Chương 1693. Giết chết
Từng quyền đánh vào da thịt, nắm đấm của Hàn Sâm liên tục đập vào trên người Vũ tộc khiến máu tươi của Vũ tộc điên cuồng phun ra không ngừng lại được.
Tốc độ và sức mạnh của Vũ tộc đều không kém hơn Hàn Sâm, tuy nhiên kĩ xảo và kinh nghiệm chiến đấu lại thật sự rất kém, hoàn toàn dựa vào bản năng chiến đấu, cho nên không cùng đẳng cấp với Hàn Sâm.
Đột nhiên Hàn Sâm đánh ra một quyền, Vũ tộc kia nhích người một cái vụt qua nắm đấm của Hàn Sâm, đồng thời đánh một quyền về phía bụng dưới của Hàn Sâm khiến trong lòng Hàn Sâm chợt chấn động.
Tuy rằng một quyền này của Vũ tộc không lợi hại lắm, thế nhưng rõ ràng đây là một chiêu mà Hàn Sâm đã dùng trước đó.
“Nhanh chóng giải quyết hắn đi, thiên phú của hắn quá mạnh mẽ, năng lực học tập rất mạnh, thời gian lâu dần, ngươi sẽ không còn ưu thế nữa.” Lão Miêu hét to nói.
Hàn Sâm lách người né tránh một quyền kia, đồng thời nắm lấy cánh †ay hắn, một khuỷu tay khác cũng đánh về phía yết hầu của hắn.
Yết hầu bị đánh, Vũ tộc nhất thời ngẩng đầu phát ra âm thanh đau đớn mà kiềm chế, Hàn Sâm lật tay vặn một cái, lập tức vặn cánh tay của hắn ra sau lưng, một tay nắm lấy cánh tay hắn, một tay khác điên cuồng đánh vào ngực hắn.
Cánh tay bị vặn ngược kia của Vũ tộc khó mà dùng sức, cũng không thể chống lại công kích của Hàn Sâm, thế là bị đánh đếm máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, huyết dịch đỏ tươi không ngừng rơi xuống.
Răng rắc!
Vũ tộc lật người vặn một cái, căn bản không để ý đến cánh tay kia, lập tức biến thành đối mặt với Hàn Sâm, cánh tay kia cũng bị vặn đến trật khớp.
Tuy nhiên Vũ tộc lại như không có chuyện gì, dùng đầu đánh về phía Hàn Sâm, vô cùng hung tàn.
Hàn Sâm lật người lại một vòng, vụt qua đầu hắn, một tay kẹp lấy cổ hắn, kẹp đầu hắn dưới nách, đồng thời đầu gối đánh về phía lồng ngực hắn.
Bốp!
Đầu gối và lồng ngực va chạm với nhau phát ra một tiếng giống như đánh trống, Hàn Sâm liên tục đánh bốn năm lần, nhất thời nghe thấy †iếng xương rạn nứt, xương ngực lõm xuống một mảng lớn.
Vũ tộc vừa thổ huyết vừa gầm lên giận dữ, đưa tay ôm lấy chân của Hàn Sâm rồi há miệng cắn xuống. Hàm răng trắng bóng kia cắn xuyên áo giáp trên chân, trực tiếp đâm vào trong thịt. Nếu như không phải Hàn Sâm phản ứng nhanh, dùng hai tay mạnh mẽ vặn cổ hắn, khiến hắn không thể tiếp tục cắn xuống thì sợ rằng xương cũng sắp bị hắn cắn thủng.
Hàn Sâm cắn răng dùng sức vặn mạnh một cái, mạnh mẽ vặn ngược cổ Vũ tộc, khuôn mặt hướng về phần lưng.
Nhưng mà hắn lại cười nhếch mép một cái với Hàn Sâm, trong miệng toàn là máu tươi, thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ vô cùng, một giây sau hai tay hắn lại đè lấy cánh tay Hàn Sâm, dùng lực vặn một cái, thủ pháp giống như Hàn Sâm vừa mới dùng, muốn lật ngược tay Hàn Sâm để áp chế.
“Dùng chiêu thuật của ta để đối phó ta, ngươi quá ngây thơ rồi đấy.” Khuỷu tay Hàn Sâm hạ xuống, mạnh mẽ đánh trên khuôn mặt đang vặn ngược kia, nhất thời tia máu tung toé khắp nơi, mặt của Vũ tộc kia cũng đã bị hắn đánh lõm xuống, người đập xuống mặt đất hình thành một cái hố lớn trên nên đất.
Thân thể Hàn Sâm giống như thiên thạch xông đánh xuống, đầu gối hung hăng đánh phía trên yết hầu hắn, nhất thời nghe thấy một tiếng răng rắc, xương cổ hoàn toàn bị đánh gấy vỡ vụn.
Đầu của Vũ tộc rũ ở một bên như thể mất đi sức chống đỡ, nhưng mà lại vẫn chưa chết hắn. Kẻ đó điên cuồng rống một tiếng rồi dùng hai †ay ôm về phía Hàn Sâm, muốn quấn lấy hắn.
Thân hình Hàn Sâm lóe lên, quyền cước không ngừng hạ trên người Vũ tộc, đánh đến mức thân thể hắn méo mó biến dạng, dường như đã không thành hình người nữa, nhưng mãi mà hắn ta không hề chết, sức sống quật cường đến không thể tin được.
“Mẹ ơi, cái thứ này sao mà giết mãi không chết vậy?” Hàn Sâm không nhịn được la lên.
Lão Miêu ở nơi không xa nói: “Thân thể của Vũ tộc gần như không có nhược điểm, xé nát thân xác của hắn đi, ngoại trừ điều này ra thì không còn cách khác.”
“Nếu đã như vậy, vậy ngươi đi chết đi.” Nắm đấm của Hàn Sâm trở nên càng thêm điên cuồng.
Tay chân và xương ngực của Vũ tộc gần như đều bị Hàn Sâm đập gãy toàn bộ, đầu cũng bị đập đến biến dạng nghiêm trọng, cho dù là như vậy, Vũ tộc vẫn không chết đi mà vẫn duy trì lực chiến đấu mạnh mẽ.Xoetl
Một cánh chim màu trắng dính đầy máu tươi bị Hàn Sâm mạnh mẽ xé xuống, Vũ tộc phát ra tiếng gào thét đau đớn giống như dã thú.
Hàn Sâm thấy hắn đau đớn như vậy, không giống như khi những bộ phận khác bị thương mà hắn cũng không thèm quan tâm, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, duõi tay lại nắm lấy một cánh chim khác.
Hàn Sâm liên tục chặt mấy quyền lên phía trên đó, sau khi đập gãy xương, hắn cũng mạnh mẽ xé xuống một cánh chim còn lại.
Vũ tộc lật người ôm Hàn Sâm, thế nhưng lại bị Hàn Sâm dùng một cước đá bay lên, hắn xông người lên theo, quyền cước giống như dòng nước lũ đánh trên người hắn.
“À hú… À hú…” Dưới sức đấm cực hạn, Hàn Sâm không nhịn được bắt chước theo Tà Tình Đế kêu to lên, hắn cảm thấy dường như xuất quyền càng mạnh càng nhanh hơn một chút.
Rầm!
Lực quyền liên tục đánh trên cổ Vũ tộc, không biết đã đấm mấy trăm mấy ngàn đấm, mạnh mẽ đấm gãy cổ hắn, đầu bị Hàn Sâm dùng sức xé xuống.
Thế nhưng thân thể mất đi đầu vẫn còn nhào về phía Hàn Sâm, cái đầu kia cũng mở miệng cắn về phía cổ của Hàn Sâm, hung ác khó mà tưởng tượng được.
“Cút mẹ ngươi đi.” Một chân Hàn Sâm đạp bay thân thể hắn.
Một tay thì nắm lấy đầu, một tay khác nắm chặt quyền, liên tục điên cuồng đánh lên phía trên.
Máu tươi bắn tung toé, xương rạn nứt.
Dưới những cú đánh điên cuồng liên tục, cái đầu bị Hàn Sâm mạnh mẽ đánh vỡ tung, những thứ màu đỏ trắng bắn lên người Hàn Sâm.
Thân thể không đầu của Vũ tộc lại nhào đến lần nữa, ánh mắt Hàn Sâm nóng rực, sức mạnh trên người vọt lên, nắm đấm cũng bay đến.
Sức mạnh điên cuồng không ngừng tấn công, mãi cho đến khi đánh thân thể kia đến chia năm xẻ bảy, nội tạng cũng đều bị đánh vỡ, cuối cùng thân thể kia mới không còn động tĩnh gì nữa.
Hàn Sâm lau máu trên mặt, lập tức ngồi trên mặt đất thở hồng hộc, vừa rồi vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ mới cảm thấy tay chân đã nhũn hết cả ra.
Đánh người đến tay chân mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Hàn Sâm có trải nghiệm như vậy.
“Lão Miêu, rốt cuộc cái tên này có lai lịch gì?” Hàn Sâm nói xong nhìn về phía Lão Miêu, lại thấy Lão Miêu lén la lén lút chạy đến bên cạnh đống tàn thi kia, đang duỗi móng vuốt ra muốn nhặt đồ gì đó.
Hàn Sâm cũng bất chấp mệt mỏi, bỗng chốc nhảy lên, cản trước mặt Lão Miêu, liếm môi nhìn chằm chằm nó nói: “Lão Miêu, ngươi hơi không thành thật rồi đấy? Trước đó ngươi không ra sức, bây giờ còn muốn đến nhặt món hời à?”
Lão Miêu ngượng ngùng cười: “Ta sợ ngươi không biết nhìn hàng, cho nên giúp ngươi xem thử có thứ gì đáng tiền không.”
“Vậy ngươi đã nhìn thấy được gì rồi?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Lão Miêu hỏi.
“Ta thấy đống xương này có vẻ rất tốt, mang về nấu canh thì tuyệt vời vô cùng.” Lão Miêu giơ ngón tay cái ra nói.
Đương nhiên Hàn Sâm sẽ không tin lời nói dối kém cỏi như vậy, ánh mắt hạ xuống đống tàn thi, sau đó ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận.
“Có lẽ vừa rồi là Lão Miêu này muốn thò móng vuốt vào bên trong, rốt cuộc bên trong này có gì vậy nhỉ?” Trong lòng Hàn Sâm nghĩ, mắt nhìn về phía bên đó, chỉ thấy bên trong có chút nội tạng vỡ nát, máu tươi, xương vỡ và thịt nát trộn lẫn với nhau, thoạt nhìn rất khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
May mà Hàn Sâm không bị cuồng sạch sẽ, thò tay lật nội tạng và xương vỡ thịt nát đó ra, thăm dò trong vũng máu tươi một lúc, đột nhiên Hàn Sâm cảm thấy ngón tay giống như đã sờ được cái gì trong máu tươi, cảm thấy hoàn toàn không giống với những máu thịt xương vỡ kia.
Hết chương 1693.