Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 185: Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên (1)

Chương 185: Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên (1)




-----------------------
Ngọn núi cũng đã luyện thành. Lâm Phàm cũng đã thành một trong mười vị phong chủ của Viêm Hoa tông. Nhân sinh cuả hắn cũng đã biến hóa cực lớn. Về sau hắn cũng có địa bàn của mình, thậm chí hắn còn có thể tham gia tranh đoạt vị trí tông chủ nữa.
Lục Đạo Thăng đi đến bên cạnh Chiến Hồng Đế, thần sắc khẩn trương lại có chút bất đắc dĩ, nói:
- Sư huynh, ngươi không sao chứ?
Chiến Hồng Đế không có nói nhiều một câu, chỉ khi nhìn về phía bóng người ở bên kia, trong mắt lóe ra thần sắc tức giận. Sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi thẳng, trở về Hồng Đế phong.
Hắn không ngờ Lâm Phàm lại có thể hung ác như thế, ngay cả Quân Vô Thiên cũng bị hắn giẫm chết, đồng thời chênh lệch thực lực giữa mình và Lâm Phàm lại lớn đến như vậy. Sau này không biết hắn sẽ phải làm như thế nào mới có thể xoay người được đây.
Tu luyện, điên cuồng tu luyện, thể diện hôm nay đã ném đi, ngày sau nhất định phải đòi lại.
Phương Kình đi đến bên cạnh Lục sư huynh, nói:
- Sư huynh, Chiến sư huynh....
Lục Đạo Thăng lắc đầu thở dài, nói:
- Lần này Hồng Đế sư huynh thất bại quá mức triệt để. Nếu như sư huynh có thể vượt khó tiến lên, tu vi sẽ tăng mạnh, nhất phi trùng thiên, nếu như cứ trầm luân ở trong đó, Hồng Đế phong e rằng rồi cũng sẽ suy tàn.
Phương Kình nhìn về phía Hồng Đế phong ở phương xa. Hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế. Ở trong lòng của hắn, mười vị phong chủ là tồn tại vô cùng cường hoành, Chiến Hồng Đế Chiến sư huynh cũng là như thế. Nhưng mà trước đây sư huynh bị Quân Vô Thiên giẫm ở dưới chân, bây giờ lại bị Lâm Phàm trấn áp. Đối với người cao ngạo như sư huynh, liên tục bị nghiền ép hai lần e rằng đã tạo thành tâm ma ở trong lòng của sư huynh.
Giống như là Lục sư huynh vừa nói vậy. Nếu như Chiến Hồng Đế có thể đánh vỡ tâm ma, tự nhiên là thực lực tăng mạnh,nhất phi trùng thiên. Nếu như không đánh tan được, vậy thì Hồng Đế phong cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Vạn Trung Thiên đã không có ý nghĩ phản kháng nữa. Hắn không sợ người có thực lực cường đại, nhưng lại sợ người hung ác, mà bây giờ Lâm Phàm không chỉ cường đại mà còn hung ác nữa. Hơn nữa hắn cũng biết, thành lập ngọn núi thứ mười đã là chuyện không thể thay đổi, Lâm Phàm đã có thành tựu nhất định, muốn trấn áp đối phương cũng chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Nhìn thoáng qua Vô Địch phong làm cho người hâm mộ, Vạn Trung Thiên cũng hóa thành một vệt sáng và biến mất. Chỉ là hắn biết bảy vị phong chủ còn lại sẽ không chịu phục đâu.
Quân Vô Thiên mặc dù thiên tư tung hoành, lực áp chín vị phong chủ còn lại, nhưng phong thủy luân chuyển, ai mạnh ai yếu, cũng không có người nào nói chắc được.
Tâm tình của Lâm Phàm vô cùng vui vẻ, vung tay lên, nói:
- Các vị sư đệ, nếu có hứng thú thì có thể cùng ta đi lên thăm quan Vô Địch phong.
Các đệ tử chung quanh nghe Lâm Phàm nói như thế đều vô cùng hưng phấn. Bọn họ đã sớm muốn đi lên thăm quan Vô Địch phong, quan sát xem ngọn núi do Thiên Tu trưởng lão tự tay luyện chế đến cùng là sẽ hùng vĩ bực nào. Bây giờ Lâm sư huynh mời bọn họ đi lên, bọn họ sao có thể không vui mừng.
Mùi thơm do những loại kỳ hoa dị thảo kia toả ra, ở khoảng cách như vậy xa, bọn họ vẫn có thể ngửi được, hơn nữa còn khiến cho tinh thần của bọn họ trở nên sung mãn, không còn mệt nhọc. Nếu như tiến vào ngọn núi, không biết sẽ là tình cảnh như thế nào?
- Lâm sư huynh sau này liệu có thể thay thế cho Quân Vô Thiên, trở thành người đứng đầu trong mười vị phong chủ hay không?
- Đây là chuyện còn phải bàn sao? Lâm sư huynh đã trấn áp Quân Vô Thiên, danh hiệu người đứng đầu trong mười vị phong chủ còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm sư huynh sao? Bảy vị phong chủ kia nếu như trở về mà trông thấy cảnh này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
- Gần đây tông môn xảy ra nhiều chuyện lớn như thế để ta có cảm giác như là đã qua mấy đời.
- Tu vi hiện tại của ta đã đạt đến Tôi Thể cảnh tầng chín. Nếu như ta có thể tiến vào Tôi Thể Trì mà Lâm sư huynh nói tới, nói không chừng có thể rèn luyện nhục thân đến cảnh giới viên mãn, đột phá Địa Cương cảnh, thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử nội môn.
- Chúc mừng, chúc mừng, ta lại không được, đến bây giờ ta vẫn còn là Tôi Thể cảnh tầng tám, nhưng đã có Tôi Thể Trì của Lâm sư huynh, ta cũng có nắm chắc chỉ cần một, hai tháng nữa là có thể bước vào Tôi Thể cảnh tầng chín.
- Đi, chúng ta đuổi theo bước chân của Lâm sư huynh.
Dưới sự mời mọc của Lâm Phàm, một đám đệ tử đi theo ở phía sau. Mấy người Lã Khải Minh lại càng thêm vui mừng, hớn hở. Bọn họ cũng không ngờ Lâm sư huynh có thể đi tới mức độ này nhanh như vậy. Cũng may bọn họ đã đi theo Lâm sư huynh từ đầu rồi. Thật đúng là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.
Trong đám người có một nữ tử đứng ở tít đằng sau, ngơ ngác nhìn bóng người ở phương xa, sau đó lặng lẽ rời đi.
Thậm chí không có khiến cho bất cứ người nào chú ý.
Hỏa Dung đứng ở bên người Thiên Tu, nói:
- Sư huynh bồi dưỡng đệ tử kiểu này có vẻ không tốt lắm.
Thiên Tu trưởng lão cười, nói:
- Có gì mà không tốt. Ta lại cho rằng như thế mới tốt. Tên Vô Địch phong cũng không sai. Uy thế ngập trời, vô địch trên thế gian, Viêm Hoa tông sẽ do hắn dẫn dắt mà biến thành tông môn vô địch.
- Sư huynh, ngươi nói thế có phải là quá đề cao đồ đệ của ngươi hay không? Chỉ một mình hắn có thể làm được sao?
Hỏa Dung không tin, cũng không muốn tin tưởng, nói:
- Một tông môn cường đại, cũng không phải dựa vào một người cường đại là được, mà là...
- Không. Sư đệ, tu vi của ngươi còn quá yếu, cho nên còn không có cảm nhận được điều đó. Khi tu vi cường đại đến cảnh giới nhất định, cho dù là tông môn nhỏ yếu, cũng có thể bởi vì một người, mà trở thành tông môn đỉnh tiêm. Ta tin tưởng đồ đệ của ta, hắn có thể đi đến một bước kia.
Thiên Tu tự tin nói.
Sắc mặt của Hỏa Dung biến đổi, nói:
- Sư huynh đã đụng chạm đến cảnh giới kia rồi?
- Chạm đến sao?
Thiên Tu cười, nói:
- Vẫn chưa được.Mặc dù hiện tại ta chỉ cách cảnh giới kia một bước xa, nhưng một bước này lại giống như là khoảng cách giữa trời và đất vậy.
- Tốt, ở đây đã không còn sự tình gì của mấy lão giả chúng ta nữa, tông chủ sư huynh hiện tại e rằng đã cực kỳ phẫn nộ, Thiên Thần giáo lại chịu phong hiểm như vậy, cũng muốn cướp đoạt thi thể của Quân Vô Thiên, hiển nhiên là có ẩn tình.
Sau đó hắn lại nhìn về phía Cát Luyện, nói:
- Quân Vô Thiên, người mà ngươi ủng hộ lại là phản đồ của tông môn. Hi vọng về sau ánh mắt của ngươi nên sáng lên một chút, đừng chọn sai người nữa.
Vừa dứt lời, thân hình của Thiên Tu lập tức biến mất.
Còn Cát Luyện sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Hắn đầu tư vào Quân Vô Thiên quá nhiều tâm huyết, bây giờ toàn bộ đều trôi theo dòng nước. Nội tâm cực kỳ đau đớn, nhưng lại không lời nào để nói, nếu như không phải là phát hiện ra sớm, sau này sợ rằng sẽ tạo thành đại họa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất