Chương 1684. Thử súng
“Sau khi ngươi trở về thì nhắn nhủ cha ta cứ yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp ứng phó.” Dừng một chút, Hàn Sâm đè thấp giọng nói với người mù: “Còn có một chuyện muốn nhờ ngươi nói lại với cha ta, ngươi bảo hắn đừng ngưng tụ chiến giáp gen, nếu có có thể thì hãy nhanh chóng đến gặp ta trước, ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.”
“Được, ta sẽ nói với hắn, không có chuyện gì nữa thì ta đi trước, ta còn cần phải chuẩn bị một số thứ. Nếu không có gì bất ngờ thì sau lần này, e là chúng ta chỉ có thể đoạn tuyệt hoàn toàn với tổ chức Thần.” Người mù nói xong bèn xoay người nhảy đi.
Hàn Sâm không hề ngăn cản người mù, biết lần này hắn đến rất gấp, rất dễ bị người khác phát hiện ra manh mối, hơn nữa giữ hắn lại thì cũng không còn ý nghĩa, phải nhanh chóng gặp được Hàn Ngọc Phi mới được.
Sau khi người mù rời đi, Hàn Sâm tiếp tục tu luyện “Vật Ngữ Gen”, bởi vì tốc độ tu luyện “Vật Ngữ Gen” là nhanh nhất, hơn nữa cũng làm tăng cường thêm tác dụng chống đỡ cho áo giáp tinh thể màu trắng.
Giống như những cường giả chiến giáp gen khác trong Liên Minh, khi sử dụng chiến giáp gen của người khác thì khó có thể phát huy ra toàn diện uy lực của chiến giáp gen.
Giống như Tina, Xà Ma Nữ và Hắc Hổ, bọn họ không thể phát huy ra uy lực thật sự của chiến giáp gen, bởi vì vốn dĩ những chiến giáp đó không thuộc về bọn họ, độ phù hợp sẽ có vấn đề rất lớn, có thể phát huy ra một nửa uy lực của chiến giáp gen đã không tồi rồi.
Trong những người mà Hàn Sâm đã từng gặp, chỉ có duy nhất một sinh vật sở hữu chiến giáp gen bản mệnh, cũng chính là Tinh tộc Ngao Dạ này. Đến bây giờ Hàn Sâm mặc chiến giáp gen tinh thể màu trắng vào thì vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Mặc dù là như vậy, nhưng khi so với cường giả chiến giáp gen bình thường mà nói, Hàn Sâm vẫn có ưu thế rất lớn.
Hiện tại tố chất cơ thể của hắn kém hơn nhiều so với trước kia, còn chưa thể phát triển, còn thua cả Bán Thần.
Nhưng sau khi mặc chiến giáp gen vào thì lại là chuyện khác, có “Vật Ngữ Gen” có thể là công pháp bắt nguồn từ Tinh tộc, Hàn Sâm có thể có độ phù hợp cao với chiến giáp gen màu trắng.
Hắn tu luyện “Vật Ngữ Gen” đến trình độ càng sâu thì độ phù hợp với chiến giáp gen màu trắng cũng sẽ càng cao.
Cho đến hiện tại, độ phù hợp của Hàn Sâm và chiến giáp gen màu trắng đã đạt hơn sáu mươi phần trăm, có nghĩa là hắn đã có thể phát huy ra hơn sáu mươi phần trăm sức mạnh của chiến giáp gen màu trắng.
So với người bình thường chỉ có thể phát huy ra khoảng năm mươi phần trăm sức mạnh mà nói thì Hàn Sâm đã chiếm được ưu thế rất lớn.
Hiện tại Hàn Sâm không ngừng tu luyện “Vật Ngữ Gen”, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn thì không thể có bước tiến lớn, nhưng tăng lên một phần thì cũng là một phần, có thể tăng lên một phần một trăm cũng được.
Hàn Sâm đang nhắm mắt tu luyện, nhưng Tiểu Thiên Sứ ở bên cạnh lại đang loay hoay với thứ gì đó trong tay.
Nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện thứ mà Tiểu Thiên Sứ đang cầm trong tay chính là một cây súng xung kích hạt mini kiểu mới.
Lúc trước sau khi Hắc Hổ gây náo loạn, không biết người nào đã đánh rơi cây súng này trong đống đổ nát của tòa nhà, cũng không biết Tiểu Thiên Sứ đã nhặt về từ lúc nào.
Nàng đã biết được đây là thứ gì từ Thiên Võng, cầm trong tay chơi vô cùng thích thú, sau khi mở chốt bảo hiểm ra, nàng cầm súng nhắm ngay tấm bảng hiệu của một tòa nhà cách đó không xa, rõ ràng là đang muốn thử xem thuật bắn súng.
Pằng!
Trong nháy mắt, một viên đạn ánh sáng hình bầu dục ghim vào trên tấm bảng hiệu làm tấm bảng hiệu và cả tầng cao nhất cùng đổ sập xuống, tiếng vang ầm ầm khiến Hàn Sâm và Tiểu Hoa giật nảy mình.
“Ngươi lấy đâu ra súng xung kích hạt vậy?” Hàn Sâm còn tưởng rằng có địch tập kích, nhìn kỹ thì là do Tiểu Thiên Sứ giơ súng bắn, có chút nghỉ ngờ hỏi.
Bởi vì vùng phụ cận đều đã bị Kỷ Yên Nhiên mua lại, đã không còn ai ở trong tòa nhà và xung quanh đây, nên cũng không cần lo lắng làm người khác bị thương.
“Nhặt được” Tiểu Thiên Sứ đáp một câu, nhanh chóng bóp cò, từng viên đạn hạt bắn ra ngoài, gây ra những tiếng nổ mạnh ở gần đó.
“Khụ khụ, mặc dù ở gần đây đã không còn ai, nhưng dù sao thì những thứ này cũng là do chúng ta dùng tiền mua lại, lãng phí như vậy thật không tốt.” Hàn Sâm có chút đau lòng nhìn những tòa nhà bị bắn sập.
Tiểu Thiên Sứ lại nhắm miệng súng vào ngay Hàn Sâm, Hàn Sâm vội vàng né tránh theo bản năng, sau đó mới chợt nhớ ra, dựa vào tố chất cơ thể hiện tại của hắn thì căn bản không cần sợ uy lực của loại súng này.
Tiểu Thiên Sứ xoay ngược miệng súng lại, đưa tới trước mặt Hàn Sâm: “Bắn ta một cái.”
“Bắn ngươi làm gì?” Hàn Sâm không nhận lấy cây súng, có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thiên Sứ.
“Thử xem uy lực của nó.” Tiểu Thiên Sứ bình tĩnh nói.
“Vậy thì cũng không cần dùng thân thể của mình để thử chứ?” Hàn Sâm thật sự có chút cạn lời với Tiểu Thiên Sứ.
“Không dùng thân thể của ta, vậy thì dùng của ngươi sao?” Tiểu Thiên Sứ tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Hàn Sâm hỏi.
Hàn Sâm vốn dĩ định nói không dùng của ai cả, nhưng nghĩ lại, hắn thật đúng là chưa thử trải nghiệm dùng thân thể để chặn súng xung kích hạt, trong lòng cũng có chút tò mò.
“Cũng đúng, vậy ngươi bắn ta thử xem.” Hàn Sâm đặt Tiểu Hoa lên trên ghế, tự mình bay lên, lơ lửng ở không trung chờ Tiểu Thiên Sứ dùng súng xung kích hạt bắn hắn.
Dựa theo lý thuyết mà nói, loại súng xung kích hạt mini này, chỉ cần tố chất cơ thể đạt hơn năm nghìn, súng xung kích hạt sẽ rất khó tạo thành vết thương trí mạng, mặc dù hiện tại Hàn Sâm đã yếu hơn nhiều so với lúc trước, nhưng tố chất cơ thể vẫn có thể thoải mái công phá, việc chặn súng xung kích hạt thì tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng vì để bảo đảm, Hàn Sâm vẫn ngưng tụ sức mạnh của cơ thể lên bàn tay, dự tính dùng tay để chặn một phát súng trước thử xem sao.
Tiểu Thiên Sứ mặc bộ đồ chiến đấu màu trắng, cầm trong tay súng xung kích hạt, bắn một phát về phía Hàn Sâm.
Chỉ thấy một viên đạn ánh sáng hình bầu dục trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Hàn Sâm, Hàn Sâm đưa tay lên đỡ, nhất thời nhìn thấy một chùm ánh sáng giống như mặt trời nổ tung ra, rất nhanh chùm ánh sáng đó đã biến mất.
Trên bàn tay của Hàn Sâm chỉ hơi phiếm hồng, giống như chỉ võ lên bàn tay một chút mà thôi, căn bản không bị thương, cũng không có cảm giác đau đớn.
Tiểu Thiên Sứ bắn liên tục mấy phát, bắn về những vị trí khác nhau trên người Hàn Sâm.
Hàn Sâm biết nàng muốn biết uy lực của loại vũ khí khoa học kỹ thuật này rốt cuộc ra sao, cũng lười chặn nữa, tùy ý để một viên đạn hạt bắn vào người.
Uy lực của đạn hạt không đủ để phá vỡ cơ thể của Hàn Sâm, chỉ giống như đang gãi ngứa cho hắn.
Tiểu Thiên Sứ rất thất vọng về uy lực của súng xung kích hạt, trực tiếp vứt qua một bên, trên Thiên Võng thổi phồng về uy lực của loại súng này rất lợi hại, nhưng mà đối với Tiểu Thiên Sứ mà nói, thứ này không khác gì một món đồ chơi.
Thấy Tiểu Thiên Sứ không có hứng thú tiếp tục thử súng, Hàn Sâm muốn đáp xuống vườn hoa ở tầng cao nhất, nhưng đột nhiên lại cảm thấy cơ thể có gì đó sai sai, hắn cảm thấy trên lưng nóng ran giống như là có đám lửa trên đó.
Sắc mặt Hàn Sâm lập tức thay đổi, quay đầu nhìn ra sau lưng, phát hiện hoa văn Cửu Mệnh Huyết Miêu ở trên lưng đang phát sáng và nóng lên, ánh sáng đỏ như máu phát ra từ trên lưng, ngay cả quần áo cũng không che lại được.
“Chuyện gì vậy?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày. Uỳnh!
Giây tiếp theo, ánh sáng đỏ trên lưng Hàn Sâm phóng to ra, ngay lập †ức xé rách hết quần áo của hắn, ở phía sau Hàn Sâm hóa thành lốc xoáy ánh sáng huyết sắc, căn bản không đợi Hàn Sâm kịp phản ứng lại, một cỗ sức mạnh to lớn đã lôi kéo thân thể hắn, kéo hắn vào trong lốc xoáy huyết sắc.
Hết chương 1684.