Chương 1671. Chiến đấu bắt đầu
“Vút!” Hàn Mộng Nhi đứng bên cạnh Hàn Sâm kéo cung Tử Vong của nàng bắn ra một mũi tên, trong nháy mắt đã bắn nổ một con dị sinh vật xông đến.
Hàn Mộng Nhi lại tiếp tục kéo cung bắn tiếp, chỉ thấy một con dị thú bên cạnh Cổ Ma lao đến phát ra tiếng gào thét kinh thiên, thân thể trực tiếp đánh về phía mũi tên.
Thân thể dị thú kia như con bò, trên người lại khoác vảy giáp màu xanh lục, đỉnh đầu mọc một cặp sừng dê hình xoắn ốc, phía trên mũi còn có một chiếc sừng giống như tê giác.
Dị thú kia lao đến trong khoảng không, sừng trên đỉnh đầu đụng vào trên mũi tên, mũi tên kia lại không thể xuyên qua người nó mà bắn rơi sang bên cạnh.
Hàn Mộng Nhi hơi nhíu mày, kéo cung bắn tiếp, nhưng mà bất kể mũi †ên của nàng bắn về phía nào cũng đều giống như bị nam châm hút lấy, chạm vào trên sừng của dị thú kia.
Lực mũi tên mạnh mẽ và chiếc sừng cứng rắn kia va chạm với nhau, mặc dù đã bộc phát ra dao động sức mạnh khủng bố, nhưng lại không thể thương tổn đến sừng của con dị thú.
“Giác Thú Thuỷ Tổ quả nhiên lợi hại, không hổ là sừng cứng rắn nhất thế gian.” Cổ Ma khen ngợi nói.
Một đám Thuỷ Tổ cũng đều khen ngợi mấy câu, bọn họ đều đã có sắp xếp từ lâu, Giác Thú Thuỷ Tổ này được chọn để đối với phó với Hàn Mộng Nhi.
Trong đám bọn họ, ngoại trừ Cổ Ma ra, ai cũng không có lòng tin có thể tránh khỏi mũi tên của Hàn Mộng Nhi, nhưng mà chiếc sừng cứng có một không hai của Giác Thú Thuỷ Tổ gần như không thể tổn hại, cộng thêm cả sừng của nó có lực từ có thể hút mọi vật, vừa vặn có thể khắc chế mũi tên của Hàn Mộng Nhi.
Sức mạnh của Hàn Mộng Nhi mạnh mẽ chỉ là một phần, mạnh nhất vấn là kĩ thuật bắn tên bách phát bách trúng, muốn bắn thứ gì thì bắn thứ đó. Hiện tại nàng bị ép chỉ có thể bắn trúng sừng của Giác Thú Thuỷ Tổ, cho nên bây giờ nàng cũng không có cách gì hay để giải quyết Giác Thú Thủy Tổ.
“Cố Khuynh Thành giao cho ta đi.” Thái Âm Thuỷ Tổ rút đao ra, lao thẳng đánh về phía Cố Khuynh Thành.
Vẻ mặt Cố khuynh Thành chợt lạnh, rút Thuần Quân Cổ Kiếm ra khỏi vỏ, cũng lao về phía Thái Âm Thuỷ Tổ.
Nếu như nói kiếm pháp của Cố Khuynh Thành là kiếm bá đạo tôn quý vô song, vậy thì kiếm pháp của Thái Âm Thuỷ Tổ chính là vô cùng âm nhu, người và đao đều giống như vô hình vô chất quấn quanh bên ngoài cơ thể Cố Khuynh Thành, hoàn toàn không tiếp xúc với sức mạnh của Cố Khuynh Thành, chỉ tìm cơ hội để động thủ như nước chảy thuận thế khiến người ta khó mà sử dụng sức mạnh được.
Cố Khuynh Thành nhất thời không chém được Thái Âm Thuỷ Tổ, còn bị hắn quấn lấy.
Hàn Sâm hơi nhíu mày, rõ ràng Giác Thú Thuỷ Tổ và Thái Âm Thuỷ Tổ đều mạnh hơn bốn Huyền Chi Thuỷ Tổ kia không ít, có lẽ bọn họ đều là Thuỷ Tổ của đại tộc.
Hàn Sâm nghe thấy một tiếng thét dài truyền ra từ trong Tí Hộ Sở đằng sau lưng, hoá thành âm vực bảo vệ lấy toàn bộ Tí Hộ Sở Ly Ảnh.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Hồng Mã đứng ở trên đỉnh kiến trúc cao nhất của Tí Hộ Sở Ly Ảnh, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn mà cao ngạo ngửa lên trời phát ra tiếng thét.
Trong lòng Hàn Sâm hơi yên tâm, có âm vực của Tiểu Hồng Mã bảo vệ, cho dù là cường giả cấp Thuỷ Tổ cũng không thể tuỳ ý xông vào trong Tí Hộ Sở, cho dù đám người Cổ Ma có cách gì đó bài trừ Gương Cổ Chiếu Thiên cũng không thể lập tức thực hiện.
Nhưng mà ngoài dự đoán của Hàn Sâm, Cổ Ma và một đám cường giả siêu cấp không hề có ý định muốn xông vào trong Tí Hộ Sở phá hoại Gương Cổ Chiếu Thiên, toàn bộ lại đều xông về phía bên Hàn Sâm.
Hàn Sâm lập tức đã hiểu rõ ý định của bọn họ, bọn họ muốn giết chết Hàn Sâm hắn trước, Gương Cổ Chiếu Thiên tự khắc không đánh mà vỡ.
Trong lòng Hàn Sâm không hề hoảng loạn, trái lại còn yên tâm. Đúng là hắn khá sợ việc Gương Cổ Chiếu Thiên bị huỷ, nếu như mục tiêu hàng đầu của bọn họ không phải là Gương Cổ Chiếu Thiên thì với Hàn Sâm mà nói lại là một chuyện tốt.
Hắn triệu hồi Kim Văn Bá Thuẫn, trong một tay khác lại đang nắm Già Thiên Tán, một Cổ Ma đã rất khó đối phó, hiện tại lại có nhiều cường giả cấp Thuỷ Tổ bao vây tấn công như vậy, không có Già Thiên Tán thì sợ rằng thật sự khó lòng ngăn cản được.
Trường thương trong tay một Thuỷ Tổ dị linh như rồng hoá thành một hắc long xé toạc không gian lao đến cắn.
Gần như là đồng thời, một chưởng trấn áp của Cổ Ma cũng lao đến, Thần Quyền trong tay chủ nhân Thần Vực phóng ra vầng sáng màu vàng kim cũng lao về phía Hàn Sâm như thể Thần phạt.
Mười mấy vị cường giả cấp Thuỷ Tổ bao quanh vây nhốt Hàn Sâm, vô số sức mạnh khủng bố từ trên trời giáng xuống khiến Hàn Sâm gần như trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.
Đám người Lâm Phong dựa vào sức mạnh của Gương Cổ Chiếu Thiên cũng đang chiến đấu với những dị sinh vật giống như thuỷ triều kia, không ngừng chém giết dị sinh vật, đồng thời cũng không ngừng bị thương và chết đi, nếu như không có Gương Cổ Chiếu Thiên và âm vực của Tiểu Hồng Mã, bọn họ không biết đã chết bao nhiêu lần.
Dị sinh vật và dị linh vây lấy toàn bộ Tí Hộ Sở Ly Ảnh đến nỗi nước cũng không lọt qua được, xung quanh một cảnh tượng tu la địa ngục, khắp nơi đều là tiếng gào thét thê lương và xác máu thịt bắn tung toé.Aml
Một luồng sức mạnh nổ ra ở không trung, sóng xung kích sản sinh ra từ vụ nổ trực tiếp khí hoá tất cả các dị sinh vật và dị linh trong vòng trăm dặm lân cận, ngay cả cặn cũng không còn.
Ở trung †âm vụ nổ kia, Hàn Sâm một tay nắm Già Thiên Tán, một tay giơ Kim Văn Bá Thuẫn lên, khoé miệng lại khó mà khống chế tràn ra màu tươi, trên mặt ô của Già Thiên Tán kia đã xuất hiện vết nứt tàn phá nhỏ bé.
Từng vết nứt phía trên Kim Văn Bá Thuâẫn trông mà giật mình, gần như sắp bị xé ra thành hai mảnh.
Một đòn toàn lực của mười mấy vị cường giả cấp Thuỷ Tổ mạnh đến nỗi Hàn Sâm mang theo Già Thiên Tán và Kim Văn Bá Thuẫn cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được, thân thể đã bị đánh trúng không ít.
Hàn Sâm không hề nói câu nào, trong khi thân hình chớp lóe, hắn không những không lùi mà trái lại còn tiến đánh về phía những cường giả cấp Thuỷ Tổ kia.
Có lẽ người khác sẽ sợ hãi đánh hội đồng, nhưng đây lại là điều Hàn Sâm giỏi nhất, sau khi ngăn cản lại một đòn kia, Hàn Sâm đã xông vào bên trong bọn họ, Già Thiên Tán trong tay lúc đóng lúc mở, có lúc làm khiên có khi lại làm vũ khí, phối hợp với Kim Văn Bá Thuẫn tung hoành xung phong liều chết, lao vào giết đám cường giả Thuỷ Tổ, nhất thời cũng không ai có thể giết được hắn.
Chiến ý đang được đốt cháy điên cuồng, máu tươi đang không ngừng chảy, toàn bộ Tí Hộ Sở Ly Ảnh trong mấy nghìn dặm đều đã trở thành địa ngục trần gian.
Núi cao rộng lớn bị sức mạnh khủng bố làm sụp đổ, sát kiếp vô biên đang lan tràn mở rộng, máu tươi như mưa đổ xuống, hài cốt chất đống như núi bên ngoài Tí Hộ Sở.
Sợ rằng còn chưa từng có một Tí Hộ Sở cấp Hoàng Kim nào từng có vinh dự giống như vậy, còn có thể bảo tồn hoàn chỉnh trong chiến đấu như thế.
Đừng nói là Tí Hộ Sở cấp Hoàng Kim, e rằng ngay cả Tí Hộ Sở siêu cấp cũng đã tổn hại nghiêm trọng từ lâu.
Một là mục tiêu của đám người Cổ Ma không phải là Tí Hộ Sở, hai là có âm vực của Tiểu Hồng Mã bảo vệ, nếu không Tí Hộ Sở Ly Ảnh đã bị san thành bình địa, hoàn toàn biến mất khỏi Tí Hộ Sở thứ tư chỉ trong vỏn vẹn mấy giây rồi.
Có điều cho dù Tí Hộ Sở Ly Ảnh bị huỷ diệt, chỉ cần Gương Cổ Chiếu Thiên vẫn còn thì có thể bảo vệ những sinh vật này bình an.
“AI Ta chết rồi!” Một con dị sinh vật xông về phía Miên Dương, Miên Dương lại đột nhiên kêu thảm một tiếng, thân thể vặn vẹo ngã xuống trên mặt đất, cổ méo lệch, lưỡi thè ra ngoài, mắt trợn trắng.
Dị sinh vật kia hơi sửng sốt, sau đó lại xông đến phía trước, đợi đến khi con dị sinh vật kia vừa mới lao qua người Miên Dương, Miên Dương mới đột nhiên nhảy lên từ trên mặt đất, một chuôi Dương Giác Loan Dao được nó triệu hồi ra đâm thẳng vào trong cúc hoa của dị sinh vật kia.
“Grào!”
Dị sinh vật kia ban đầu là bốn chân đáp đất, lúc này lại đột nhiên nhảy tưng tưng lên, phát ra tiếng kêu thảm thê lương.
Hết chương 1671.