thương thế trên người, một lòng chỉ muốn xông ra ngoài.
“Ngươi nói thử xem, ngươi và Cổ Ma kia có cừu hận gì?” Đương nhiên Hàn Sâm không thể tùy tiện nghe lời lẽ từ một bên của hắn.
Kẻ mặc áo giáp không thể xông ra ngoài được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta vốn là Tiên Thiên Đại Đế, bị Cổ Ma khống chế, luyện hóa trong lò mười nghìn năm muốn sống không được muốn chết không xong…”
Hận ý trong giọng nói kia khó mà hình dung, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Hàn Sâm nghe vậy hơi sửng sốt, cũng không tin tưởng lắm, Cố Khuynh Thành đã từng nói, kẻ mặc áo giáp tu hành trong lò, đó là thủ đoạn của luyện khí sĩ, nhưng mà hiện tại kẻ mặc áo giáp lại nói hắn bị Cổ Ma cưỡng ép giam cầm trong lò để luyện hóa, lời nói của hai người cách biệt quá xa.
Hơn nữa thoạt nhìn Cổ Ma cũng không thể là luyện khí sĩ của nhân loại, hắn làm sao có thể có Trường Sinh Lô kia chứ? Lại làm sao có thể thông hiểu thủ đoạn của luyện khí sĩ đây?
“Vậy thì hơi kỳ lạ, sao Cổ Ma có thể giam cầm ngươi trong lò để luyện hóa, không những không giết chết ngươi, trái lại khiến ngươi trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn thả ngươi ra, không phải là tự mình tạo ra phiền phức cho mình hay sao?” Hàn Sâm có hơi không tin hỏi.
Kẻ mặc áo giáp gào thét nói: “Hắn tha cho ta lúc nào, chỉ là hắn chưa từng ngờ được ta có thể trưởng thành đến trình độ như vậy, không ngờ rằng ta có thể phá lò bước ra ngoài, giết chết người canh giữ lò mà hắn để lại.”
Trong lòng Hàn Sâm khẽ giật thót, mở miệng hỏi: “Lẽ nào người đá không đầu kia chính là người canh giữ lò Cổ Ma để lại sao?”
“Không phải, người đá không đầu cũng bị Cổ Ma hãm hại mới biến thành bộ dạng như vậy.” kẻ mặc áo giáp đáp lại.
Mọi thứ lại vượt ngoài dự đoán của Hàn Sâm, Hàn Sâm trầm ngâm một chút tiếp tục hỏi: “Người đá không đầu kia vốn dĩ là người như thế nào?”
“Ta không biết.” Kẻ mặc áo giáp cắn răng nói: “Cổ Ma vẫn luôn muốn có được tháp Thiên Mệnh, đáng tiếc mặc dù đã biến chủ nhân ban đầu của tháp Thiên Mệnh thành người đá không đầu, thế nhưng vẫn không thể đoạt tháp Thiên Mệnh. Sau khi thoát khỏi vây hãm, thực lực của ta tăng mạnh, nghĩ hết tất cả các cách mới miễn cưỡng đánh bại được người đá không đầu, nhưng không ngờ rằng trước khi sắp chết tháp Thiên Mệnh lại bị hắn ném vào hư không, không biết trốn vào nơi nào, bị ngươi nhặt được món hời.”
Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ, nếu như những lời kẻ mặc áo giáp đã nói là thật, vậy thì Cổ Ma kia đúng là đáng sợ.
Khi ở Tí Hộ Sở thứ ba đã làm mưa làm gió, làm ra chuyện lớn như vậy. Sau khi phi thăng đến Tí Hộ Sở thứ tư còn hại chủ nhân của tháp Thiên Mệnh, lại còn tạo ra quái vật giống như kẻ mặc áo giáp, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Khi Hàn Sâm suy tư, kẻ mặc áo giáp lại đã không đợi được nữa, hết lần này đến lần khác va chạm cấm chế, trong miệng liên tục gào thét: “Thả †a ra, ta phải giết chết hắn.”
“Ngươi bình tĩnh lại trước đã, thực lực của Cổ Ma kinh thiên, hiện tại ngươi lại tự mình làm thương mình, cho dù ta thả ngươi ra ngoài, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, vẫn là đợi một chút đã, đợi ta tìm được cơ hội sẽ tự thả ngươi ra giết hắn phục thù.” Hàn Sâm không thả kẻ mặc áo giáp ra.
Một là hắn không thể hoàn toàn tin tưởng kẻ mặc áo giáp, hai là hắn lấy thân phận Kim Tệ trấn áp kẻ mặc áo giáp, hiện tại nếu như thả hắn ra ngoài, người người đều sẽ biết hắn chính là Kim Tệ.
Kẻ mặc áo giáp hết lần này đến lần khác lại không chịu ngừng lại, vẫn liên tục va chạm cấm chế, chẳng qua hắn cũng không ra được, Hàn Sâm không hề lo lắng chút nào.
Cổ Ma đánh mãi vẫn không thể đánh bại được, đột nhiên ngồi xuống con lừa lông trắng loé người đi, nhanh chóng đi về phía xa.
“Hôm nay ngươi và ta không phân thắng bại, tiếp tục chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta dừng tay ở đây, nếu như ngươi suy nghĩ rõ ràng, chịu giao Nữ Thần ra, chỉ cần gọi lớn Cổ Ma ở ngoài thành là được.” Lúc nói chuyện, Cổ Ma đã cưỡi lừa lông trắng đi xa.
Hàn Sâm không giữ được con lừa lông trắng kia, chỉ có thể mặc cho hắn rời đi, cho dù đuổi kịp cũng vô dụng.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cổ Ma, Hàn Sâm cảm thấy khá khó hiểu. Hắn cảm thấy dường như Cổ Ma có thừa sức mạnh, thế nhưng không hề sử dụng toàn lực, cứ dễ dàng rút lui như vậy có hơi khiến người ta bất ngờ.
Sau khi Cổ Ma đi xa, chủ nhân của Thần Vực và một đám cường giả đi đến đón.
“Thần Chủ, thật ngại quá, ta cũng không thắng nổi Thiên Kiếm, không cứu được Nữ Thần.” Cổ Ma thở dài nói.
“Đại Đế chịu ra tay tương trợ, ta đã cảm kích không kịp. Không giết chết được Thiên Kiếm cũng không sao, dùng sức mạnh Vạn Cổ Ma Sát của Đại Đế, mỗi ngày đều có thể giết chết một sinh vật trong Tí Hộ Sở, †a không tin hắn có thể chịu được bao lâu.” Chủ nhân Thần Vực nói.
“Đáng tiếc sức mạnh của Đại Đế khó mà lựa chọn mục tiêu, bằng không trực tiếp giết chết Thiên Kiếm kia, Gương Cổ Chiếu Thiên sẽ hoàn toàn không còn tác dụng, chúng ta lại hà tất phải phiền phức như vậy.” Quỷ Ưng Đại Đế nói.
Thái Âm Thuỷ Tổ hừ lạnh nói: “Còn không phải là chuyện tốt do tên khốn nạn Huyền Chi Thuỷ Tổ kia làm ư, không giết chết được Nữ Thần Tử Vong thì thôi, còn để Thiên Kiếm có được Gương Cổ Chiếu Thiên, nếu không chúng ta sớm đã giết chết hết tất cả đám người Thiên Kiếm rồi.”
“Các vị không cần lo lắng, phá vỡ Tí Hộ Sở giết chết Thiên Kiếm chỉ là chuyện sớm muộn.” Chủ nhân Thần Vực nói.
“Khó, không giết chết được Thiên Kiếm, cũng không thể chân chính phá vỡ Gương Cổ Chiếu Thiên, chỉ dựa vào Cổ Ma Đại Đế một ngày giết một mạng, trong Tí Hộ Sở bọn họ nhiều sinh linh như vậy, không biết phải giết đến khi nào.” Thái Âm Thuỷ Tổ hừ lạnh một tiếng nói.
Cổ Ma cúi đầu rũ mắt xuống nói: “Thực tình chẳng dám giấu gì, sức mạnh Vạn Cổ Ma Sát của ta cũng chỉ có thể giết chết vài sinh linh thực lực khá thấp mà thôi, sự tồn tại giống như Thiên Kiếm, sức mạnh Vạn Cổ Ma Sát ở khoảng cách xa cũng không có được tác dụng quá lớn.”
Nghe Cổ Ma nói như vậy, trong lòng đám cường giả siêu cấp ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nếu như nói loại sức mạnh như Cổ Ma kia ai cũng đều có thể giết được, ngay cả bọn họ cũng phải thầm sợ hãi.
“Có thế giết được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, chúng ta nghĩ cách khác là được.” Chủ nhân Thần Vực nói.
“Chẳng qua nếu muốn giết chết Thiên Kiếm kia thì cũng không khó, nhưng sức mạnh của ta vẫn không đủ để phá vỡ phòng ngự của hạch gen hình ô kia của hắn, nếu như các vị cùng nhau giúp đỡ ta, ta phá vỡ chiếc ô kia rồi giết chết hắn lại khó thế nào chứ?” Cổ Ma nói.
“Cổ Ma Đại Đế, hắn có Gương Cổ Chiếu Thiên trong tay, cho dù bọn ta phá vỡ ô của hắn, giết chết hắn, không phải hắn vẫn có thể hồi sinh lại như cũ sao?” Quỷ Ưng Đại Đế nói.
“Sức mạnh Vạn Cổ Ma Sát của ta không thể vô duyên vô cớ giết chết cường giả như thế được, nhưng chỉ cần ta tự tay chém hắn, Gương Cổ
Chiếu Thiên cũng vô dụng, vẫn có thể lấy mạng hắn.” Cổ Ma thản nhiên nói.
“Nếu đã là như vậy, vậy thì có thể thử một chút, với sức lực của chúng †a, muốn huỷ hoại chiếc ô kia của hắn thì dễ như trở bàn tay.” Quỷ Ưng Đại Đế nói.
Hết chương 1669.