Chương 1672. Bắt đầu hành động
“Đến đánh ta đi mấy tên ngu ngốc các ngươi.” Vương Vũ Hàng vừa chạy vừa lắc mông hét lớn, một nhóm dị sinh vật đuổi theo sau hắn.
Trông có vẻ rất nguy hiểm, thế nhưng Vương Vũ Hàng vẫn tiếp chạy điên cuồng, tuy trên người bị thương không ít, nhưng không có vết thương chí mạng nào.
Cơ thể Nữ Hoàng lóe sáng lên, đôi chân thon dài mạnh mẽ như chiếc rìu chiến lập tức bổ đôi đầu dị sinh vật cấp Thần Huyết thành hai khúc, máu tươi chảy tươi chảy xuống từ đôi chân xinh đẹp ấy.
Hai con dị sinh vật như mãnh hổ bay vút lên trời từ hai phía trái phải, bổ nhào về phía Nữ Hoàng vừa mới kiệt sức. Đột nhiên chỉ thấy cơ thể Nữ Hoàng lóe lên, biến mất một cách kỳ lạ, hai con mãnh hổ va vào nhau. Khi bóng dáng của Nữ Hoàng xuất hiện ngay bên cạnh chúng một lần nữa, ngọc thủ như đao chém từng nhát một, hai cái đầu lập tức bay lên giữa không trung.
Nữ Hoàng hệt như một cỗ máy giết người, U Linh Trảm do Hàn Sâm nghĩ ra càng trở nên đáng sợ hơn dưới tài năng thiên phú vượt thời gian và không gian mạnh mẽ của nàng.
Toàn thân Lâm Phong lấp lánh ánh vàng như thánh như phật, mà sức
mạnh của Kinh Cực Vụ vô cùng kỳ lạ, một quyền đánh ra tức khắc hóa thành phù chú kỳ dị trấn áp cơ thể dị sinh vật, lập tức khiến cho dị sinh vật không cách nào nhúc nhích được, bị đánh chết bởi một quyền của Lâm Phong.
Hai người cùng nhau phối hợp, trong phút chốc máu đã chảy thành sông, xác chết chất đầy đồng, dường như không ai có thể ngăn cản được.
Một sinh vật Thần siêu cấp gầm lên mới có thể ngăn chặn được sự tàn sát của hai người họ.
U Minh Tán trong tay Minh Nguyệt đóng mở. Mỗi lần đóng mở là có một con dị sinh vật bị hút vào bên trong chiếc ô, kỳ lạ đến mức không thể tưởng tượng được.
Bản tính của Tiểu Tinh Tỉnh quá mức hiền lành, căn bản không biết đánh nhau, chỉ kích hoạt năng lực xuyên qua của Tinh Hải. Nó lượn trên chiến trường, không ai có thể làm làm nó bị thương một chút nào, căn bản không có sức mạnh nào có thể chạm đến được nó.
Tiểu Ngân Ngân đứng trên đỉnh đầu Tiểu Tinh Tinh. Tiểu Tinh Tinh qua lại không ngớt trên chiến trường. Bất chợt hàng loạt Lôi Điện Ngân Sắc hạ xuống, một số lượng lớn dị sinh vật bị điện giật chết.
Một số sinh vật Thần siêu cấp và Đế Linh đuổi theo Tiểu Tinh Tinh. Nhưng từ đầu đến cuối lại không thể chạm tới được nó.
Bảo Nhi cũng ngồi trên lưng Tiểu Tinh Tinh, đôi mắt hướng về chiến trường, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tiểu Yêu Tinh đang bay lượn trên không, những nơi nó bay qua như
nhận phải một trận bão tuyết càn quét. Bất chợt một số lượng lớn dị sinh vật bị đông thành đá rơi xuống từ không trung, có khi bị vỡ tan
tành.
Cố Khuynh Thành mặt lạnh như băng. Kiếm pháp của nàng vô cùng bá đạo, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể chém trúng được Thái Âm Thủy Tổ. Quả thật Thái Âm Thủy Tổ giống như kẹo mè xửng, ngươi tiến đến thì hắn lui, ngươi lui hắn lập tức tấn công, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy cũng đều cực kỳ nham hiểm.
Những mũi tên của Hàn Mộng Nhi không ngừng bắn ra, liên tục va chạm với sừng của Giác Thú Thuỷ Tổ, liên tục gây ra những vụ nổ lớn, nhất thời cũng khó phân thắng bại.
Hàn Sâm lượn qua giữa mười mấy vị cường giả, cho dù là một kẻ không sợ bị đánh hội đồng như hắn cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Không có một kẻ yếu kém nào trong số những người này, hơn nữa Cổ Ma vẫn cứ bám lấy hắn, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Có khi không thể không dùng Già Thiên Tán và Kim Văn Bá Thuần gắng gượng chống đỡ một số đòn công kích.
Trên mặt ô Già Thiên Tán đã xuất hiện một số vết nứt nhỏ, các vết nứt trên Kim Văn Bá Thuẫn đan xen nhau, trông như sắp vỡ vụn ra.
Đôi cánh bướm và cánh của Đồ Lục Giả sau lưng Hàn Sâm rung lên cùng lúc, tránh được đòn tấn công của một vị Thủy Tổ. Đồng thời hét lớn nói với chủ nhân Thần Vực đang xông tới: “Chủ nhân Thần Vực, ngươi hãy xem ai đang ở trong Gương Cổ Chiếu Thiên đi.”
Cây trượng của chủ nhân Thần Vực đánh hụt vào không trung, hắn quay đầu nhìn vào Gương Cổ Chiếu Thiên. Chỉ thấy Thần Nữ với vẻ mặt vô cùng khó coi đang đang dựa vào chiếc gương cực kỳ lớn.
“Thả nàng ra.” Chủ nhân Thần Vực hét lên giận dữ.
“Chủ nhân Thần Vực, bây giờ ngươi hãy lập tức rút lui, nếu không ta sẽ lấy mạng nàng ta.” Hàn Sâm vừa né đòn tấn công, vừa lạnh lùng nói.
“Ngươi dám động đến một sợi lông của nàng, ta nhất định sẽ khiến ngươi… Âm…” Chủ nhân Thần Vực vẫn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng ầm, cơ thể Thần Nữ trong gương nổ tung ra hóa thành huyết vụ đầy trời, một vùng máu đỏ tươi phun lên mặt kính.
“Ta sẽ giết ngươi…” Chủ nhân Thần Vực gầm lên căm phãn với đôi mắt đỏ ửng như máu.
Hàn Sâm vô cùng lạnh lùng, không hề thay đổi sắc mặt, vừa đọ sức với rất nhiều cường giả, vừa lạnh lùng nói: “Ma Hà Thủy Tổ, nếu ngươi còn tiếp tục động thủ, hai kẻ trong tộc kia của ngươi cũng sẽ có cái kết giống như vậy.”
“Hôm nay ta nhất định sẽ giết ngươi.” Ma Hà Thủy Tổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có ý định rút lui, ngược lại thế tấn công càng thêm điên cuồng
Suy nghĩ trong đầu Hàn Sâm vừa lóe lên, hai kẻ tộc Ma Hà lập tức nổ tung mà chết, hóa thành một phần năng lượng của Gương Cổ Chiếu Thiên.
Hàn Sâm giết từng người một. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện các cưởng giả cấp Thủy Tổ sẽ thật sự rút lui, dù sao đó cũng chỉ là con cháu hậu duệ của bọn chúng. Nhưng quả thực con cháu hậu duệ của cấp Thủy Tổ quá nhiều, không thể vì một hai tên hậu duệ mà lùi bước trong lúc này.
Nguyên nhân chính khiến Hàn Sâm làm như vậy là muốn chọc tức bọn chúng, hy vọng có thể lợi dụng cơ hội khi tâm trạng bọn chúng bất ổn. Hơn nữa Gương Cổ Chiếu Thiên không ngừng làm giúp đám người Lâm Phong sống lại, cũng phải cần rất nhiều năng lượng.
Rất nhiều cường giả cấp Thủy Tổ bị Hàn Sâm chọc tức. Tuy vẫn có thể duy trì sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng không thể tránh khỏi một một chút bất ổn trong tâm trạng.
Nắm bắt được những tâm trạng thất thường này, Hàn Sâm xung phong liều mạng lượn quanh giữa rất nhiều cường giả, thay đổi như cá gặp nước. Tuy rằng vẫn không thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều.Coongl
Cổ Ma lại chém lên trên Kim Văn Bá Thuẫn. Kim Văn Bá Thuẫn dội ngược sức mạnh trở lại nhưng không có tác dụng gì với Cổ Ma. Cuối cùng Kim Văn Bá Thuẫn không thể chịu được cú đánh, bị vỡ ra thành mấy mảnh, vỡ vụn trên cánh tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm vô cùng đau lòng. Cổ Ma vẫn tiếp tục bám lấy hắn, điều này cũng khiến Hàn Sâm vô cùng khó chịu, nó lớn hơn nhiều so với mối đe doạ của các Thủy Tổ khác.
Nhưng đáng tiếc Hàn Sâm vẫn chưa nghĩ ra cách tiêu diệt Cổ Ma. Sức mạnh to lớn của Cổ Ma thì cũng thôi đi, Hàn Sâm vẫn có thể nghĩ cách ứng phó. Nhưng con lừa lông trắng hắn cưỡi thật sự rất linh hoạt. Hàn Sâm vẫn chưa nắm bắt được cơ hội có thể làm trọng thương Cổ Ma.
Dường như Vô Gian Khô Lâu Đại Đế bên trong tháp Thiên Mệnh đã cảm nhận được khí tức của Cổ Ma, lại trở nên gắt gỏng, không ngừng tấn công kết giới, muốn xông ra ngoài giết chết Cổ Ma.
Tất nhiên Hàn Sâm không chịu thả hắn ra ngoài. Nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, Hàn Sâm vẫn không muốn tiết lộ chuyện hắn chính là Kim Tệ.
Tuy hắn không sợ bất cứ điều gì trong Tí Hộ Sở thứ tư, nhưng trong Liên Minh vẫn còn có một tổ chức Thần, mà bây giờ Hàn Sâm vẫn chưa có cách để ứng phó.
Nếu bọn chúng biết Hàn Sâm là Kim Tệ, nói không chừng rắc rối sẽ càng lớn hơn.
Cùng lúc đó, trong một căn cứ của Liên Minh, một sinh vật toàn thân màu đen hệt như một con hổ đi đến trước mặt người đàn ông trông giống như Thần Chỉ.
“Giáo quan, bọn chúng đã bắt đầu hành động rồi, chúng đang bao vây tấn công Hàn Sâm và Tí Hộ Sở Ly Ảnh.” Hắc Hổ nói. “Được rồi, vậy hãy bắt đầu hành động bên này đi.” Giáo quan để lộ vẻ
mặt hứng thú, lạnh nhạt nói một câu.
“Vâng, ta sẽ đến nhà họ Hàn ngay.” Hắc Hổ gầm nhẹ một tiếng, trên người hiện lên một bộ chiến giáp gen màu đen bao bọc lấy toàn bộ cơ thể. Xong xuôi, nó bay vút lên trời lao về phía nhà họ Hàn.
Hết chương 1672.