Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 274: Hữu Sắc Nhãn Tình

Chương 274: Hữu Sắc Nhãn Tình




– Hệ thống rút thưởng cấp Hoàng Kim: Chúc mừng túc chủ rút trúng vật phẩm cấp Vĩnh Hằng Hữu Sắc Nhãn Tình.
– ???
Lâm Phàm choáng váng, không rõ vật phẩm cấp Vĩnh Hằng này rốt cuộc là ý gì.
Hữu Sắc Nhãn Tình: lấy mắt chó coi thường người khác, khi nhìn chằm chằm vào đối phương, đối phương sẽ cảm thấy cực kỳ khuất nhục, trở nên điên cuồng, xúc động, mất lý trí, ngu xuẩn, dù trời sập cũng không quan tâm chỉ muốn giết túc chủ cho hả giận.
Lúc này, một con mắt bảy màu xuất hiện, trôi nổi ở trên lòng bàn tay, tản ra một loại khí tức quái dị.
– Mắt chó coi thường người khác, đây là giới thiệu kiểu gì vậy.
Hắn có chút nghi hoặc đối với vật phẩm này. Mình làm sao lại là loại người này?
Vật phẩm mới rút thưởng này đến cùng là thứ gì, hoàn toàn chính là đang nói xấu mình.
– Túc chủ có lựa chọn dung hợp Hữu Sắc Nhãn Tình hay không?
– Ha ha.
Lâm Phàm cười, trong lòng điên cuồng mắng. Mình làm sao có thể là loại người này. Cho dù là với bất luận kẻ nào, hắn đều sẽ công bằng đối đãi. Từ trước tới giờ, hắn không bao giờ lấy mắt chó coi thường người khác, cũng sẽ không để bất kỳ người nào…
– Dung hợp!
Không hề do dự, hắn lập tức đồng ý. Đây là vật phẩm cấp Vĩnh Hằng, hiển nhiên không đơn giản, nếu không dung hợp thì đúng là quá ngốc rồi.
Lập tức, Hữu Sắc Nhãn Tình tản ra quang mang, sau đó nhanh chóng dung nhập vào trong mắt phải của hắn. Lâm Phàm chỉ cảm thấy hơi ngứa, nhưng rất nhanh là không có chuyện gì nữa.
– Cứ như vậy đã kết thúc?
Hắn có chút nghi hoặc, nếu là vật phẩm cấp Vĩnh Hằng, vậy khẳng định phải có cảm thụ không giống với bình thường nhưng bây giờ lại không có một chút cảm giác nào.
Hắn giơ tay lên, trước mặt xuất hiện một màn sáng hình tròn giống như là tấm gương phản chiếu hình ảnh của hắn.
Cẩn thận nhìn một lúc, hắn cũng không thấy có bất kỳ biến hóa nào, cũng không có chút khó chịu.
Lúc này, trong mật thất, có một con côn trùng rất nhỏ đang chậm rãi bò sát trên mặt đất.
Đưa mắt nhìn về phía con côn trùng kia, trong lòng hắn mặc niệm:
– Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra
Con côn trùng kia tựa như là cảm ứng được cái gì, đột nhiên ngừng lại, xoay người tựa như là đang nhìn hắn.
Trong chốc lát, không biết vì cái gì, côn trùng này đột nhiên vọt tới, nhảy lên trên bàn tay hắn tựa như là đang cắn xé da của mình.
– Thần kỳ.
Lâm Phàm cầm con côn trùng này lên. Mặc dù nó rất nhỏ, nhưng lấy thực lực bây giờ, hắn có thể nhìn rõ ràng.
Con côn trùng nhỏ này giương nanh múa vuốt, muốn gặm bàn tay của mình. Dù là bị hắn bắt lại, nó cũng không sợ hãi chút nào tựa như là muốm liều mạng với hắn vậy.
Hắn hất cánh tay lên, ném con côn trùng này đi và nói:
– Đi đi. Ta không giết kẻ yếu.
Con côn trùng nhỏ này bị ném đến tận góc phòng. Nhưng mà vừa rơi xuống đất, con côn trùng nhỏ này giống như là không thể chịu đựng được loại khuất nhục này vậy, lại nhanh chóng bò tới, nhảy đến trên bàn tay, một lần nữa cắn xé.
– Đùng!
Lâm Phàm vươn tay, đập chết con côn trùng nhỏ này.
– Không biết tự lượng sức mình.
– Nguyên lai là mạnh mẽ như vậy.
Sau khi thí nghiệm, hắn đúng là càng thêm hiếu kỳ với Hữu Sắc Nhãn Tình.
Nếu như mình đi tìm lão sư rồi thi triển Hữu Sắc Nhãn Tình này, không biết lão sư có thể đột nhiên vươn tay đập chết mình hay không nữa.
Được rồi. Mình vẫn đừng nên thí nghiệm kiểu đó. Quá nguy hiểm!
Một con côn trùng nhỏ bé như vậy trúng Hữu Sắc Nhãn Tình này đều có thể không e ngại sinh tử, không có lý trí đến tìm mình liều mạng, cũng đủ để nhìn ra Hữu Sắc Nhãn Tình này là cường đại cỡ nào.
– Sáng Tạo Chỉ Nam cấp bậc Địa giai.
Hắn không ngờ, dựa vào rút thưởng cấp Hoàng Kim lại có thể rút được đồ tốt thế này, hơn nữa còn là đồ vật mà hiện tại mình cần có nhất.
Bây giờ, mình có thể tiếp tục thôi diễn Cực Hạn Đại Ma Công.
Đồng thời vừa rồi rút thưởng, mình cũng rút được rất nhiều đan dược, còn có một số môn công pháp. Mặc dù phẩm giai của những công pháp này không tệ, nhưng mà không thích hợp với hắn.
Hơn nữa công pháp mà mình tu luyện vẫn còn có môn chưa tới cảnh giới viên mãn.
Bây giờ, hắn đã đột phá, dung lượng trong cơ thể cũng to lớn hơn rất nhiều. Hắn cũng nên tiếp tục tăng một số công pháp lên. Kinh Long Đại Thiên Công đã tu luyện đến tầng thứ sáu, có thể tăng lên.
– Tăng lên!
– Tiêu hao ba trăm nghìn điểm tích lũy.
– Kinh Long Đại Thiên Công (tầng thứ bảy)
Sức mạnh trong cơ thể lại một lần nữa sôi trào lên. Kinh Long Đại Thiên Công là Mặc Kinh Trập đưa cho mình. Môn công pháp này có phẩm chất rất cao, hơn nữa mình đã tu luyện đến mức độ này, nhất định phải tăng nó lên tới cảnh giới viên mãn.
Nếu bỏ dở nửa chừng, chỉ sợ cũng có ảnh hưởng cực lớn đối với quá trình trưởng thành sau này.
– Hiện tại dung lượng của bản thân mênh mông như vậy, mình có thể thoải mái tiếp tục tăng lên. Thật đúng là không tệ.
Hắn rất hài lòng đối với tình huống hiện tại. Bây giờ mặc dù chỉ có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng một, nhưng mà hắn luôn có cảm giác một quyền của mình có thể đánh nổ cường giả Thiên Cương cảnh tầng năm.
Thiên Cương cảnh tầng năm chính là một đường ranh giới, bởi vì chỉ có lĩnh ngộ được pháp tắc thì mới được coi là cường giả chân chính. Mặc dù Thiên Cương cảnh tầng hai, tầng ba, tầng bốn đều có diệu dụng riêng, thế nhưng mà không lĩnh ngộ pháp tắc vẫn không ăn thua.
Mà theo hắn, mấy tầng cảnh giới phía trước này giống như chính là làm nền để tầng năm có thể lĩnh ngộ pháp tắc.
Đây là cảm thụ của hắn, về phần tình huống cụ thể như thế nào, cũng không phải là việc hắn biết được.
Tiếp tục tăng lên, mãi cho đến tầng thứ chín viên mãn, tất cả tiêu hao 1,050,000 điểm tích lũy.
– Kinh Long Đại Thiên Công (viên mãn)
– Đặc tính: cảm ứng Long Giới.
– Cường hãn!
Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, sức mạnh trong cơ thể điên cuồng tăng trưởng. Cho dù là đến Thiên Cương cảnh tầng một đều có thể cảm nhận được sức mạnh tăng vọt, môn công pháp này quả nhiên bất phàm.
Nhưng hắn đúng là không ngờ sau khi Kinh Long Đại Thiên Công tăng lên tới cảnh giới viên mãn, đặc tính trên cơ bản toàn bộ biến mất, vẻn vẹn chỉ còn lại một cái cảm ứng Long Giới.
– Đây là thứ gì? Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân khi tăng lên cũng nhiều ra một cái đặc tính là cảm ứng Cổ Giới.
Trong lòng của hắn hơi nghi hoặc, không biết hai chuyện này có quan hệ như thế nào.
– Cảm ứng!
Lâm Phàm nhắm mắt lại thử cảm ứng, thế nhưng mà một lúc lâu sau cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
– Chuyện này không phải là dọa người sao?
Hắn lập tức có cảm giác giống như là mình bị lừa.
Chỉ là chuyện này cũng không đúng, mình cũng không thể là bị lừa như vậy, vậy rốt cuộc là không thích hợp ở chỗ nào nhỉ?
– Đồ nhi, tới.
Lúc này, tiếng của lão sư từ hư không truyền lại.
Lâm Phàm quyết định đi hỏi lão sư xem. Nếu như không được thì hắn sẽ đi thành Linh Phong tìm Mặc Kinh Trập, hỏi xem môn công pháp này đến cùng là như thế nào.
Nhưng bây giờ, hắn đã đột phá đến Thiên Cương cảnh, cũng nên đi hiểm địa Vạn Quật môn để thăm dò mật tàng.
Hắn xé rách hư không, nhanh chóng đi vào trong đó, chạy về phía lão sư.
Trên ngọn núi.
Thiên Tu cười, hiển nhiên là Lâm Phàm đột phá làm hắn rất vui vẻ.
– Lão sư.
Lâm Phàm xuất hiện, cung kính nói.
– Đồ nhi tới rồi sao?
Thiên Tu cười nói, nói:
– Như thế nào? Sau khi đột phá Thiên Cương, ngươi có cảm giác như thế nào?
Lâm Phàm cười nói:
– Lão sư, đột phá Thiên Cương đương nhiên là sẽ có cảm giác vui vẻ.
– Ha ha ha.
Thiên Tu nở nụ cười, nói:
– Tốt! Vui vẻ là được rồi. Bây giờ, ngươi đã đột phá đến Thiên Cương, cũng chính là đã trưởng thành. Sau này, ra ngoài lịch luyện cũng nên có phong phạm riêng của mình. Đến. Đây là lễ vật mà vi sư chuẩn bị cho ngươi. Ngươi có thích hay không?
Thiên Tu nhấc tay. Vô số thiên tài địa bảo xuất hiện, trôi nổi trước mặt Lâm Phàm.
– Lão sư? Đây là ý gì?
Hắn nhìn thấy những thiên tài địa bảo này, lập tức choáng váng tựa như là không có minh bạch.
– Đồ nhi, ngươi bây giờ cũng cường giả Thiên Cương cảnh, trên người sao có thể không có thiên tài địa bảo. Sau này đi ra ngoài cũng không thể để người coi thường được. Đây đều là những thứ mà vi sư chuẩn bị cho ngươi, chỉ chờ ngươi đột phá đến Thiên Cương cảnh là giao cho ngươi.
Thiên Tu cười nói.
Lâm Phàm nhìn đám thiên tài địa bảo nổi bồng bềnh giữa không trung, trong đó có không ít thứ đều vô cùng trân quý, không ngờ đó lại là lão sư chuẩn bị cho hắn.
Cảm động! Thật quá cảm động!
Sau đó hắn vẫy bàn tay một cái, thu hết toàn bộ vào trong nhẫn trữ vật và nói:
– Lão sư, ngươi đối xử với ta quá tốt rồi.
Thiên Tu vui mừng gật đầu, nói:
– Vi sư không tốt với ngươi, vậy đối tốt với ai.
– Vậy ngài còn có nữa không?
Thiên Tu:
–…
– Ai nha. Tha mạng! Lão sư đừng đánh nữa. Con vừa mới đột phá, không khống chế được sức mạnh. Con sợ sẽ làm hỏng ngọn núi của lão sư đó.
Thật vất vả hắn mới trốn qua được một kiếp.
Lâm Phàm cười nói:
– Lão sư, ta nói giỡn mà. Có những này với ta cũng đã đủ rồi.
Thiên Tu nhìn đồ đệ bảo bối này của mình. Ông cảm thấy mình nhất định phải đề phòng, nếu không toàn bộ tài sản của mình sẽ bị nghiệt đồ này vơ vét sạch sẽ.
– Đồ nhi, ngươi cầm lấy hai quyển sổ này. Đây là bút kí ghi chép kinh nghiệm mà lão sư mình dốc hết tâm huyết nghiên cứu trong nhiều năm qua. Hi vọng ngươi bình thường không có việc gì có thể xem thật kỹ.
– Cường giả Thiên Cương cảnh nhất định phải biết luyện đan, luyện khí. Dù không cần quá tinh thông, nhưng mà nên biết luyện chế một số đan dược đơn giản.
Thiên Tu đưa hai quyển sổ cũ kỹ qua cho Lâm Phàm.
Thiên Tu Luyện Đan Thiên Thư
Thiên Tu Luyện Khí Thiên Thư
Lâm Phàm nhìn tên của hai quyển sổ này, trong lúc nhất thời, lại không biết nên nói gì. Cái tên này để hắn nge xong là không muốn cầm rồi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn thu vào.
– Lão sư, đồ đệ hỏi ngươi một việc.
Hắn chuẩn bị hỏi về Cổ giới và Long giới, nếu không thì trong lòng không yên.
– Chuyện gì?
Thiên Tu nghi hoặc, không biết đồ đệ muốn hỏi cái gì.
– Lão sư, ngươi biết Long Giới sao?
Thiên Tu sững sờ, nói:
– Long Giới? Đây là cái gì?
– Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Lâm Phàm lắc đầu, không ngờ ngay cả lão sư cũng không biết. Xem ra chuyện Long Giới, Cổ Giới rất bí mật.
Tu vi của lão sư cao như vậy cũng không biết. Thật đúng là ghê gớm.
Nhưng con ếch xanh trong hiểm địa Vạn Quật môn kia hẳn là phải biết gì đó. Chỉ là bây giờ hắn muốn đi thành Linh Phong tìm Mặc Kinh Trập.
Gia hỏa thiểu năng trí tuệ kia lại báo tin mình chết cho tông môn. Thật đúng là bạn chí cốt.
– Lão sư, vậy đồ đệ đi về trước.
Hắn muốn hiểu rõ tình huống này, cảm giác không biết rõ ràng thì trong lòng không yên ổn.
– Đồ đệ.
Thiên Tu hô.
Lâm Phàm quay đầu, nghi ngờ nhìn qua.
– Ngươi lần này sao không đòi vi sư công pháp?
Chuyện này khiến Thiên Tu có chút không quen. Trước kia đồ đệ này vẫn muốn công pháp cơ mà.
– Vậy ngài sẽ cho ta sao? Lão sư nếu cho, ta liền muốn.
Lâm Phàm ngửa tay ra.
– Không có.
Thiên Tu nhanh chóng khoát tay. Tiểu tử này cũng không bình thường. Công pháp tốt không cần, nhất định phải tu luyện những môn ngạnh công loạn thất bát tao kia, hơn nữa đều là ngạnh công phi thường nguy hiểm.
– Lão sư, kỳ thật ngài cho ta là tốt nhất, bởi vì ta có thể cố gắng tu luyện.
– Không có.
– Đừng mà! Lão sư, công pháp là để người luyện, ở trong đó có vấn đề gì có thể từ từ giải quyết, không nhất định phải sợ hãi, lấy thừa bù thiếu, cuối cùng sẽ thành thần công.
– Không có.
Lâm Phàm:
–…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất