Chương 1692. Đại chiến với Vũ tộc
Hàn Sâm cảm thấy không ổn, trong lòng bỗng cuộn trào mãnh liệt. Không cần Lão Miêu nhắc nhở, hắn đã nhanh chóng lùi ra sau, đồng thời triệu hồi ra thú hồn kiếm sĩ áo giáp tử vong, biến thân thành thân thể của kiếm sĩ áo giáp tử vong.
Hàn Sâm cũng không còn cách nào khác, tố chất thân thể của bản thân hắn vẫn chưa trưởng thành, có găng tay ở trên người hắn thì bộ chiến giáp gen màu trắng kia cũng không thể triệu hồi ra được, chỉ có thể sử dụng thú hồn biến thân để tăng cường thân thể một chút.
Tốc độ sinh vật giống như thiên sứ kia thật sự quá nhanh, Hàn Sâm đã lùi rất nhanh nhưng vẫn không thể tránh khỏi bàn tay của hắn.
Hàn Sâm chợt cắn răng, hai tay bắt chéo trước ngực, ngăn cản lại bàn tay kia.
Rầm!
Hàn Sâm cảm thấy giống như bị tàu hỏa đụng bay, thân thể cong vút bỗng chốc bay ra phía sau, đụng vào trên bức tường của phòng thí nghiệm, sau khi đụng xuyên bức tường vẫn không ngừng bay về phía sau.
Liên tiếp xuyên qua mấy thứ giống như bức tường, cuối cùng thân thể của Hàn Sâm mới rơi xuống, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Không có thời gian lau đi máu tươi bên khoé miệng, Hàn Sâm bò dậy chạy, chỉ thấy Lão Miêu cũng chạy ra, tốc độ còn nhanh hơn hắn, chốc lát đã vượt qua hắn.
Hàn Sâm quay người lại nhìn, lập tức nhìn thấy sinh vật giống như thiên sứ kia đang trợn đôi mắt đỏ máu, tốc độ cũng cực nhanh đuổi theo.
“Mẹ nó, rốt cuộc đó là cái quái gì vậy?” Hàn Sâm liều mạng dốc hết toàn bộ sức lực chạy về phía trước, sức mạnh của thứ đó quá cường đại, cho dù là mặc chiến giáp gen lên người thì sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lão Miêu vừa chạy vừa gào nói: “Tương truyền sau khi Tinh tộc thua trận đã trộm mấy đứa trẻ của chủng tộc cấp cao, trước kia ta vẫn luôn cho rằng chỉ là truyền thuyết, hiện tại nhìn thấy hắn, ta mới biết chuyện này mẹ nó là sự thật. Không ngờ Tỉnh tộc lại bắt một Vũ tộc mang về nghiên cứu, chắc chắn muốn chắt lọc gen của hắn.”
“Chủng tộc cấp cao? Chủng tộc cấp cao gì?” Hàn Sâm cắn răng hỏi.
“Đừng hỏi nữa, mau chạy đi, Vũ tộc kia sắp đuổi đến rồi.” Lão Miêu hét †o nói.
Hàn Sâm quay đầu lại nhìn, Vũ tộc đã xông đến phía sau lưng hắn, cơ thể cường tráng khoẻ đẹp kéo dài, nắm đấm mãnh liệt đánh về phía hắn, tốc độ cũng nhanh đến không thể tin được.
Hàn Sâm vừa mới chịu một đòn, khí tức trong ngực vẫn còn đang loạn hết cả lên, lúc này ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, chỉ có thể cắn răng triệu hồi tháp Thiên Mệnh ngăn cản ở phía trước mặt mình.
Rầm!
Một quyền của Vũ tộc chạm vào phía trên tháp Thiên Mệnh, vậy mà lại đập tháp Thiên Mệnh lõm xuống một mảng.
Phải biết rằng tháp Thiên Mệnh đã từng được tẩy rửa trong thông đạo tới Thần Giới, đã mạnh mẽ hơn trước kia, trình độ kiên cố không kém hơn chiến giáp gen, vậy mà hiện tại lại bị Vũ tộc một quyền đập đến lõm xuống một mảng, sức mạnh của Vũ tộc kia đáng sợ đến mức nghĩ thôi cũng có thể biết được.
Hàn Sâm thôi thúc tháp Thiên Mệnh muốn thu Vũ tộc kia vào trong, nhưng Vũ tộc lại lập tức tung một quyền đánh bay tháp Thiên Mệnh, trên nên móng cũng bị đập lõm xuống một mảng.
Hàn Sâm hít vào một ngụm khí lạnh, tiếp tục liều mạng chạy ra ngoài. Vũ tộc gì đó kia thật sự quá biến thái, loại sức mạnh kia cường đại tới mức khiến lòng người run rẩy.
Vũ tộc đuổi theo ở phía sau, Hàn Sâm chỉ có thể lấy tháp Thiên Mệnh ra ngăn cản. Vũ tộc đánh hết quyền này đến quyền khác vào trên mặt tháp Thiên Mệnh khiến tháp Thiên Mệnh lồi lõm vặn vẹo biến dạng, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì nó nhất định sẽ bị đập vỡ.
Hiện tại Hàn Sâm cũng không còn quan tâm đến việc thương xót cho tháp Thiên Mệnh nữa, bảo vệ cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất, chỉ có thể dùng tháp Thiên Mệnh ngăn cản Vũ tộc đuổi giết.
“Lão Miêu, rốt cuộc đây là cái thứ gì vậy, có cách nào đối phó với nó không?” Hàn Sâm hét lớn với Lão Miêu phía trước mặt, cho dù hắn chịu hy sinh tháp Thiên Mệnh, nhưng mà thoạt nhìn thì căn bản không thể thoát ra khỏi sự đuổi giết của Vũ tộc, một khi tháp Thiên Mệnh bị huỷ thì tiếp theo hắn vẫn sẽ phải mất mạng như thường.
“Đừng nghĩ nữa, mau trốn đi, nó đã không còn là một kẻ cao cấp nữa rồi. Có lẽ tên này đã bị Tinh tộc giày vò rất thê thảm, thân thể cực kỳ yếu ớt, nếu không ngươi đã chết từ lâu rồi.” Lão Miêu hét nói.
Làm gì có chuyện Hàn Sâm không muốn trốn chứ, nhưng mà hắn không trốn thoát được, nghe Lão Miêu nói sức mạnh của tên này mạnh như vậy, hơn nữa còn là dưới tình cảnh cực kỳ yếu ớt, điều này lập tức khiến Hàn Sâm thầm kêu không ổn.
“Tên này sẽ không phải là sinh vật bên ngoài Tí Hộ Sở đấy chứ?” Hàn Sâm lại hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Lần này Lão Miêu không do dự, trực tiếp trả lời.
Hàn Sâm cảm thấy vô cùng không ổn, nhưng mà hiện tại đã không còn đường khác có thể đi nữa, Vũ tộc lại mạnh mẽ đánh quyền vào phía trên tháp Thiên Mệnh, tháp Thiên Mệnh lập tức bị đánh bay, mà bóng dáng của Vũ tộc lại không dừng lại chút nào, tung một quyền đánh về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm liên tục biến đổi nhiều loại thân pháp, nhưng mà lại không né tránh được một quyền này của Vũ tộc, chỉ đành cắn răng ngưng tụ sức mạnh, một quyền đón lấy.
Hàn Sâm đã chuẩn bị tốt việc mượn lực để trốn đi, lấy cứng chọi cứng chắc chắn không được. Rõ ràng thể chất của sinh vật Thần siêu cấp Vũ tộc trước mặt này rất đáng gờm, chỉ có thể dùng thủ pháp mượn lực của Đại Pháo Đại Âm Dương Từ Lực, mà có thể mượn bao nhiêu lực thì bấy nhiêu lực, hắn liều đến nỗi nội tạng cũng chịu chút chấn động, phải trốn đi trước rồi lại nói sau.
Hai quyền giao nhau, Hàn Sâm đang chuẩn bị mượn lực thì lại đột nhiên cảm thấy trên nắm tay phải vọt lên một luồng sức mạnh khủng bố, va chạm vào nắm đấm của Vũ tộc.
Hai luồng sức mạnh va chạm đã sinh ra sóng xung kích đáng sợ, chấn động vỡ nát tất cả những kiến trúc gần đó, thế nhưng Hàn Sâm lại không hề rơi vào thế bất lợi.
Găng tay trên tay phải Hàn Sâm phát ra hào quang kỳ dị, hào quang kia càng ngày càng mạnh mẽ lan ra khắp thân thể hắn, lập tức bao trùm lấy toàn bộ thân thể hắn trong hào quang kỳ dị.
Trong chốc lát, Hàn Sâm chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn ngập sức mạnh giống như được một nguồn sức mạnh vô cùng vô tận bao bọc lấy. Mà sức mạnh vô cùng vô tận giống như trường giang đại hải ồ ạt vọt đến rót vào trong cơ thể hắn.
Áo giáp như ngọc như cốt che phủ toàn thân Hàn Sâm, thoạt nhìn có hơi giống với chiến giáp gen màu trắng, nhưng mà lại có chút không giống.
Hàn Sâm không kịp phân biệt kĩ càng, Vũ tộc kia lại xông đến, nắm đấm trở nên càng thêm điên cuồng, tốc độ cũng càng nhanh đến đáng Sợ.
Thân hình Hàn Sâm chợt lóe lên giống như thuấn di né tránh khỏi một quyền của Vũ tộc, trong lòng âm thầm ngạc nhiên vui mừng không thôi, dưới sự tăng cường của áo giáp được hoá từ găng tay, vậy mà hắn có thể đuổi kịp tốc độ của Vũ tộc kia.
Vũ tộc lại tung một quyền đến, Hàn Sâm không những không lùi mà trái lại còn tiến lên, thân hình né khỏi một quyền công kích của Vũ tộc, đồng thời mạnh mẽ đánh vào bụng dưới của Vũ tộc, lập tức đánh Vũ tộc đến mức cong cơ thể lên giống như một con tôm bay ra phía sau.
Trong lòng Hàn Sâm vui mừng khôn xiết, trên tay lại không ngừng lại, trong chốc lát đã lao đến bên Vũ tộc kia, hai tay cộng với hai chân giống như cuồng phong bão táp đánh đến.
Đã có sự tăng cường của áo giáp, gần như sức mạnh và tốc độ của Hàn Sâm đã có thể sánh ngang với Vũ tộc, có điều Vũ tộc kia như thể chỉ dựa vào bản năng mà chiến đấu, phương diện kỹ xảo gì đó đều rất kém, cho nên rất nhanh đã bị Hàn Sâm hoàn toàn áp chế.
“Ồ?” Lão Miêu nhìn thấy sự biến hoá trên người Hàn Sâm và găng tay thì không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, phần nhiều hơn lại là buồn phiền: “Không ngờ găng tay kia thật sự là thứ tốt, sớm biết như vậy thì †a đã đi lấy trước rồi.”
Hết chương 1692.