Chương 1690. Bí bảo trong rương
Năm ngón tay xương trắng óng ánh nhúc nhích phía trên rương kim loại giống như đang đánh đàn piano khiến cái tay kia dần dần bò ra từ trong ánh sáng rực rỡ.
Nói cũng thấy lạ, cùng với việc nó bò ra ngoài từ phía trong rương kim loại, ánh sáng rực rỡ trong rương kim loại kia cũng bắt đầu dần dần ảm đạm xuống.
Đợi đến khi bàn tay kia hoàn toàn bò ra khỏi trong rương kim loại, Hàn Sâm và Lão Miêu nhìn rõ xong thì đều hơi kinh ngạc.
Vốn dĩ Hàn Sâm và Lão Miêu đều cho rằng sẽ có quái vật bò ra từ bên †rong, nhưng mà sau khi bàn tay giống như ngọc cốt bò ra thì lại chỉ là một bàn tay, phía sau không còn gì nữa cả, chỉ là một bàn tay đơn thuần bò ra.
Bàn tay kia giống như điêu khắc từ ngọc thạch, phía sau đại khái tiếp nối một phần ba cánh tay nhỏ, đằng sau nữa cũng chẳng còn gì cả, chỗ đứt gãy gọn gàng, trông nó hệt như là súng bắn tên lửa phóng ánh sáng rực rỡ kỳ dị ra bên ngoài.
Ánh sáng rực rỡ ban đầu chảy trôi trong rương kim loại lúc này đã hoàn toàn tiêu tán, có thể nhìn thấy bên trong trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì gì cả.
“Không phải ngươi nói bên trong có thể là chiến giáp gen sao? Đây là cái thứ gì?” Hàn Sâm nhìn bàn tay xương ngọc năm ngón dựng phía trên rương kim loại hỏi.
“Chuyện này… Ta cũng không biết…” Lão Miêu nhìn bàn tay kia, vẻ mặt cũng cực kỳ hoài nghi.
Hàn Sâm còn muốn nói gì đó thì lại thấy bàn tay kia bỗng chốc búng lên, nắm thành quyền, ánh sáng chói lòa phía sau phun ra, quả thật giống như một máy bay phản lực xông về phía Hàn Sâm.
Tốc độ kia nhanh đến kinh ngạc dọa Hàn Sâm đang mặc chiến giáp gen giật nảy mình.
Thân hình lóe lên một cái, Hàn Sâm né tránh khỏi một đòn của nắm đấm, hắn vẫn chưa rõ rốt cuộc cái tay kia là thứ gì, cho nên không muốn đụng chạm vào nó.
Cái tay kia giống như vật sống, rẽ ngoặt một cái trong không trung, lại xông về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm thi triển thân pháp không ngừng né tránh. Dùng tốc độ mặc chiến giáp gen của hắn, vậy mà lại còn không so được với nắm tay kia, lợi dụng huyền diệu của thân pháp Huyền Động và Dịch Thiên Thuật mới có thể hoàn toàn tránh né được xung kích của nắm đấm kia.
Trong lòng Hàn Sâm càng ngày càng ngạc nhiên nghi ngờ không chắc, cùng càng thêm không muốn đụng chạm vào nó. Quả thật bàn tay này quá kỳ lạ, cũng không biết rốt cuộc nó là thứ đồ gì.
“Lão Miêu, ngươi còn không mau đến giúp ta?” Hàn Sâm vừa né tránh công kích của bàn tay kia, vừa nhìn về phía Lão Miêu.
Vừa nhìn hắn nhất thời bị tức giận không nhẹ, Lão Miêu dáng vẻ ung dung leo lên phía trên một tấm bia đá, tự nhiên thoải mái nhìn Hàn Sâm bị nắm đấm đuổi đánh.
“Bình tĩnh, gấp như vậy làm cái gì? Không phải ta đang quan sát nhược điểm của nó sao, đợi ta tìm thấy nhược điểm của nó thì lập tức sẽ cho nó một kích trí mạng, cứu ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng.” Lão Miêu không có ý định muốn ra tay chút nào, ngồi xổm ở phía trên bia đá, lắc lư cái đuôi nói.
“Không biết khi nào ngươi mới có thể tìm thấy nhược điểm của nó đây? Không bằng nhanh chóng hành động, ngươi và ta liên thủ chế phục nó, nói không chừng nó chính là một bảo bối, chốc nữa ngươi lấy trước, ta tuyệt đối không tranh với ngươi.” Hàn Sâm muốn dụ hoặc Lão Miêu xuống giúp đỡ, thuận miệng hứa hẹn.
Lão Miêu lại không bị mắc lừa, còn ngồi xổm phía trên bia đá không động đậy chút nào, híp mắt nói: “Thứ đồ vật giống như bảo bối này thì phải là người có duyên mới được hưởng, đã là của ta thì không thể chạy thoát, ai cũng không cướp đi được.”
“Rốt cuộc ngươi có giúp hay không hả?” Hàn Sâm buồn bực kêu một câu.
“Ta cũng muốn giúp ngươi, đáng tiếc bất đắc dĩ ta vẫn còn chưa nhìn ra rốt cuộc nó là cái thứ gì, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, để ta quan sát tiếp đi” Lão Miêu bình tĩnh nói.
“Ngươi còn quan sát nữa thì cái mạng nhỏ này của ta đã không còn nữa rồi, đến lúc đó tiếp theo sẽ đến phiên ngươi.” Hàn Sâm cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn, tốc độ của bàn tay kia càng ngày càng nhanh, quả thật giống như một luồng ánh sáng tung hoành lấp loé xung quanh thân hình hắn, bởi vì tốc độ quá nhanh, thoạt nhìn giống như có rất nhiều nắm đấm từ những góc độ khác nhau xông về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm né tránh càng ngày càng miễn cưỡng, nếu như lại tiếp tục nhìn không ra hư và thực của bàn tay nữa, sợ rằng một lát sau sẽ chỉ có thể miễn cưỡng ra tay ngăn cản lấy công kích của nó.
“Hết cách rồi, ai bảo ngươi lớn lên đẹp trai như vậy, người ta là vì thích ngươi đấy? Ta ghen tị cũng không được đây, ngươi xem ta đứng ở đây mà nó cũng không thèm để ý đến ta, thật là bực mình.” Lão Miêu híp mắt nói.
“Ngươi đi chết đi.” Hàn Sâm mắng một câu, nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh về phía bàn tay đã nắm thành quyền kia.
Tốc độ của nắm đấm hiện tại đã nhanh đến đáng sợ, lần này quả thực hắn không thể tránh nổi nữa, chỉ có thể lấy thân thử nghiệm xem thử xem rốt cuộc nắm đấm này có sức mạnh như thế nào.
Hết cách rồi, ai kêu bàn tay kia dán mắt vào hắn không tha. Hàn Sâm đã từng thử dẫn dắt bàn tay về phía Lão Miêu, tuy nhiên bàn tay hoàn toàn không có phản ứng nào, cho dù bay qua lân cận Lão Miêu thì vẫn xông về phía Hàn Sâm hệt như trước đó.
Ánh mắt Lão Miêu cũng nheo lại, nhìn chằm chằm Hàn Sâm và bàn tay kia, nó một mực không chịu ra tay cũng là vì muốn nhìn xem rốt cuộc bàn tay kia có sức mạnh như thế nào.
Nắm đấm của Hàn Sâm và bàn tay kia va chạm vào nhau, sức mạnh †oàn thân Hàn Sâm ngưng tụ, một quyền này hắn không giữ lại chút nào, phát huy sức mạnh của chiến giáp gen đến mạnh nhất.
Mặc dù chỉ có uy lực sáu mươi phần trăm, thế nhưng cũng đã vô cùng kinh người, đủ để phá huỷ núi cao.
Tuy nhiên nắm đấm của Hàn Sâm lại không thể đánh bay bàn tay nắm thành quyền kia, thế nhưng cũng có sinh ra va chạm sức mạnh kịch liệt.
Sau khi nắm đấm của Hàn Sâm đụng vào phía trên bàn tay kia, bàn tay kia lại giống như quả bóng xì hơi, bỗng chốc lõm xuống, dán ở phía trên nắm đấm của Hàn Sâm.
Một giây sau, dị quang phía sau bàn tay kia phun vọt ra từ nơi thoạt nhìn giống như vết đứt gãy, bỗng chốc lủi vào găng tay phải của Hàn Sâm.
Hàn Sâm bị doạ giật mình, vung tay muốn ném nó ra, nhưng mà lại đã không kịp nữa, bàn tay giống như ngọc cốt kia lại bao bọc ở phía trên †ay phải của Hàn Sâm.
Rầm!
Chiến giáp gen trên người Hàn Sâm đột nhiên tự động rời khỏi cơ thể, bay trở về trong hồn hải giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Hàn Sâm cực kỳ hoảng sợ, tố chất thân thể hiện tại của hắn không cao chút nào, hầu hết dựa vào chiến giáp gen bảo vệ tính mạng, hiện tại chiến giáp gen lại tự động rời khỏi cơ thể, không tiếp tục bảo vệ thân thể hắn nữa, tình hình thật sự gay go rồi.
Suy nghĩ trong đầu Hàn Sâm chợt lóe lên, hắn muốn triệu hồi tháp Thiên Mệnh ra, nhưng khi ánh mắt tập trung vào tay phải thì Hàn Sâm không khỏi sửng sốt một phen.
Chỉ thấy bàn tay giống như ngọc cốt kia đã hoàn toàn bao bọc trên tay phải Hàn Sâm, chỉ có điều có hơi không giống với trong tưởng tượng của Hàn Sâm.
Sau khi bàn tay này bao bọc trên tay phải hắn thì thoạt nhìn càng giống như một bao tay, hay nói cách khác là găng tay giống ngọc nhưng không phải ngọc, giống xương nhưng không phải xương, hiện tại thoạt nhìn không giống một cái tay.
“Lẽ nào thứ này giống với giày thủy tinh kia? Trên thực tế đây vốn dĩ chính là một cái găng tay?” Hàn Sâm đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Còn chưa đợi Hàn Sâm nghĩ tiếp, đột nhiên cảm thấy trên tay phải truyền đến một luồng lực lượng lớn lôi kéo thân thể Hàn Sâm tự động chạy về phía bên trong, thế nhưng Hàn Sâm lại không thể ngăn cản được thân thể của mình, trong nháy mắt đã tiến vào trong bóng tối.
“Mẹ nó… quả nhiên thứ đồ chết tiệt này có một đức tính giống y hệt cái giày thủy tinh kia…” Hàn Sâm vùng vẫy muốn dừng lại, nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng, sức mạnh của găng tay mạnh hơn hắn rất nhiều.
Hết chương 1690.