Chương 1694. Khúc xương
Hàn Sâm móc thứ đó ra rồi cầm ở trong tay. Thứ kia là một đoạn gì đó có kích thước khoảng hơn mười centimet, khá giống một khúc xương, nhưng mà sờ thì lại không giống lắm, cầm vào tay rất nặng, còn nặng hơn cả kim loại.
Phía trên dính đầy máu vẩn đục nên không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu, Hàn Sâm duỗi tay lau đi máu vẩn đục, diện mạo vốn có của nó lập tức lộ ra.
Thoạt nhìn thì quả thật giống một khúc xương nhỏ, nhưng mà phần xương này lại có màu đỏ khác thường, là đỏ hơi tím, hoàn toàn không giống với phần xương của những bộ phận khác trên người Vũ tộc.
Hàn Sâm lại bới bới trong đống thịt nát của tàn thi kia một phen, hắn phát hiện ngoại trừ một khối xương nhỏ này ra thì những bộ phận khác đều khá bình thường. Những phần xương kia đều màu trắng, trọng lượng cũng khá bình thường, hơi nặng hơn xương của nhân loại một chút, nhưng mà so sánh với đoạn xương đỏ hơi tím kia thì nhẹ hơn rất nhiều.
“Đây là thứ gì vậy?” Hàn Sâm cầm phần xương nhìn về phía Lão Miêu hỏi.
Vẻ mặt Lão Miêu uể oải mất tinh thần, dường như lười để ý đến Hàn Sâm, rất tuỳ ý nói: “Chỉ là xương, còn có thể là cái gì chứ?”
Lão Miêu không muốn nói, Hàn Sâm cũng không hỏi tiếp nữa, một con mèo không muốn nói chuyện, tiếp tục hỏi nữa cũng không có tác dụng gì.
Hàn Sâm cầm khúc xương nghiên cứu một lát, thế nhưng lại không có phát hiện mới gì. Trên khúc xương này không có sức mạnh đặc biệt †ồn tại, ít nhất thì Hàn Sâm không cảm nhận ra được.
Hàn Sâm cất khúc xương đó đi rồi nhìn về phía Lão Miêu bên cạnh hỏi: “Lão Miêu, ngươi có biết phải làm sao thì ta mới có thể trở về Liên Minh không?”
Hàn Sâm không muốn nán lại nơi này quá lâu, bất cứ lúc nào người của tổ chức Thần cũng có thể đến nhà hắn, hắn nhất định phải trở về nhanh nhất mới được, không có thời gian dây dưa ở đây.
“Tìm một cái truyền tống trận của Tí Hộ Sở thì tự nhiên sẽ có thể ra ngoài thôi.” Lão Miêu lơ đãng không tập trung nói.
“Ta đi ra từ truyền tống trận sẽ bị truyền tống đến vị trí nào?” Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi hỏi, quy tắc của truyền tống Tí Hộ Sở là truyền tống từ đâu vào thì vẫn sẽ trở về nơi đó.
Tuy nhiên hắn bị hoa văn Cửu Mệnh Huyết Miêu trên cơ thể mang vào đây, không hề thông qua thiết bị truyền tống, cho nên không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lão Miêu trầm ngâm một lúc nói: “Chuyện này rất khó nói, có lẽ sẽ ngẫu nhiên đấy.”
Hàn Sâm nghe Lão Miêu nói như vậy thì vẻ mặt lập tức sụp đổ, truyền tống đến Liên Minh một cách ngẫu nhiên, phạm vi kia lớn lắm đấy, lỡ như địa điểm truyền tống cách tinh cầu Loga rất xa, thế thì e rằng hắn sẽ không kịp trở về nhà.
Nghĩ đến đây, Hàn Sâm vội vàng hỏi Lão Miêu làm sao rời khỏi di tích này, còn hỏi nó gần đây có Tí Hộ Sở nào không, sau đó trực tiếp rời khỏi di tích.
Lão Miêu không hề có ý muốn rời đi, hiển nhiên vẫn muốn tiếp tục đi đào những thứ đồ kia.
Một mình Hàn Sâm dựa theo chỉ điểm của Lão Miêu rời khỏi di tích, đi về phía Tí Hộ Sở gần đây nhất.
Mặc dù Hàn Sâm cũng coi như là oai phong một cõi ở Tí Hộ Sở thứ tư, chẳng qua hắn lại chưa từng đi đến khu vực này, cũng không quá biết rõ, chỉ thấy Lão Miêu nói gần đây có một Tí Hộ Sở.
Lão Miêu cũng chưa từng đi đến Tí Hộ Sở này, chỉ biết đó là Tí Hộ Sở của một dị sinh vật chiếm cứ, nhìn quy mô có lẽ là Tí Hộ Sở siêu cấp không thể nghi ngờ gì.
Hàn Sâm trực tiếp sử dụng kiếm sĩ áo giáp tử vong để biến thân, sau đó mới đi về phía Tí Hộ Sở kia.
Hiện tại thể chất của Hàn Sâm chỉ có hơn một vạn, gánh nặng đối với thân thể khi sử dụng loại thú hồn biến thân dung hợp siêu cấp này rất lớn, nếu như là trước kia, dưới trạng thái biến thân thì Hàn Sâm cũng không chống đỡ được bao lâu.
Có lẽ bởi vì sau khi thăng cấp nên thân thể đã thay đổi, mặc dù thể chất không cao, nhưng mà sử dụng thú hồn biến thân dung hợp siêu cấp lại không hề cảm thấy có tiêu hao quá lớn, dường như có thể duy trì được khá lâu.
Trong một vùng núi gần Tí Hộ Sở Đại Hắc Thiên Ma Thần, Tà Tình Đế hơi nhíu mày nhìn một dị sinh vật có đôi mắt hai đồng tử, thân thể giống như hình người ở nơi không xa phía trước nói: “Hắc Tuyệt Thần, ngươi cản đường của ta làm cái gì?”
“Tà Tình, nghe nói ngươi rất kiêu căng hống hách?” Hắc Tuyệt Thần nhìn Tà Tình Đế hừ lạnh nói.
“Ta kiêu căng hống hách hay không thì liên quan gì đến ngươi chứ?” Tà Tình Đế lạnh giọng nói.
Hắc Tuyệt Thần âm ngoan cười nói: “Quả thật việc ngươi kiêu căng hống hách không liên quan gì đến ta, có điều ngươi phách lối ở lân cận Tí Hộ Sở Đại Hắc Thiên Ma Thần của ta, đó chính là không nể mặt Hắc Tuyệt Thần ta. Hiện tại ta cho ngươi hai con đường để ngươi chọn, con đường thứ nhất chính là chết, con đường thứ hai…”
Hắc Tuyệt Thần còn chưa nói xong đã nhìn thấy trên thần thể to lớn mạnh mẽ kia của Tà Tình Đế bộc phát ra tia sáng màu bạc sáng chói, nắm đấm giống như mũi khoan đánh đến khiến hắn không thể nói tiếp được nữa.
Hắc Tuyệt Thần lập tức nổi giận, ma khí trên người điên cuồng vọt ra, dùng một quyền đón lấy nắm đấm của Tà Tình Đế.
Ầm!
Ánh sáng bạc và ma khí theo nắm đấm chạm vào nhau dẫn đến vụ nổ kịch liệt. Tà Tình Đế bất động như núi, mà Hắc Tuyệt Thần lại liên tiếp lùi về sau mười mấy mét mới ổn định lại cơ thể.
“Tốt, không hổ là Tà Tình Đế, quả nhiên có vốn liếng để hống hách” Hắc Tuyệt Thần lạnh mặt nói một câu: “Chẳng qua nếu như ta đã đến, vậy thì đã cực kỳ nắm chắc, hiện tại ngươi thần phục ta vẫn còn kịp.”
Cùng với lời nói của Hắc Tuyệt Thần, khắp nơi trong núi đồi là từng luồng khí tức khủng bố kinh thiên động địa xuất hiện, đi ra từ khắp nơi, kẻ nào kẻ nấy đều khủng bố dữ tợn, mờ mờ ảo ảo hiện ra rồi vây quanh Tà Tình Đế.
“Trong từ điển của Tà Tình ta chỉ có một từ chiến.” Ánh mắt Tà Tình Đế nóng rực như lửa, ánh sáng bạc trên người bộc phát giống như núi lửa, cả người đều hoá thành một chùm ánh sáng bạc, mãnh liệt xông về phía Hắc Tuyệt Thần.
Hắc Tuyệt Thần hừ lạnh một tiếng, ma khí trên người điên cuồng vọt ra, đồng thời một chuôi ma đao - đồng thời là hạch gen màu đen xuất hiện trong tay hắn, hai tay hắn cầm đao mạnh mẽ chém về phía Tà Tình Đế.
Ma khí ngưng tụ trên thân đao, hoá thành lưỡi đao ma khí thông thiên chém xuống cùng với ma đao, dường như ngay cả trời đất cũng sắp bị ma đao kia bổ làm đôi.
Sắc mặt của Tà Tình Đế lại khác, nắm đấm kiên định đánh về phía ma khí, ở giữa một vùng tia sáng bạc kia, trên nắm đấm của hắn xuất hiện một đôi găng tay màu bạc.
Ánh sáng bạc và ma đao va chạm vào nhau ở không trung, tia sáng bạc kia giống như thần binh bất khả chiến bại, trong nháy mắt đánh vỡ lưỡi đao ma khí, một nắm đấm được găng tay màu bạc bao bọc lấy mạnh mẽ đánh lên trên lưỡi đao của ma đao.
Chỉ thấy một tiếng răng rắc vang lên, vậy mà chuôi ma đao kia lại cũng bị đánh vỡ, Hắc Tuyệt Thần bị chấn động đến mức miệng phun máu tươi bay ra ngoài, va vào trên một đỉnh núi, đụng sập một nửa ngọn núi.
“Giết chết hắn!” Hắc Tuyệt Thần gắng sức bay ra từ trong sơn thạch, khoé miệng còn lưu lại vết máu, tức giận gào thét nói.
Sáu luồng khí tức khủng bố lập tức vây lấy Tà Tình Đế, từng sinh vật kinh khủng không kém hơn Hắc Tuyệt Thần phát ra thế tiến công đáng sợ với Tà Tình Đế.
Ánh sáng bạc kinh thiên, sức quyền như hào quang, quyền cước của Tà Tình Đế đã đạt đến trình độ ngay cả sinh vật Thần siêu cấp cũng không dám đánh tay đôi chính diện với hắn, thiên địa lập tức biến sắc, núi non xung quanh sụp đổ giống như ngày tận thế sắp đến.
Sắc mặt Hắc Tuyệt Thần rất khó coi, hắn mang theo sáu sinh vật siêu cấp đến cùng bao vây tấn công Tà Tình Đế với hắn, mặc dù đã đả thương được Tà Tình Đế, nhưng mà bên mình cũng tổn thất nặng nề, bảy người bọn họ ít nhiều cũng đều bị thương một chút, một người trong đó đã trọng thương ngã xuống đất không biết sống chết ra sao.
Rầm!
Tà Tình Đế đánh một quyền trên người Hắc Tuyệt Thần, đánh vỡ cả áo giáp trên người Hắc Tuyệt Thần, xương ngực của Hắc Tuyệt Thần cũng đều đã lún xuống một vùng lớn.
Hắn đang muốn thừa thắng xông lên thì lại đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng khủng bố đánh úp đến, đồng thời nghe thấy một giọng nói lãnh khốc như băng vang lên bên tai.
“Tổn thương huyết mạch của Đại Hắc Thiên Ma Thần ta, mạng của ngươi đã tận.”
Hết chương 1694.