Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 186: Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên (2)

Chương 186: Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên (2)




-------------------
Về phần lời nói này của Thiên Tu, hắn còn có thể thừa nhận được. Nếu như không chịu nổi, vài thập niên trước đã đánh nhau sống chết cùng Thiên Tu.
Giẫm trên thềm đá lơ lửng giữa không trung, từng vòng gợn sóng tản ra xung quanh, Vô Địch phong nguyên bản trầm tĩnh đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mấy con linh thú kì dị cao giọng kêu lên tựa như là đang hoan nghênh phong chủ của mình trở về.
Một đám đệ tử tựa như là một đám dân quê tiến vào biệt viện của quan lớn vậy, nhìn trái nhìn phải. Tất cả đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Theo suy nghĩ của bọn họ, chín ngọn núi còn lại so sánh cùng Vô Địch phong chẳng khác nào đất trống đồi trọc, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Chân đạp thềm đá như là đang đi lên chín tầng trời, đi vào trong vô số cung điện trên đỉnh núi cao vút trong mây.
- Đây là Linh Hầu.
- Đây là Bạch Lộc.
Các đệ tử theo ở phía sau, phát hiện hai bên có không ít linh thú tựa như là có linh trí vậy đang quan sát bọn họ, mà lại còn giống như đang vỗ tay. Đây là đang hoan nghênh bọn họ hay sao?
- Đó chính là Tôi Thể Trì sao?
Một tên đệ tử chỉ vào một ao nước to lớn giữa sườn núi, hô lên, trong đó còn có không ít linh thú đang tiến hành tu luyện tựa như nơi đó chính là thánh địa tu luyện tuyệt hảo vậy.
Lâm Phàm mặc dù không nói một lời nào, nhưng mà hết thảy mọi vật ở chung quanh đều khắc sâu vào trong ánh mắt của hắn. Nguyên bản hắn đã tưởng tượng thật tốt, nhưng mà hiện tại xem ra, mình vẫn còn đánh giá thấp sự sủng ái của lão sư đối với mình.
Nhiều vật liệu cao cấp như vậy được dùng để luyện chế ngọn núi cho mình, làm sao lại có thể là bình thường được.
Đi mãi cho đến đỉnh núi, Lâm Phàm đứng ở nơi đó, nhìn về phía phương xa, mây trắng mênh mông, liên miên không dứt che phủ cảnh vật ở phương xa, cảm giác tầm mắt của mình giống như đang được đề cao.
Các đệ tử chung quanh cũng là chia thành nhiều nhóm nhỏ để đi quan sát theo ý thích, thậm chí nhìn thấy không ít thứ mới lạ mà bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua.
Một giọt bản mệnh tinh huyết của Thiên Tu trưởng lão có ẩn chứa sức mạnh mênh mông nhường nào, để một ngọn núi tầm thường biến thành nhân gian tiên cảnh cũng không phải việc khó.
Lã Khải Minh thật vất vả kịp phản ứng, trên mặt nở một nụ cười, nói:
- Lâm sư huynh, ngươi rốt cục đi đến bước này.
Lâm Phàm quan sát chung quanh. Ngọn núi khổng lồ như vậy, nếu như chỉ có một mình hắn thì có chút lãng phí.
- Các vị sư đệ, các ngươi sau này cũng dọn đến phía trên ngọn núi thứ mười của ta, Địa Cương chi lực ở nơi này rất nồng đậm, cũng có thể tăng tốc độ tu luyện của các ngươi.
Hắn chắc chắn sẽ không quên mấy vị sư đệ có quan hệ rất tốt với mình.
Hơn nữa Tần Sơn là người có tinh thần hỗn loạn. Nếu như để hắn sống ở khu vực nội môn, Lâm Phàm cũng không thể chắc chắn liệu hắn có đột nhiên lên cơn, đập chết ai đó hay không, nếu như an trí hắn ở trên Vô Địch phong cũng là một lựa chọn rất tốt.
Càng quan trọng hơn chính là nếu như chỉ một người hắn, ban đêm cũng sẽ sợ hãi, nếu là có người ở cùng, cũng can đảm hơn nhiều.
Mấy người Lã Khải Minh nghe được lời nói này của Lâm Phàm đều cảm động đến nhanh khóc. Bọn họ biết sư huynh sẽ không vứt bỏ mình.
- Trương sư đệ, Hoàng sư đệ, các ngươi đột phá đến Địa Cương cảnh rồi?
Lúc này, Lâm Phàm mới nhìn kỹ, lại phát hiện Trương Long, Hoàng Phú Quý đều đã đột phá đến Địa Cương cảnh, mà mấy người Lã Khải Minh cũng đã đạt đến Tôi Thể cảnh tầng chín, nửa chân đạp vào Địa Cương cảnh.
Trương Long nở một nụ cười, nói:
- Lâm sư huynh, nếu như không phải là ngươi ban cho ta viên đan dược kia, giúp chúng ta tẩy kinh phạt mạch, muốn đột phá đến Địa Cương cảnh, e rằng cũng còn cần một đoạn thời gian rất dài.
Hai người Âm Tiểu Thiên cùng Cao Đại Tráng vẫn như hình với bóng. Đối với việc tu vi có thể tăng lên nhanh như thế , trong lòng bọn họ cũng rất hưng phấn, mặc dù còn không có đột phá đến Địa Cương cảnh, nhưng mà theo suy nghĩ của bọn họ, tốc độ tu hành đã rất nhanh rồi, chỉ mới một tháng mà bọn họ đã liên tục đột phá mấy cảnh giới nhỏ.
- Lã sư đệ, các ngươi nếu như sử dụng Tôi Thể Trì, e rằng cũng sẽ có thể nhanh chóng đột phá đến Địa Cương.
Lâm Phàm cũng không có ngờ tác dụng của viên Kim Tủy Đan kia lại to lớn như thế, nhưng trong này còn do trước khi rời tông, mình đã cho bọn họ một chút đan dược, uống những đan dược này, tu luyện làm ít công to.
Nhưng tốc độ tu hành của bản thân cũng không chậm. Chỉ là thứ cần chuẩn bị cũng tương đối nhiều, nhất định phải khiến cho mỗi một tế bào ở trong cơ thể trở nên bão hòa, còn muốn dùng điểm tích lũy lĩnh ngộ công pháp, tích lũy nội tình đến trạng thái đỉnh phong, khi đó mới đi đột phá cảnh giới thì thành tựu sau này sẽ cao đến mức người khác không thể tưởng tượng được.
Lâm Phàm lấy một nhóm đan dược từ trong nhẫn trữ vật ra, nhanh chóng phân cho mấy người Lã Khải Minh.
Lúc mấy người Lã Khải Minh nhìn thấy những đan dược này, cả đám đều ngây ngẩn cả người, liên tục khoát tay, không dám nhận. Dù sao những đan dược này cũng rất quý giá, Nhân giai còn dễ nói, nhưng mà đan dược Huyền giai cũng là một khoản tài phú cực lớn đối bọn họ.
Lấy tài sản của bọn họ, muốn hối đoái một viên đan dược Huyền giai đều có chút khó khăn, lại càng không cần phải nói sư huynh lấy ra nhiều như thế.
- Cầm đi! Với quan hệ của chúng ta, sao còn phải để ý chút đan dược này. Hơn nữa những đan dược này đã không còn có nhiều tác dụng lắm đối với ta rồi.
Lâm Phàm nói. Hiện giờ, đối với hắn, đan dược Nhân giai, Huyền giai này cũng chính là bánh kẹo mà thôi, thỉnh thoảng cũng coi là đồ ăn vặt ăn cho đỡ buồn mồm, hương vị cũng khá tuyệt.
Đan dược Huyền giai thượng phẩm có thể một mực phụ trợ người bình thường tu luyện đến Địa Cương cảnh đỉnh phong. Nhưng mà hiện tại nội tình của bản thân quá cường hãn, đan dược Huyền giai kia đã không còn có hiệu quả nào, chỉ có đan dược Địa giai mới có chút tác dụng.
Khi nhìn thấy cảnh này, mấy đệ tử đang đi thăm quan ở chung quanh đều vô cùng đỏ mắt.
Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh lại có thể lấy ra nhiều đan dược như vậy để phân cho mấy người kia. Đây là đãi ngộ cao cỡ nào.
Nếu như cho bọn họ, e rằng cho dù là máu chảy đầu rơi, bọn họ cũng vẫn sẽ ủng hộ Lâm sư huynh.
Lúc này, một tên đệ tử vội vã tới, nói:
- Lâm sư huynh, tiệc thịt rồng đã chuẩn bị xong.
Lâm Phàm cười lớn, nói:
- Tốt, hôm nay ta mời các vị sư đệ ăn một bữa ngon.
Đám người mặc dù đỏ mắt vì những đan dược kia, nhưng nghe được có tiệc thịt rồng thì lại rất kích động.
Ăn yêu thú Địa Cương cảnh tầng tám chính là chuyện mà cả một đời bọn họ cũng không dám ngờ.
Nếm qua một lần, về sau cũng có thể khoe khoang một chút. Đây là chuyện rất có thể diện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất