Chương 155: Câu chuyện kỳ lạ trong trường học của Kim Sinh
"Tiếng vọng hả?"
"Vâng, có cảm giác như nó đang đứng trong một căn phòng trống bị bịt kín." Trương Quan Hành đưa tay ra hiệu: "Trên điện thoại, nó bảo nó ổn và đang học trên lớp, vì vậy em không phải lo lắng."
"Em thầm nghĩ thằng tiểu tử này thật sự là thay tính đổi nết rồi. Trước kia khi tan học nó thường chạy nhanh hơn bất cứ một ai, không muốn ở lại lớp thêm một giây nào. Bây giờ sau khi tan học nó còn ở lại để học. Vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi nó tiến bộ vượt bậc như vậy."
"Em nghe giọng điệu nói chuyện của nó không có gì khác thường, lại còn nói đùa em nữa, cho nên lo lắng trong lòng cũng dần dần biến mất."
"Điều thực sự khiến em cảm thấy có vấn đề là em đã gọi lại cho nó sau 11 giờ tối."
"Giọng nói trong điện thoại rất mơ hồ, em hỏi nó đang làm gì, nó nói vẫn đang học trên lớp!"
"Lúc đó lớp học đã khóa cửa và tắt đèn rồi. Làm sao nó có thể học ở đó được?"
"Em cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy em đã lặng lẽ ra khỏi phòng 104 và chạy đến phòng 201."
"Em đã thử gõ cửa, nhưng phát hiện ra rằng cửa phòng của bọn nó không khóa."
"Đẩy cửa nhìn vào trong, em phát hiện bên cạnh cái bình chỉ còn có một học sinh."
"Nó cúi đầu chăm chú nhìn vào trong cái bình, vẻ mặt vô cùng đáng sợ."
"Em không dám đi tới, cầm cái chổi sau cánh cửa chạm nhẹ vào nó. Nó quay đầu lại, vẻ mặt nhất thời trở lại bình thường, cứ như những gì em vừa nhìn thấy là ảo giác của chính mình vậy."
"Nó ra dấu cho em không được nói, rồi vô cùng thần bí vẫy vẫy tay với em, ra hiệu cho em đến xem bên trong bình hình như có chứa thứ gì."
"Nói thật là em rất tò mò, cái bình đó dường như có một loại ma lực thần kỳ, không ngừng hấp dẫn người khác đến."
"Bước chân của em không tự chủ được cứ đi về phía trước. Khi tỉnh táo lại, em đã vào phòng 201 từ lúc nào rồi."
"Học sinh bên cạnh cái bình nhìn em cười, nhưng em phát hiện nụ cười của nó rất giả tạo, tựa như nụ cười này không phải của nó, mà là có cái gì khác được trốn trong cơ thể nó vậy."
"Em không dám đi qua nên lớn tiếng gọi tên bạn em, nhưng không có ai đáp lại. Lúc đó đã gần mười hai giờ đêm rồi!"
"Em biết bạn em không ở trong phòng, vì vậy em đã lấy điện thoại di động của mình ra, vừa bấm số của nó vừa chạy ra ngoài."
"Điện thoại đổ chuông thì được kết nối ngay. Em hét vào điện thoại, nhưng một lúc sau, hai giọng nói của bạn em xuất hiện trong phòng cùng một lúc!"
"Một giọng nói truyền đến từ điện thoại di động của em, giọng nói còn lại đến từ cái bình đó!"
"Em hoảng sợ, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy học sinh đang đứng cạnh bàn bị một cánh tay túm cổ."
"Cánh tay tái nhợt kia tóm lấy nó từng chút một lôi vào trong bình."
"Miệng bình màu đen có một vết máu, căn phòng trống rỗng, như thể những học sinh kia chưa bao giờ ở đó ấy."
"Chân em nhũn ra. Lúc này, em lại nghe thấy tiếng của bạn mình. Nó bảo em đi vào trong bình với nó."
"Về sau không biết bằng cách nào mà em chạy ra được khỏi phòng ký túc xá đấy nữa. Dù sao thì em cũng không dám vào phòng 201 nữa đâu."
Trương Quan Hành rõ ràng là bị dọa đến phát sợ, nó bình thường rất nghịch ngợm nhưng bây giờ lại giống như học sinh gương mẫu, hỏi gì trả lời nấy.
"Thầy ơi, thầy có thể đưa em ra khỏi tòa nhà ký túc xá này được không? Tòa nhà này thực sự càng ngày càng kỳ quái! Em cảm giác như là nếu còn tiếp tục ở lại đây, sớm muộn cũng có chuyện xảy ra!"
Sau khi nghe câu chuyện của Trương Quan Hành, trong đầu Hàn Phi xuất hiện âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn rank G – chiếc bình."
"Yêu cầu nhiệm vụ: Dùng tay mở chiếc bình, nhìn vào bên trong chiếc bình và giữ trong ba phút."
"Giới hạn thời gian của nhiệm vụ: Nhiệm vụ sẽ tự động được kích hoạt trong vòng một giờ. Nếu trong một giờ nhiệm vụ không được hoàn thành, sẽ bị coi là thất bại."
"Chú ý! Học viện tư thục Ích Dân là một bản đồ đặc biệt! Sau mỗi một nhiệm vụ, độ khó của bản đồ sẽ được tăng lên!"
Hàn Phi vẫn rất vui vẻ sau khi nghe thấy lời nhắc nhở, nhưng khi nhìn thấy yêu cầu nhiệm vụ, vẻ mặt hắn thay đổi ngay lập tức.
Biết rõ việc nhìn vào trong chiếc bình có thể sẽ gặp bất trắc, nhiệm vụ ẩn này lại còn đòi hỏi hắn phải chủ động mở bình ra.
Nếu hắn muốn rời khỏi trò chơi, hắn bắt buộc phải hoàn thành một nhiệm vụ đồng thời phải ở đủ ba giờ.
Để có thể out game thành công, trước tiên Hàn Phi phải chấp nhận nhiệm vụ có thời hạn này.
Thời điểm Hàn Phi tiếp nhận nhiệm vụ chiếc bình, trong đầu lại xuất hiện âm thanh của hệ thống.
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn rank F của Học viện tư thục Ích Dân - Câu chuyện kỳ lạ trong trường học của Kim Sinh."
"Câu chuyện kỳ lạ trong trường học của Kim Sinh (nhiệm vụ ẩn rank F): Hoàn thành bảy thử thách về câu chuyện kỳ lạ trong Học viện tư thục Ích Dân!"
"Giới hạn thời gian của nhiệm vụ: Nhiệm vụ sẽ tự động kết thúc sau bảy ngày trò chơi được kích hoạt. Nếu nhiệm vụ không được hoàn thành sau bảy ngày chơi game, sẽ bị coi là thất bại!"
"Chú ý! Tất cả các nhiệm vụ trong bản đồ ẩn đều là nhiệm vụ ẩn, phần thưởng vô cùng phong phú!"
Nhìn bảng nhiệm vụ, Hàn Phi không ngờ lại đột nhiên nhận được hai nhiệm vụ, trong đó cái tên Kim Sinh lại trực tiếp xuất hiện trong nhiệm vụ rank F. Nhiệm vụ này chắc chắn là nhiệm vụ mấu chốt nhất trong Học viện tư thục Ích Dân!
"Cần phải hoàn thành bảy thử thách về câu chuyện kỳ lạ cơ à?"
"Thầy ơi? Thầy! Này thầy!" Trương Quan Hành kêu nhẹ vài tiếng, lúc này Hàn Phi mới phản ứng.
“Có chuyện gì sao? Quan Hành?” Hàn Phi kích hoạt nhiệm vụ từ tên lưu manh Trương Quan Hành nên bây giờ xưng hô trở nên thân thiết với nó.
"Cái tên Quan Hành là do bố em đặt cho em. Em đã sớm không cần nó nữa rồi. Sao thầy không gọi em là chó hoang? Đây là cái tên trên đường..."
"Tuổi còn nhỏ đừng có học thói xã hội đen từ người khác. Chờ sau khi đưa em ra ngoài, thầy sẽ thiết lập lại những giá trị sống đúng đắn cho em." Hàn Phi dùng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn vỗ vai Trương Quan Hành, từ người thằng nhóc hắn cảm nhận được sự sợ hãi, căm thù cha mình.
"Thầy là giáo viên, em nghe lời thầy." Đối mặt với nguy hiểm không rõ, Trương Quan Hành coi như cũng có kinh nghiệm: "Vậy chúng ta tìm giáo viên quản nhiệm trước? Hay là liên hệ với những giáo viên khác trước hả thầy?"
“Trước tiên chúng ta về phòng 201. Thầy muốn xem cái bình đó.” Hàn Phi vừa nói đã dọa sợ Trương Quan Hành.
"Thầy không tin những gì em nói sao?"
"Bởi vì tin nên thầy mới muốn đến đó! Trong bình có đến bốn học sinh của thầy. Em muốn thầy bỏ mặc chúng nó và trốn thoát một mình à? Đây là điều mà một giáo viên có thể làm được hay sao?" Hàn Phi bắt lấy tay Trương Quan Hành; "Đi nào."
"Thầy muốn em đi cùng sao? Chờ một chút! Thầy ơi! Thầy buông tay ra trước đã!"
"Đừng có ồn ào, trong tòa nhà này còn nhiều thứ nguy hiểm hơn cái bình đó đấy. Em đi theo thầy là an toàn nhất." Hàn Phi nghiêm túc nói: "Thầy sẽ đi cứu bốn học sinh bị nhốt trong bình, làm sao có thể yên tâm để em ở lại đây một mình?"
Hàn Phi đưa Trương Quan Hành đi cùng, hai người bọn họ lặng lẽ ra khỏi phòng 104 và đi vào hành lang bên trái.
Màn đêm dày đặc, những bóng đen thi thoảng lóe lên trong tòa nhà ký túc xá tối om, thỉnh thoảng lại còn xuất hiện đôi mắt đỏ tươi ở cuối hành lang.
Phòng 201 ở ngay đầu hành lang, cửa phòng đóng không chặt để lại một khe hở.
"Hay là thầy để em đợi ở cửa đi?"
"Em bị dọa sợ đến mức này mà còn đòi đi làm xã hội đen à? Thật có lỗi với cái tên chó hoang đấy." Hàn Phi kéo Trương Quan Hành vào phòng 201, hắn lặng lẽ đóng cửa lại.
Phòng 201 trông rất bình thường, nhưng trên chiếc bàn gỗ trong phòng lại có một chiếc bình sẫm màu khá cũ kỹ.
"Thầy ơi, đừng lại gần! Trong cái bình đó sẽ vươn ra một cánh tay đấy!"
"Em đứng cạnh cửa cầm chổi nhé. Nếu thấy thầy bắt đầu mất lý trí, em sẽ dùng chổi đánh thầy."
"Dạ được."
Hàn Phi từng bước đến gần cái bình, khi đi nhanh đến bên cạnh bình, hắn quay đầu lại nói với Trương Quan Hành: "Nếu cây chổi vẫn không đánh thức được thầy, hoặc nếu thầy bị quỷ bắt vào trong bình, thì em đừng do dự, tranh thủ thời gian trốn ngay về phòng 104 nhé, tuyệt đối đừng có chạy lung tung."
Sau khi dặn dò Trương Quan Hành xong, Hàn Phi để vật cưng của Từ Cầm quấn quanh cánh tay mình, hắn bắt đầu nâng cái nắp chiếc bình đen lên.